Chương 87: Vòng Luẩn Quẩn Của Kẻ Yếu.

Sau khi cố gắng suốt cả buổi sáng, cuối cùng Ren cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Dù tốc độ chậm hơn so với dự tính ban đầu, cậu vẫn đạt được mục tiêu đã đề ra, hạ gục đủ số Fangrat cần thiết.
Thế nhưng, quá trình thực hiện lại chẳng hề dễ dàng như cậu mong đợi.


Những bãi săn chật kín người chơi, sự cạnh tranh khốc liệt giữa những nhóm lớn, và việc phải liên tục di chuyển để tránh bị đẩy ra ngoài rìa đã khiến cậu tiêu hao không ít thể lực lẫn tinh thần.
Mỗi lần tìm thấy một con quái vật còn sống, cậu phải nhanh chóng tiếp cận trước khi ai đó kịp ra tay trước.


Mỗi lần tung đòn kết liễu, cậu phải cảnh giác xung quanh để tránh bị người khác chen vào cướp phần thưởng.
Chưa kể đến những khoảnh khắc cậu buộc phải rút lui vì không thể đối đầu trực diện với những kẻ chiếm lĩnh bãi săn.


Sáng nay không chỉ là một cuộc săn đơn thuần, đó là một cuộc giằng co đầy căng thẳng giữa những người chơi đơn lẻ và những hội nhóm có tổ chức.
Bước qua cánh cổng gỗ dẫn vào Thị trấn Khởi đầu, Ren thở ra một hơi dài.


Mặc dù nơi này không hẳn là an toàn tuyệt đối, ít nhất ở đây, cậu không cần phải liên tục đấu tranh để giành giật từng con quái vật.
Quang cảnh thị trấn vẫn nhộn nhịp như mọi khi.
Những người chơi tụ tập quanh bảng nhiệm vụ, chăm chú tìm kiếm những công việc phù hợp với năng lực của mình.


Một số khác đứng cạnh các quầy hàng NPC, thương lượng giá cả với hy vọng mua được vật phẩm tốt với giá rẻ.
Xa hơn một chút, âm thanh kim loại va chạm vang lên từ lò rèn, nơi những người chơi khác đang bận rộn sửa chữa vũ khí và áo giáp của mình sau những trận chiến dài.


available on google playdownload on app store


Ren lặng lẽ tiến về khu vực nhận thưởng nhiệm vụ. Cậu cần thu thập phần thưởng trước khi quyết định bước tiếp theo. Nhưng trong đầu cậu, những suy nghĩ vẫn không ngừng xoay vòng về trải nghiệm sáng nay.
Cách mà những hội nhóm lớn có thể dễ dàng thao túng bãi săn theo ý họ.


Cách mà những người chơi đơn độc như cậu bị đẩy ra rìa, không một cơ hội phản kháng.
Cách mà cậu buộc phải tìm con đường khác, chỉ để có thể hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản.


Cậu biết rõ, vấn đề này sẽ không chỉ xảy ra hôm nay. Nó sẽ tiếp diễn, ngày qua ngày, càng lúc càng rõ ràng hơn khi khoảng cách giữa những người chơi giàu tài nguyên và những kẻ tay trắng dần trở nên xa vời.


Nếu cậu không sớm tìm ra cách để thích nghi, cậu sẽ mãi bị mắc kẹt ở đáy xã hội này, bị đẩy ra ngoài rìa cho đến khi chẳng còn đường tiến lên.
Nhưng, đâu là con đường thích hợp nhất để tiếp tục?
Mọi thứ chưa dừng lại ở đó.


Ngay khi Ren nghĩ rằng ít nhất nhiệm vụ vẫn là thứ công bằng nhất trong tình cảnh này, cậu nhận ra mình đã lầm.
Nhiệm vụ cũng bắt đầu bị độc chiếm.
Trước đây, bảng nhiệm vụ là nơi bất kỳ ai cũng có thể tự do tiếp cận, lựa chọn công việc phù hợp với khả năng của mình.


Nhưng giờ đây, một số nhóm lớn đã bắt đầu kiểm soát cả điều đó.
Họ không chỉ nhanh chóng nhận những nhiệm vụ có phần thưởng tốt mà còn đặt ra những ranh giới ngầm để hạn chế người khác tiếp cận.


Những nhóm mạnh sẽ đăng ký nhiệm vụ theo lô, nhận hàng loạt công việc một lúc mà không thực sự hoàn thành ngay, chỉ để giữ chỗ và ngăn những người chơi đơn độc có cơ hội kiếm được phần thưởng.


Một số khác thậm chí còn đi xa hơn, họ lập thành tổ chức, phân chia khu vực, kiểm soát tài nguyên một cách chặt chẽ như thể đây là lãnh địa của riêng họ.


Ren chứng kiến một người chơi trẻ tuổi đứng trước bảng nhiệm vụ, tay siết chặt thành nắm đấm khi thấy tất cả những nhiệm vụ khả thi đều đã bị đăng ký hết.
"Không thể nào… Mới sáng nay còn ở đây mà?"


"Không có nhiệm vụ thì làm sao mà kiếm tiền được chứ?" Một người khác bên cạnh cũng thấp giọng lẩm bẩm đầy bất lực.


Ren liếc nhìn bảng nhiệm vụ. Những nhiệm vụ dễ dàng hơn đã bị nhận hết từ lâu. Chỉ còn lại những công việc nguy hiểm hơn, đòi hỏi đi xa hơn hoặc yêu cầu tổ đội mới có thể hoàn thành.
Cậu lặng người.
Săn quái vật đã khó, giờ ngay cả nhiệm vụ cũng trở thành một cuộc tranh giành.


Cảm giác như mọi con đường dành cho người chơi đơn đang dần bị bịt kín. Những nhóm lớn không chỉ nắm giữ lợi thế về số lượng, mà họ còn đang tạo ra một hệ thống giúp họ tiếp tục giữ vững vị thế đó, trong khi những kẻ như cậu thì bị đẩy ra xa hơn, bị bóp nghẹt từng chút một.


Ren siết chặt bàn tay.
Nếu cứ như thế này… những người chơi đơn lẻ như cậu sẽ sống sót bằng cách nào?
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.
Ngay khi cậu đang suy nghĩ về tình cảnh trước mắt, một bóng người bất ngờ xuất hiện bên cạnh.
"Ê, nhóc."


Ren quay lại. Một gã đàn ông cao lớn, khoác áo giáp da tối màu, đứng chắn ngay trước mặt cậu. Đằng sau hắn, hai kẻ khác cũng lặng lẽ áp sát, ánh mắt mang theo sự áp chế rõ ràng.
"Lần đầu thấy mặt. Nhóc mới nhận nhiệm vụ lần đầu à?"


Giọng điệu nghe có vẻ bình thản, nhưng Ren chẳng cần mất nhiều thời gian để hiểu ẩn ý đằng sau.
Cậu không đáp, chỉ lách người định bước về quầy nhận thưởng, nhưng một bàn tay thô kệch đã chặn đường cậu lại.


"Bình tĩnh nào." Gã nhếch môi cười. "Chắc cậu chưa biết luật ở đây đâu nhỉ?"
Ren nhìn chằm chằm vào hắn.
"Luật?"
"Phải, luật. Ở đây, nếu cậu muốn nhận thưởng suôn sẻ thì phải đóng một chút "phí giao dịch"."
"Nếu không thì sao?" Ren cất giọng đều đều.


Gã đàn ông nhướn mày, nụ cười trên môi trở nên sắc lạnh hơn.
"Thì có thể cậu sẽ gặp vài rắc rối nhỏ thôi."
Một trong những tên phía sau hắn rút hờ thanh kiếm bên hông, ánh thép lóe lên trong ánh sáng nhạt.
Một lời đe dọa trắng trợn, ngay giữa thị trấn, ngay trước mặt bao nhiêu người.


Ren nhìn lướt qua xung quanh. Một số người chơi khác đã dừng lại theo dõi tình huống, nhưng không ai lên tiếng.
Một số thậm chí còn lảng tránh ánh mắt cậu, như thể họ đã quen với chuyện này từ lâu.
Họ đã chấp nhận nó như một phần của quy tắc ngầm.
Ren siết chặt ngón tay.


Sáng nay, cậu bị đẩy khỏi bãi săn.
Giờ đây, phần thưởng của cậu cũng bị kẻ khác đòi chia.
Bọn chúng nghĩ rằng vì chúng đông hơn, nên chúng có quyền.
Cậu chợt bật cười khẽ.
"Thật nực cười."
Tên kia nhíu mày.
"Gì cơ?"
“Tôi nói, thật nực cười.”


Ren lặp lại, lần này rõ ràng hơn, kèm theo một nụ cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh như thể đang đánh giá đám người trước mặt thay vì cảm thấy lo sợ hay chùn bước.
Bầu không khí căng lên ngay lập tức.


Tên cầm đầu thoáng cau mày, đôi mắt trở nên sắc bén hơn khi nhìn cậu. Hắn không ngờ một kẻ lẻ loi như Ren lại có gan cười vào mặt mình một cách khiêu khích đến vậy.


Những kẻ đứng phía sau hắn cũng bắt đầu xì xào, một trong số chúng khẽ nhấc dao găm lên, ngón tay siết chặt chuôi vũ khí như thể sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào nếu Ren dám làm điều gì ngu ngốc.
Nhưng Ren vẫn đứng yên, không hề có ý định lùi bước hay tỏ ra nao núng trước áp lực từ số đông.


“Có gì buồn cười ở đây sao, nhóc?” Giọng của tên cầm đầu trầm xuống, sự đùa cợt trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là một tia cảnh giác khó nhận ra.


“Có đấy.” Ren nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng người trong đám đông trước mặt như thể đang cân nhắc xem bọn chúng có đáng để cậu bận tâm hay không.


“Các người vừa chiếm bãi săn, bây giờ lại muốn độc chiếm cả bảng nhiệm vụ. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, thế giới này cũng không có chỗ cho những kẻ yếu.”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những hạt bụi li ti trong không khí và làm mái tóc đen của cậu khẽ lay động.


“Các người nghĩ rằng có thể duy trì vị thế này mãi sao?”
Những kẻ trước mặt Ren thoáng sững lại, không phải vì cậu nói sai, mà chính là vì cậu đã thẳng thừng vạch trần sự thật trước mặt tất cả mọi người mà không hề do dự.


“Mày..!” Một tên trong số chúng gằn giọng, nhưng chưa kịp nói hết câu thì kẻ cầm đầu đã giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng.
Hắn nhìn Ren chằm chằm, ánh mắt không còn đơn thuần là sự kiêu ngạo của kẻ mạnh đang bắt nạt kẻ yếu, mà xen lẫn một chút suy tư và đánh giá lại con mồi trước mặt.


“Mày nói cứ như thể mày có cách khác vậy.” Hắn nheo mắt, giọng điệu chậm rãi nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm ngầm. “Hay mày nghĩ rằng mày có thể thay đổi được gì sao?”
Ren không đáp ngay. Cậu hít vào một hơi thật chậm, giữ nhịp thở đều đặn trong lồng ngực, rồi thả lỏng vai.


Ánh mắt cậu lúc này không còn chỉ là một kẻ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, mà thật sự đã trở nên điềm tĩnh hơn, sắc bén hơn.
“Tôi không quan tâm đến việc thay đổi hệ thống này.”


Cậu bước lên một bước, thu hẹp khoảng cách với hắn, không nhanh nhưng cũng không chậm, đủ để khiến đám đông xung quanh theo bản năng nín thở chờ đợi.
“Tôi chỉ quan tâm đến việc sống sót.”
Không khí trở nên ngột ngạt.


Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, những ánh mắt xung quanh dán chặt vào hai người như đang chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Rồi đột nhiên, một tiếng cười bật lên, phá vỡ sự căng thẳng đang bao trùm khu vực.
“Hah, thú vị đấy.”


Tên cầm đầu bật cười, lùi lại một chút rồi khoanh tay trước ngực, vẻ thích thú hiện rõ trên mặt như thể hắn vừa tìm thấy một thứ gì đó đáng để tiêu khiển.
“Được thôi. Vì mày chưa biết luật lệ ở đây, tao sẽ cho mày một cơ hội.”


Hắn giơ một ngón tay lên, chậm rãi, như thể đang cân nhắc về thứ mà hắn sắp nói.
“Chỉ cần đưa tao một nửa phần thưởng nhiệm vụ của mày, bọn tao sẽ bỏ qua chuyện này.”
Xung quanh có vài tiếng xì xào nho nhỏ. Một số người chơi gần đó thoáng nhíu mày, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối.


Ai cũng hiểu rằng những kẻ như thế này rất phiền phức, và chẳng ai muốn tự chuốc rắc rối vào người vì một kẻ xa lạ.
Ren nhìn chằm chằm vào hắn.
Một nửa?
Tại sao cậu phải chấp nhận điều đó?
Cậu đã dành cả buổi sáng để hoàn thành nhiệm vụ này.


Để có được số phần thưởng đó, cậu đã phải cạnh tranh với không ít người, phải di chuyển liên tục, phải đổ mồ hôi và kiên trì từng chút một.
Vậy mà chỉ vì bọn chúng đông hơn, bọn chúng nghĩ rằng cậu sẽ dễ dàng nhượng bộ sao?
Không.


Ren chậm rãi thở ra, ánh mắt cậu trầm xuống, không hề có chút do dự nào khi cậu cất giọng.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Lời nói của cậu khiến đám người trước mặt lập tức nheo mắt lại, không giấu nổi vẻ khó chịu trước sự ngang bướng của cậu.


Một trong số chúng nhếch môi cười, ánh mắt toát lên sự chế giễu.
“Thì mày sẽ gặp rắc rối. Đơn giản vậy thôi.”
Ren không trả lời ngay. Cậu quét mắt nhìn quanh, lặng lẽ cảm nhận bầu không khí yên lặng bao trùm khu vực, cùng với những ánh mắt quan sát nhưng không ai có ý định can thiệp.


Cậu có hai lựa chọn.
Một là chấp nhận nhượng bộ, đưa đi một nửa số phần thưởng của mình để tránh rắc rối.
Nhưng nếu làm vậy một lần, thì sẽ có lần hai, lần ba... và chẳng bao lâu sau, bọn chúng sẽ coi cậu là con mồi dễ dàng để vắt kiệt.
Hai là… đối mặt.
Ren siết nhẹ bàn tay.


Cậu không phải là một kẻ giỏi gây chiến, cũng không có đồng đội bên cạnh để hỗ trợ hay bất kỳ tấm khiên nào để bảo vệ mình khỏi sự đàn áp của số đông.
Nhưng nếu bây giờ cậu lùi bước… thì mãi mãi về sau, cậu cũng chỉ là kẻ yếu bị đẩy ra ngoài rìa.


Ren ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lạnh lùng phản chiếu ánh sáng lờ mờ của khu vực xung quanh.
“Tôi không trả một xu nào hết.”
Không khí như đóng băng ngay khi lời tuyên bố ấy vang lên.


Tên cầm đầu chớp mắt, rồi khẽ bật ra một tiếng cười ngắn, không phải vì vui vẻ, mà vì hắn thực sự không ngờ Ren lại dám trả lời như vậy.
“Ra vậy…”
Hắn giơ tay ra hiệu, và ngay lập tức, một trong những tên đứng sau tiến lên một bước, bàn tay đặt lên chuôi kiếm trong một động tác đầy đe dọa.


“Xem ra mày cần được dạy một bài học rồi, nhóc.”
Những người xung quanh nín thở.
Một trận chiến sắp bắt đầu.






Truyện liên quan