Chương 90: Một Nơi Chưa Từng Có.

“...”
Nhìn những đứa trẻ quây quần bên nhau, ánh mắt lấp lánh khi lắng nghe ai đó kể chuyện, những tiếng cười khúc khích vang lên trong không gian nhỏ hẹp nhưng ấm áp…
Ren chợt cảm thấy điều gì đó siết chặt nơi lồng ngực.


Hình ảnh trước mắt cậu dần nhòe đi, thay thế bằng một ký ức khác....một mùa đông dài, lạnh thấu xương, những con phố vắng ngắt trải dài dưới bầu trời xám xịt.
Đèn đường hắt xuống nền tuyết một thứ ánh sáng vàng nhạt, lạc lõng, chẳng thể sưởi ấm nổi màn đêm tê tái.


Giữa cảnh tượng ấy, một đứa trẻ cô độc lê bước trên vỉa hè phủ đầy băng giá, thân hình nhỏ bé co ro trong lớp áo khoác cũ sờn, đôi giày rách nát chẳng đủ giữ nhiệt cho bàn chân đã tê cứng.
Không ai chờ đợi. Không ai gọi tên cậu.
Chẳng có ai cả.


Ren nhớ những ngày tháng chỉ có chính mình, những bữa ăn đạm bạc với gói mì rẻ tiền cậu phải kéo dài đến tận cuối tháng.
Nhớ những lúc dạ dày quặn thắt trong cơn đói, nhưng cậu chỉ có thể uống nước cầm cự vì chẳng còn lấy một xu.


Nhớ những đêm đông, khi cậu co người trên chiếc giường cứng lạnh, hơi thở mờ nhạt trong không khí buốt giá, lắng nghe tiếng gió rít qua từng khe cửa sổ như những lời thì thầm quái dị từ bóng tối.
Mỗi sáng thức dậy, thế giới vẫn chẳng thay đổi.


Vẫn là bầu trời u ám, vẫn là những ngày trôi qua một cách vô nghĩa, vẫn là cậu...một mình, lang thang giữa dòng người vô tâm, như một bóng ma lạc lõng giữa cuộc sống xô bồ.
Ren đã quen với nó. Đã quen với việc một mình đối mặt với mọi thứ, quen với sự trống rỗng không bao giờ biến mất.


available on google playdownload on app store


Cậu đã tự nhủ rằng mình không cần ai cả, không cần một nơi nào để thuộc về.
Nhưng giờ đây, khi nhìn bọn trẻ dựa vào nhau, chia sẻ từng nụ cười, từng cái chạm nhẹ nhàng giữa hơi ấm của con người… cậu nhận ra mình đã sai.
Bàn tay cậu siết chặt hơn.


Một nơi như thế này… cậu chưa từng có được.
Mí mắt Ren khẽ rung lên. Cậu mím môi, cố gắng giữ cho giọng mình không dao động.
“…Tại sao lại đưa tôi đến đây?”
Gareth vẫn im lặng một lúc lâu. Rồi ông ta khẽ thở dài, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu suy nghĩ của cậu.


“Vì cậu cần phải nhìn thấy điều này.”
Ren cắn chặt răng, nhưng không phản bác.
Bởi vì cậu biết...ông ta nói đúng.
Ren không trả lời. Cậu đứng yên, ánh mắt lặng lẽ quét qua căn phòng, nhưng trái tim thì không thể giữ được sự tĩnh lặng như vậy.


Những đứa trẻ ấy… chúng cũng là Player, bị mắc kẹt trong Aincrad giống như cậu.
Nhưng khác với những người chơi trưởng thành có thể tự bảo vệ mình, có thể chiến đấu, có thể tự tìm cách sinh tồn...chúng không có gì cả.


Chúng quá nhỏ để cầm vũ khí. Quá yếu để vượt qua thử thách của từng tầng.
Và quan trọng hơn hết...chúng vẫn còn gia đình để trở về.
Ren nín thở. Một ý nghĩ đen tối lướt qua tâm trí cậu, khiến sống lưng cậu lạnh buốt dù trong phòng không hề có gió lạnh.


Nếu không ai chiến đấu để thoát ra khỏi đây… những đứa trẻ này có lẽ sẽ mãi mãi bị giam cầm ở Aincrad.
Mãi mãi.
Cho đến khi…
Ren đột ngột siết chặt tay, không cho phép bản thân nghĩ tiếp.


Cảm giác bất lực, căm phẫn và thứ gì đó còn tệ hơn cả sợ hãi cuộn trào trong lồng ngực, như thể có một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy cậu.
Cậu cắn môi dưới, đôi mắt vô thức đảo về phía Gareth.


Ông ta không nói gì thêm, chỉ đứng dựa vào tường với đôi tay khoanh trước ngực, im lặng quan sát cậu. Đôi mắt sâu thẳm ấy như chờ đợi điều gì đó, một câu hỏi, một phản ứng, hay có lẽ… một quyết định.


Ren hít vào một hơi thật sâu. Cậu không chắc mình có thể gọi thứ đang dâng lên trong lòng là quyết tâm hay không.
Nhưng có một điều cậu biết chắc, cảm giác này không phải là nỗi sợ, cũng không phải là sự do dự.
Nó là điều gì đó khác.
Một thứ chưa từng có trong lòng cậu trước đây.


Không phải là cơn giận dữ bùng cháy như ngọn lửa. Không phải là sự cam chịu lạnh lẽo như những ngày đông dài cậu từng trải qua.
Mà là thứ gì đó vừa âm ỉ vừa mãnh liệt, như một mạch nước ngầm chảy xiết ngay bên dưới lớp băng giá dày đặc.


Cậu nhắm mắt trong thoáng chốc, để hơi thở mình lắng xuống, rồi chậm rãi mở ra.
“…Vậy, những đứa trẻ này sống thế nào?” Cậu hỏi, giọng không còn dao động nữa.
Gareth nhướn mày một chút trước khi trả lời.


“Người dân trong thị trấn giúp chúng. Một số NPC cung cấp thức ăn, một số người chơi quyên góp trang bị hoặc Cor dư thừa để mua nhu yếu phẩm.
Cũng có vài người tự nguyện trông nom và bảo vệ bọn trẻ.”


Ren nhìn lại những gương mặt non nớt ấy, một vài đứa đang kéo tay áo người kể chuyện, giục họ tiếp tục.
Một bé gái nhỏ ôm chặt con búp bê có cánh tay đã được gắn lại, thì thầm điều gì đó với nó. Một cậu bé lớn hơn khẽ xoa đầu một đứa trẻ đang dụi mắt vì buồn ngủ.


Chúng vẫn còn quá nhỏ.
Chúng không thuộc về nơi này.
Cậu nhớ đến bản thân mình, nhớ đến quá khứ đã quá xa nhưng vẫn bám riết lấy cậu như một cái bóng.
Không ai đến cứu cậu. Không ai đưa tay ra với cậu.


Cậu đã phải bước qua cái lạnh, qua cơn đói, qua những đêm dài chỉ có một mình.
Nhưng những đứa trẻ này thì khác.
Chúng vẫn còn có thể cười. Vẫn còn có thể bấu víu vào một tia hy vọng, dù nhỏ nhoi.
Ren chậm rãi hít vào một hơi, rồi quay lại nhìn Gareth.
“…Ông muốn tôi làm gì?”


Lần này, Gareth không lập tức trả lời. Ông ta nhìn cậu rất lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Rồi, với một giọng trầm nhưng không kém phần kiên định, ông ta nói:
“Không phải tôi muốn cậu làm gì.”
“Đây là lựa chọn của cậu, Ren.”
Ren im lặng. Cậu biết Gareth nói đúng.


Lựa chọn… nó chưa bao giờ là thứ cậu nghĩ đến.
Từ lúc đặt chân vào thế giới này, cậu chưa từng có quyền quyết định bất cứ điều gì.
Ngay từ đầu, cậu đã bị cuốn vào dòng chảy của hoàn cảnh, buộc phải bước tiếp dù muốn hay không.


Đói, lạnh, sợ hãi...tất cả những điều đó đẩy cậu tiến về phía trước. Nếu dừng lại, cậu sẽ bị bỏ lại phía sau.
Nếu chần chừ, cậu sẽ mất đi cơ hội sống sót. Đó là một sự thật tàn nhẫn mà cậu đã khắc ghi vào lòng.


Nhưng lần này, không có một mệnh lệnh nào ép buộc cậu, không có một kẻ thù nào dồn cậu vào đường cùng.
Không có lưỡi kiếm nào kề sát cổ, không có bóng tối nào trói buộc đôi chân cậu.
Lần đầu tiên, cậu đứng trước một con đường mà mình có thể tự chọn.


Cậu quay đầu lại, nhìn lũ trẻ một lần nữa. Chúng vẫn cười đùa, vẫn chạy nhảy xung quanh mà không hề hay biết thế giới này đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng..có lẽ...


Đối với chúng, Aincrad có lẽ chỉ là một giấc mộng kỳ lạ, một nơi xa lạ nhưng chưa hẳn đã đáng sợ, vì chúng vẫn có thể cười, vẫn có thể tìm thấy hơi ấm từ những người xung quanh.
Nhưng Ren biết...thế giới này không bao giờ tử tế.


Một ngày nào đó, Aincrad sẽ phơi bày sự thật tàn khốc của nó. Một ngày nào đó, khi sự bảo vệ không còn đủ, khi những người chơi trưởng thành dần tiến xa hơn lên các tầng trên, khi những mảnh vụn của trật tự sụp đổ, lũ trẻ sẽ bị bỏ lại phía sau.


Không ai bảo vệ chúng. Không ai chiến đấu vì chúng.
Một hình ảnh lướt qua tâm trí cậu, những đôi mắt mở to tràn ngập sợ hãi, những bàn tay bé nhỏ bấu víu vào nhau trong tuyệt vọng.
Những đứa trẻ không thể cầm kiếm, không thể tự bảo vệ bản thân… bị bỏ rơi giữa một thế giới chỉ dành cho kẻ mạnh.


Ren siết chặt bàn tay.
Có lẽ, cậu vẫn chưa thể gọi thứ đang dâng lên trong lòng mình là quyết tâm.
Nhưng ít nhất, cậu biết rằng mình không muốn đứng yên. Không muốn quay lưng đi như thể chưa từng thấy gì.
“…Tôi sẽ suy nghĩ.”
Gareth nhìn cậu thật lâu, rồi gật đầu, không thúc ép thêm.


Ren quay đi, bước ra khỏi khu nhà chăm sóc. Nhưng khi vừa chạm chân đến bậc thềm ngoài sân, cậu bỗng khựng lại.
Ở góc sân nhỏ phía trước, một người đang ngồi trên bậc thềm, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời.
Mái tóc nâu màu trà sữa được tết một cách tỉ mỉ, buông rủ, khẽ lay động theo gió.


Trên tay cô là một con búp bê nhỏ, lớp vải đã sờn màu, một bên cánh tay được vá lại bằng chỉ trắng.
Ren nhận ra cô ngay lập tức.
Không phải vì họ từng nói chuyện, mà bởi cậu đã thoáng thấy cô trước đây, một người chơi kỳ lạ...đối với Ren.


Không giống những người khác, cô không lao vào chiến đấu, không tìm kiếm cách mạnh lên, không có vẻ gì là muốn thoát khỏi nơi này.
Cô chỉ ở lại bên lũ trẻ, như thể đây là vị trí duy nhất mà cô thuộc về.
Nhưng Ren biết...cô không chỉ thuộc về nơi này.


Cô gái ấy là một phần của thị trấn, một hình ảnh quen thuộc mà ai cũng từng bắt gặp ít nhất một lần.
Không phải trong những trận chiến, không phải trên bảng nhiệm vụ, mà là ở những góc phố yên bình, nơi cô thường ngồi hát dưới ánh đèn lờ mờ.


Cô không mang vũ khí. Không khoác giáp trụ. Không chạy theo những cuộc săn lùng hay tranh đoạt.
Chỉ có giọng hát của cô, trong trẻo và dịu dàng, lan tỏa giữa những con phố đông người qua lại.


Có lẽ… sau một ngày dài mệt mỏi, khi những người chơi quay về với vết thương và nỗi thất vọng, chỉ cần nghe được giọng hát ấy, ngọn lửa trong lòng họ sẽ bền bỉ hơn đôi chút.
Chỉ cần một chút thôi.


Cô cũng nhận ra ánh nhìn của cậu. Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, rồi cô khẽ nghiêng đầu, mỉm cười.
“Cậu định rời đi à?”
Ren không trả lời ngay. Cậu không chắc vì sao cô lại hỏi như vậy. Nhưng sau một thoáng, cậu khẽ gật đầu.
“Ừ.”


Cô không tỏ ra ngạc nhiên. Cũng không hỏi thêm. Chỉ lặng lẽ nhìn xuống con búp bê trong tay mình, ngón tay khẽ vuốt ve lớp vải đã sờn rách.


“Cậu biết không…” Giọng cô nhẹ như gió thoảng. “Tôi từng nghĩ, nếu một ngày nào đó mình có thể thoát ra khỏi đây, điều đầu tiên tôi muốn làm là đi dạo dưới ánh mặt trời.”
Ren hơi nheo mắt.
Ánh mặt trời.
Đã bao lâu rồi cậu không nghĩ về điều đó?


Những ngày cậu sống trong bóng tối của Thị trấn Khởi đầu, cậu đã quên mất rằng bầu trời trên đầu mình vẫn còn ánh sáng.
Cậu đã quên mất rằng thế giới ngoài kia vẫn có những thứ không bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi và máu.
Nhưng cô gái trước mặt cậu… cô vẫn nhớ.


“Nhưng rồi tôi nhận ra,” cô tiếp tục, giọng bình lặng như một mặt hồ không gợn sóng, “mình không thể rời đi mà bỏ mặc những người khác ở lại.”
Cô ngước lên, đôi mắt chạm vào mắt cậu. Bình lặng, dịu dàng, nhưng ẩn chứa một điều gì đó rất sâu.
“Cậu thì sao?”
Ren mím môi.


Cậu chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó. Chưa từng nghĩ đến việc mình có thể lựa chọn một điều gì khác ngoài con đường phía trước.
Nhưng vào khoảnh khắc này, khi đứng trước cô, khi nghe những lời ấy… cậu cảm thấy như mình đang được đặt trước một ngã rẽ mà bản thân chưa từng nhận ra.


Cậu chưa có câu trả lời.
Và lần đầu tiên, cậu thật sự do dự.
------
Xin chào mọi người, chúc mọi người một ngày tốt lành.


Chúng ta đã gần cột mốc 100 chương lắm rồi, nếu mọi người đã đọc tới đây thì mình mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình, mong mọi người đánh giá truyện và đưa ý kiến cho mình.
Xin cảm ơn.






Truyện liên quan