Chương 89: Bước Qua Ngưỡng Cửa.

Ren bước đi vô định, để mặc đôi chân dẫn cậu lang thang trên những con đường quen thuộc của Thị trấn Khởi đầu.
Những phiến đá lát đường dưới chân phản chiếu ánh chiều tà, tạo thành những vệt sáng dài mờ ảo.


Gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi gỗ cũ, mùi bánh mì nướng thoảng ra từ một tiệm ăn nhỏ ven đường, và cả những âm thanh quen thuộc của khu phố, tiếng bước chân vội vã, tiếng cười nói rộn ràng của các nhóm người chơi, những câu chào lặp đi lặp lại của NPC.


Cậu ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về những mái nhà gỗ xếp san sát, nơi ánh hoàng hôn đang dần nhuộm vàng từng ô cửa sổ.
Tấm biển gỗ treo lơ lửng trước một tiệm rèn nhỏ khẽ đung đưa theo làn gió, phát ra những tiếng cọt kẹt trầm thấp.


Khung cảnh này vẫn chẳng thay đổi dù chỉ một chút, vẫn tĩnh lặng theo một cách rất riêng, dù cho hàng trăm, hàng nghìn người chơi đã từng đi qua nơi đây.
Nơi này… vẫn như thế.
Vẫn là những con phố lát đá thân thuộc, nơi cậu từng bước đi khi còn chập chững làm quen với thế giới này.


Vẫn là những NPC với lời thoại lặp đi lặp lại, không bao giờ thay đổi dù có bao nhiêu thời gian trôi qua.
Vẫn là những người chơi tất bật chạy ngang qua, vội vã nhận nhiệm vụ, mua sắm, rời đi...tất cả bọn họ đều có một điểm chung:
Không ai ở lại quá lâu.


Ren chưa từng suy nghĩ về điều đó trước đây. Cậu luôn xem Thị trấn Khởi đầu là một nơi an toàn, một điểm dừng chân hiển nhiên.


available on google playdownload on app store


Nhưng bây giờ, khi đứng giữa dòng người không ngừng chuyển động, cậu mới nhận ra một sự thật đơn giản, cậu là một trong số ít những người vẫn còn ở đây mà chưa có kế hoạch rời đi.
Cậu siết nhẹ chuôi kiếm bên hông.
Ở lại mãi trong Thị trấn Khởi đầu… không phải là một lựa chọn.


Sớm muộn gì cậu cũng phải rời đi. Đến những khu vực xa hơn. Đối mặt với những thử thách lớn hơn.
Nếu không, cậu sẽ mãi giậm chân tại chỗ...mãi yếu đuối, mãi vô danh, mãi là kẻ đứng sau lưng người khác.
Ý tưởng đó thoạt đầu chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, một tia chớp vụt qua trong đầu.


Nhưng càng nghĩ, nó càng trở nên rõ ràng hơn, bám rễ sâu hơn, như thể một hạt giống đã âm thầm nảy mầm mà chính cậu cũng không nhận ra.
Phải chăng… đã đến lúc cậu cũng nên rời đi?


Ren chậm rãi thở ra, ánh mắt lướt qua những tấm bảng nhiệm vụ treo trên bức tường lớn gần Quảng trường Trung tâm.
Những tờ giấy da hơi sờn góc đung đưa trong làn gió nhẹ, phản chiếu ánh nắng cuối ngày.


Cậu đọc lướt qua những con chữ khắc trên đó, các nhiệm vụ tân thủ quen thuộc, những nhiệm vụ trung cấp yêu cầu tổ đội, những lời mời lập nhóm để khám phá khu vực bên ngoài.


Có lẽ, cậu nên thử nhận một nhiệm vụ nào đó ở vùng xa hơn. Không quá nguy hiểm, nhưng đủ để giúp cậu làm quen với thế giới bên ngoài.
Cậu bước lên một bước. Nhưng đúng lúc ấy...
“Cậu vẫn còn loanh quanh ở đây à?”


Một giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên từ phía sau, kéo Ren ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cậu quay lại.
Gareth đứng đó, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không hề thay đổi.


Đôi mắt xanh thẫm của ông ta lướt qua cậu, thoáng mang theo một nét đánh giá, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Ren chớp mắt. Cậu không ngờ sẽ gặp lại ông ta vào lúc này.
“…Tôi không có lý do gì để vội rời đi.” Cậu đáp, giọng điềm tĩnh.


Gareth khẽ nhướn mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười nửa miệng.
“Thật sao? Ta cứ tưởng cậu đã có đủ lý do rồi chứ.”
Ren cau mày.
“…Ý ông là gì?”
Gareth không trả lời ngay. Ông ta chỉ nhìn cậu một lát, rồi thở ra một hơi chậm rãi.
“Theo ta. Có thứ này cậu nên xem.”
Ren nheo mắt.


“Thứ gì?”
“Cứ đi rồi biết.”
Không đợi Ren phản ứng, Gareth đã quay lưng, cất bước rời đi, dáng vẻ ung dung như thể ông ta biết chắc rằng cậu sẽ theo sau.
Ren đứng yên một lát, cắn nhẹ môi dưới. Cậu không biết Gareth định làm gì, nhưng bản năng mách bảo cậu rằng… cậu nên đi theo.


Vậy nên, cậu bước đi.
Ren lặng lẽ theo sau Gareth, bước chân cậu hòa vào tiếng ồn ào quen thuộc của Thị trấn Khởi đầu.
Ánh hoàng hôn đã dần nhạt đi, nhường chỗ cho sắc tím nhợt nhạt của buổi chạng vạng.


Những ngọn đèn đường bắt đầu được thắp sáng, ánh sáng vàng dịu trải dài trên mặt đá lát, kéo bóng hai người đổ dài trên con phố.
Gareth không nói gì suốt quãng đường, cũng không hề ngoái lại.


Ông ta chỉ tiếp tục bước đi với dáng vẻ ung dung, bàn tay nhét hờ vào túi áo, như thể chẳng hề bận tâm đến việc Ren có thật sự theo sau hay không.
Ren cũng không hỏi thêm. Cậu chỉ im lặng quan sát, vừa cố gắng đoán xem Gareth đang định đưa mình đi đâu.


Không mất quá lâu để cậu nhận ra, họ không đi về phía cổng thành hay bảng nhiệm vụ, mà đang tiến sâu vào khu phố phía Tây.
Ren khẽ cau mày.


Khu Tây không phải khu vực xa lạ với cậu. Đây là nơi tập trung phần lớn các cửa hàng trang bị và tiệm rèn, cũng là nơi có những con hẻm nhỏ dẫn đến bãi huấn luyện phía sau thành.
Nhưng vào giờ này, phần lớn cửa tiệm đều đã đóng cửa, chỉ còn lại một vài bóng người lác đác trên phố.


Cuối cùng, Gareth dừng lại trước một tòa nhà nhỏ nằm khuất trong một góc yên tĩnh.
Ren dừng chân ngay sau ông ta, đưa mắt nhìn lên.
Cậu nhíu mày.
“Đây là đâu?”
Gareth không trả lời ngay. Ông ta chỉ đưa tay đẩy cửa, bước vào trong trước, để mặc Ren đứng ngoài.


Một thoáng do dự lướt qua tâm trí cậu. Nhưng rồi, như thể bị một lực kéo vô hình dẫn dắt, Ren siết nhẹ chuôi kiếm bên hông rồi cất bước theo sau.
Ren thoáng sững người, bước chân như khựng lại một nhịp ngay trước ngưỡng cửa.


Cậu đã nghĩ Gareth sẽ đưa mình đến một nơi nào đó liên quan đến chiến đấu, một đấu trường bí mật, một nơi huấn luyện khắc nghiệt, hoặc chí ít cũng là một tiệm rèn đặc biệt nơi những thanh kiếm sắc bén nhất được tôi luyện.


Nhưng thay vì thế, cậu lại đứng trước một tòa nhà cũ kỹ, khiêm tốn, lặng lẽ nép mình trong góc khuất của khu Tây.
Không có biển hiệu treo trước cửa. Không có dấu vết nào của bang hội hay một tổ chức lớn mạnh.


Không có tấm bảng nhiệm vụ nào treo trên tường. Chỉ có một cánh cửa gỗ đơn sơ, cùng ánh sáng vàng dịu hắt ra từ khe cửa sổ, một thứ ánh sáng yên bình đến mức lạc lõng giữa thế giới này, như thể đằng sau cánh cửa ấy, Aincrad tàn khốc không hề tồn tại.


Gareth không giải thích gì thêm. Ông ta chỉ đơn giản đẩy cửa, bước vào trước.
Ren khẽ mím môi, ánh mắt vẫn dừng lại trên cánh cửa trong thoáng chốc.


Cậu có thể quay đi. Cậu có thể từ chối bước vào, có thể giả vờ như mình chưa từng nhìn thấy nơi này, chưa từng nghe thấy tiếng cọt kẹt khe khẽ của cánh cửa gỗ đang dần khép lại trước mắt.
Nhưng cậu không làm vậy.


Không hoàn toàn hiểu tại sao, nhưng có một thứ gì đó...sự tò mò, linh cảm, hay một nỗi bất an mơ hồ, đã khiến cậu nhấc chân, bước qua ngưỡng cửa.
Ngay lập tức, một âm thanh khác vang lên.
Tiếng cười.
Nhẹ nhàng, trong trẻo, ríu rít như tiếng chim non vào buổi sớm mai.
Ren thoáng sững lại một lần nữa.


Trước mặt cậu, không phải là một hội quán dành cho những chiến binh.
Không phải một nơi tập hợp những kẻ mạnh mẽ đang chuẩn bị cho cuộc chinh phạt những tầng tiếp theo. Không phải một nơi đầy rẫy vũ khí hay kho báu.
Mà là một căn phòng nhỏ, ấm áp, nơi những đứa trẻ đang ngồi quây quần bên nhau.


Chúng tụ tập xung quanh một chiếc bàn gỗ, chăm chú nhìn vào những trang sách cũ kỹ hoặc những món đồ chơi đơn giản.
Một vài đứa lớn hơn đang giúp những đứa nhỏ buộc lại dây giày, có đứa thì cẩn thận sửa một con búp bê bị lỏng khớp tay.


Không có bất kỳ thanh kiếm hay vũ khí nào ở đây. Không có những biểu đồ chiến thuật hay bản đồ chiến đấu.
Không có không khí căng thẳng của những người chơi trưởng thành lúc nào cũng phải tính toán từng bước đi để sinh tồn.


Chỉ có những đôi mắt trong veo. Những đôi tay nhỏ bé. Và tiếng cười nhẹ nhàng, ngây thơ đến nhói lòng.
Ren nín thở.
Cậu biết có những người chơi nhỏ tuổi đã bị kẹt lại cùng với họ trong Aincrad.


Nhưng tận mắt chứng kiến bọn trẻ, nhìn thấy những bàn tay bé xíu ấy lật từng trang sách, nghe thấy những tiếng cười non nớt ấy vang lên giữa thế giới lạnh lẽo này…
Đột nhiên, có thứ gì đó trong lòng cậu như bị siết chặt.
Bàn tay cậu, không biết từ lúc nào, đã nắm chặt lại bên hông.


Gareth vẫn đứng yên một góc, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm mặc như đang quan sát phản ứng của cậu.


“Những đứa trẻ này cũng là.... Plae...Player...chúng giống cậu.” ông ta nói, giọng điềm tĩnh nhưng nặng nề hơn thường lệ. “Chúng cũng mang số mệnh giống...các cậu. Nhưng khác ở chỗ… chúng không thể tự bảo vệ mình.”
Ren cắn chặt môi dưới.
Dĩ nhiên cậu hiểu điều đó.


Để sinh tồn trong Aincrad, người chơi cần phải chiến đấu, cần phải mạnh mẽ, cần phải có khả năng vượt qua thử thách của từng tầng.
Nhưng những đứa trẻ này thì sao?


Chúng không có kỹ năng chiến đấu. Chúng không thể một mình cầm kiếm lao ra bãi săn hay lập tổ đội với những người xa lạ. Chúng không thể tự mình tìm cách sống sót.
Chúng còn có gia đình để trở về.


Và nếu không ai chiến đấu để phá đảo Aincrad… những đứa trẻ này có lẽ sẽ mãi mãi bị giam cầm ở đây, cho đến khi…
Ren đột ngột ngừng lại.
Cậu không muốn nghĩ đến điều đó.
Cậu nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc đang trào lên trong lồng ngực.


Nhưng dù có cố đến đâu, cậu vẫn không thể xóa đi cảm giác nặng nề đang đè nén nơi đáy lòng.
“…Tại sao lại đưa tôi đến đây?” Cậu hỏi khẽ, giọng nói có phần khô khốc.


Gareth không trả lời ngay. Ông ta chỉ nhìn cậu một lúc lâu, rồi chậm rãi cất lời, từng câu từng chữ đều nặng tựa đá tảng.
“Ta cứ tưởng cậu đã có đủ lý do để rời đi rồi chứ?”
Ren mở mắt.
Cậu không trả lời.
Nhưng bàn tay cậu, nắm chặt bên hông, khẽ run lên.






Truyện liên quan