Chương 91: Âm thanh của thế giới này.

Ren im lặng một lúc. Cậu không biết phải trả lời thế nào, cũng không biết vì sao mình lại đứng đây, trò chuyện với cô gái này.
Cô không vội thúc ép. Chỉ đơn giản là ngồi đó, ngón tay vẫn mân mê con búp bê nhỏ, chờ đợi.


Ren có thể nhận ra, ở cô có một sự điềm tĩnh lạ thường, một loại bình thản không phải ai cũng có trong thế giới này.
Đa số người chơi đều mang theo một nỗi sợ hãi thường trực, một cơn căng thẳng không bao giờ nguôi, như thể họ luôn phải đề phòng rằng cái ch.ết có thể ập đến bất cứ lúc nào.


Nhưng cô gái này lại khác. Không phải kiểu liều lĩnh của những người đã buông xuôi, mà là một sự yên lặng nhẹ nhàng, như thể cô đã chấp nhận thế giới này theo cách riêng của mình.
Rồi, có lẽ để phá vỡ sự im lặng, hoặc có lẽ vì cảm thấy nên làm thế, cô khẽ nghiêng đầu, mỉm cười.


“Chúng ta chưa từng nói chuyện trước đây nhỉ?”
Ren chớp mắt. Cậu gật đầu, có chút ngập ngừng.
“Ừ.”
“Vậy thì… để tôi giới thiệu trước nhé.” Cô hơi duỗi chân ra, như thể đang thoải mái hơn một chút. “Tôi là Yuna.”


Ren khẽ nhíu mày. Cái tên này… cậu đã từng nghe qua đâu đó.
Một cái tên không quá xa lạ đối với những người chơi ở Thị trấn Khởi đầu. Trước khi cậu kịp nhớ ra, Yuna đã nghiêng đầu nhìn cậu.
“Còn cậu?”
Ren nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi nói.
“…Ren.”


“Ren.” Cô lặp lại, như thể đang khắc ghi cái tên ấy vào trí nhớ. Sau đó, cô nở một nụ cười nhẹ. “Một cái tên đẹp.”
Ren không biết phải đáp lại thế nào. Cậu chỉ gật đầu, có chút bối rối.
Im lặng một lúc, Yuna lại lên tiếng.
“Cậu ở đây lâu chưa?”


available on google playdownload on app store


“Cũng một thời gian rồi.”
“Vậy mà chúng ta chưa từng gặp nhau nhỉ.” Cô bật cười khẽ. “À không, có lẽ tôi đã từng thấy cậu… nhưng chỉ là thoáng qua.”
Ren khẽ cau mày.
“…Tôi cũng vậy.”


Thật ra, cậu đã từng thấy cô trước đây. Không phải ở chiến trường, không phải ở bảng nhiệm vụ hay những nơi người chơi tụ tập bàn luận chiến lược.
Mà là trên những con phố của Thị trấn Khởi đầu, nơi cô thường ngồi ở một góc nhỏ, lặng lẽ cất giọng hát.


Yuna không phải một chiến binh. Cô không khoác lên mình bộ giáp nặng nề, không mang theo kiếm hay giáo.
Trong một thế giới nơi mà mỗi người đều cố gắng trang bị cho mình thứ vũ khí mạnh nhất để sống sót, sự hiện diện của cô gần như lạc lõng. Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn ở lại.
Cô chọn ở lại.


Yuna luôn xuất hiện với bộ áo choàng màu nâu đơn giản, cùng với một cây đàn nhỏ trên tay.
Ren không hiểu. Cậu không hiểu vì sao một người chơi như cô lại không rời khỏi nơi này để tìm kiếm cơ hội mạnh lên.


Nhưng cũng như những gì Gareth đã nói, mỗi người đều có một lựa chọn. Có lẽ, đây là con đường mà Yuna đã chọn cho chính mình.
Cô không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc dài của cô khẽ bay lên.
Rồi, cô lên tiếng, giọng như gió thoảng.


“Nếu vậy… hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt.”
Ren nhìn cô, không hiểu ý cô muốn nói gì. Nhưng khi thấy nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô, cậu không hỏi nữa.


Có lẽ, đối với cô, được trò chuyện với một ai đó, được tạo nên một khoảnh khắc nhỏ bé giữa cuộc sống đầy rẫy sự tuyệt vọng này, đã đủ để khiến ngày hôm nay trở nên khác biệt.
Cậu chỉ đứng đó, lặng lẽ cảm nhận khoảnh khắc này.


Nhưng rồi, bầu không khí yên tĩnh giữa họ nhanh chóng bị phá vỡ bởi một giọng nói vọng đến từ phía sau.


Một thanh âm không quá lớn, không mang theo sự vội vã, nhưng lại có một sự dứt khoát và chắc chắn đến mức khiến người ta khó lòng phớt lờ, như một tín hiệu ngầm báo hiệu rằng khoảnh khắc ngắn ngủi này đã đến lúc phải kết thúc.
"Yuna."


Cái tên được gọi lên, đơn giản nhưng nặng nề, trượt qua những làn gió chiều nhè nhẹ và vang vọng giữa con phố vắng, len lỏi vào không gian tĩnh lặng như một nhát cắt vô hình, kéo hai người trở về với thực tại trước khi họ kịp nhận ra mình đã chìm trong cuộc trò chuyện quá lâu.


Ren theo phản xạ quay đầu lại, ánh mắt cậu lập tức hướng về phía nguồn phát ra giọng nói.
Một người phụ nữ trẻ đang tiến nhanh về phía họ, dáng vẻ không hề do dự hay lưỡng lự.


Cô ấy trông lớn hơn Yuna và cả cậu, có lẽ khoảng hai mươi hai hoặc hai mươi ba tuổi, với mái tóc màu hạt dẻ buộc cao một cách gọn gàng phía sau đầu, để lộ vầng trán cao và đôi mắt sắc sảo ánh lên vẻ cương nghị.


Những bước chân của cô nhanh nhưng không hề vội vã, có một sự ổn định và chắc chắn trong cách cô di chuyển, như thể dù cô đang đi tới với tốc độ hơi nhanh một chút, thì vẫn luôn nắm trong tay quyền chủ động hoàn toàn.


Dáng người cô thẳng, từng cử động đều có một sự tự chủ và quyết đoán nhất định, không phải kiểu người mang vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, nhưng cũng không hề dịu dàng.


Đôi mắt cô không ánh lên sự hung dữ hay cảnh giác, nhưng lại mang một nét điềm tĩnh, thực tế, một loại ánh mắt của những người đã quen với việc suy nghĩ, lo toan, và gánh vác trách nhiệm trên vai.


Bộ trang phục cô mặc khá đơn giản, không có giáp trụ nặng nề hay vũ khí dễ thấy, điều đó cho thấy cô không phải là kiểu người chơi chuyên về chiến đấu, nhưng ngay cả khi không có vũ khí trong tay, thì sự hiện diện của cô cũng đủ để người khác phải chú ý.


"Lily?" Yuna chớp mắt, dường như không ngờ đến sự xuất hiện của cô gái này vào lúc này, nhưng sau thoáng ngạc nhiên, cô liền nở một nụ cười nhẹ, không có vẻ gì là bất an hay lo lắng. "Có chuyện gì vậy?"


Lily dừng lại ngay trước mặt Yuna, ánh mắt cô khẽ lướt qua Ren, không mang theo sự dò xét hay thăm dò quá mức, mà chỉ đơn giản là một cái nhìn thoáng qua, như để ghi nhận sự hiện diện của cậu ở đây.


Nhưng ngay sau đó, cô lập tức tập trung lại vào Yuna, như thể những gì cô sắp nói chỉ dành cho người bạn đồng hành của mình, không liên quan đến bất kỳ ai khác.
Cô không lên tiếng ngay.


Thay vào đó, cô hơi nghiêng người về phía Yuna, giọng hạ thấp xuống đến mức chỉ có người đứng thật gần mới có thể nghe thấy.


Ren không nghe được bất cứ từ nào, nhưng cậu có thể thấy đôi môi cô khẽ động, từng âm tiết được thốt ra với sự cẩn trọng, không vội vã nhưng cũng không có ý định giải thích dài dòng.
Yuna lắng nghe.


Nụ cười trên môi cô dần nhạt đi, không biến mất ngay lập tức, mà như một ngọn nến đang cháy chậm rãi cho đến khi chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt.
Lông mày cô khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng nét suy tư, khi Lily tiếp tục nói điều gì đó mà chỉ có cô mới nghe được.


Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm tung bay vài lọn tóc đỏ của Yuna, khiến chúng cuộn lên trong không trung trước khi rơi xuống lại theo một đường cong mềm mại, nhưng cô dường như không bận tâm đến điều đó.
Ren vẫn đứng yên, quan sát mà không lên tiếng.


Cậu không biết nội dung cuộc trò chuyện, nhưng từ ánh mắt nghiêm túc của Lily và nét lo lắng mơ hồ trên gương mặt Yuna, cậu có thể đoán được rằng nó không phải là chuyện gì đơn giản.
Không phải là một vấn đề mà một người ngoài có thể dễ dàng xen vào.


Xa xa, tiếng cười của vài đứa trẻ vang lên giữa khoảng không gian tĩnh lặng của buổi chiều muộn.
Chúng vẫn đang chơi đùa vô tư, những chiếc bóng nhỏ bé nô đùa dưới ánh hoàng hôn mà không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì đang diễn ra xung quanh.
Nhưng Lily thì không như vậy.


Cô liếc mắt về phía bọn trẻ trong chốc lát, ánh nhìn thoáng vẻ suy tư, nhưng chỉ là trong chốc lát, bởi ngay sau đó, cô lại quay về với Yuna và nói nốt điều cần nói.
Yuna im lặng.


Ngón tay cô vô thức siết chặt con búp bê nhỏ trong tay mình, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lớp vải đã cũ sờn, như thể tìm kiếm một chút bình tĩnh từ sự quen thuộc của nó.
Ren không rõ chuyện gì đang diễn ra.
Cậu không thể nghe thấy những lời mà Lily đã nói.


Nhưng trong khoảnh khắc đó, giữa những âm thanh của gió chiều và tiếng cười trẻ nhỏ, cậu có thể cảm nhận được trọng lượng vô hình của cuộc trò chuyện mà cậu không thể tham gia.
Một điều gì đó, một vấn đề nào đó...đang khiến họ phải lo lắng.


Và có vẻ như, đó không phải là điều mà một người ngoài như cậu có thể dễ dàng xen vào.
Yuna không trả lời ngay.


Cô vẫn giữ im lặng, ánh mắt hơi hạ xuống, như thể đang cân nhắc điều gì đó trong đầu. Một thoáng suy tư lướt qua đôi mắt cô, trước khi bị che giấu đi bởi lớp vỏ ngoài bình thản thường thấy.
Ren không biết những gì Lily vừa nói có ý nghĩa gì, nhưng cậu có thể nhận ra nó đã khiến Yuna phải suy nghĩ.


Bàn tay đang siết chặt con búp bê nhỏ trong tay cô cuối cùng cũng thả lỏng, những ngón tay hơi buông ra như thể vừa quyết định điều gì đó.
Khi cô ngẩng đầu lên lại, ánh mắt đã lấy lại vẻ bình thản như trước, dù sâu trong đó vẫn còn sót lại chút gì đó không thể gọi tên.


"Hiểu rồi." Yuna khẽ thở ra, nở một nụ cười mờ nhạt. "Mình sẽ đến đó."
Lily khẽ gật đầu.
Không có thêm lời giải thích nào.
Không có những câu hỏi hay tranh luận kéo dài.
Cả hai dường như đã hiểu rõ về nhau đến mức không cần phải nói nhiều hơn thế.


Ren nhận ra đây là lúc cậu nên rời đi.
Cậu không có lý do gì để chen vào cuộc nói chuyện này, cũng không có cớ gì để nán lại lâu hơn nữa. Dù Yuna chưa bảo cậu rời đi, nhưng bằng một cách nào đó, bầu không khí giữa họ đã thay đổi.


Nó không còn là cuộc trò chuyện thoải mái giữa hai người.
Giờ đây, có một thứ gì đó vô hình đã đặt một ranh giới giữa cậu và họ.
Ren chậm rãi lùi lại một bước, nhưng trước khi cậu kịp quay đi, Yuna đột nhiên lên tiếng.
"Ren."
Cậu dừng lại.


Yuna quay lại nhìn cậu, đôi mắt đỏ thẫm dưới ánh chiều tà có chút gì đó phức tạp. Nhưng thay vì nói ra điều gì sâu xa hơn, cô chỉ nghiêng đầu, nở một nụ cười nhẹ.
"Hẹn gặp lại sau nhé."


Giọng cô vẫn như mọi khi, nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng lần này, Ren lại có cảm giác như nó mang theo một ý nghĩa khác. Một cảm giác mà cậu không thể lý giải ngay lúc này.
Nhưng cậu không hỏi.
Cậu chỉ khẽ gật đầu, đáp lại ngắn gọn:
"Ừ. Hẹn gặp lại."


Và rồi, không chờ thêm, cậu quay người rời đi.
Lily không nói gì, chỉ lặng lẽ dõi theo cậu trong chốc lát, trước khi hướng sự chú ý trở lại với Yuna.
Cơn gió chiều thổi qua con phố vắng, mang theo một sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Ren không ngoái đầu lại.


Nhưng cậu biết, khi cậu bước đi, cuộc trò chuyện giữa hai người họ vẫn tiếp tục, với những lời mà cậu không thể nghe thấy.






Truyện liên quan