Chương 92: Tạm biệt những do dự.

Ren bước ra khỏi nhà chăm trẻ, để lại phía sau không gian yên tĩnh với những đứa trẻ vẫn chơi đùa vô tư, tiếng cười của chúng vang lên giữa buổi chiều muộn như một khúc nhạc dịu dàng mà cậu không còn thuộc về nữa.
Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng cậu, ngăn cách hai thế giới.


Bên trong là sự ấm áp, là những giây phút tĩnh lặng và an toàn, một khoảnh khắc thoáng qua khi cậu gần như quên mất những khó khăn bên ngoài.
Bên ngoài là thực tại. Là con đường mà cậu phải đi.


Cánh cửa đóng lại không chỉ cắt đứt những âm thanh trong trẻo ấy, mà còn đánh dấu một sự chuyển đổi trong tâm trạng của cậu.
Không còn những cuộc trò chuyện nửa vời.
Không còn những do dự mơ hồ.
Không còn những suy nghĩ chần chừ kéo cậu giậm chân tại chỗ.


Ren siết chặt bàn tay, những ngón tay vô thức co lại như thể muốn nắm lấy thứ gì đó...một quyết tâm, một hướng đi, một câu trả lời.
Quyết tâm rời đi đã bùng cháy trong lòng cậu.
Nó không phải là một suy nghĩ thoáng qua, không phải là một sự lựa chọn hời hợt. Nó là điều tất yếu.


Cậu không thể cứ ở mãi đây.
Không thể tiếp tục để mình bị mắc kẹt giữa những nỗi lo lắng và lưỡng lự.
Cuộc gặp gỡ với Yuna và cả Lily, đã khiến cậu nhận ra rằng ai cũng có con đường riêng của họ.


Yuna đã có mục tiêu để theo đuổi. Lily đã có điều mà cô ấy cần phải làm. Những người khác cũng đang tiến về phía trước, không chờ đợi bất kỳ ai.
Và cậu… cậu cũng không thể cứ đứng yên mãi được nữa.
Cậu cần phải đi.


available on google playdownload on app store


Cậu không biết điểm đến tiếp theo sẽ là đâu, cũng chưa có một kế hoạch rõ ràng. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Bởi vì dù có chuyện gì xảy ra, dù con đường phía trước có mơ hồ hay chông gai ra sao, cậu cũng sẽ tiếp tục bước tiếp.
Không ngoảnh lại.


Ren bước đi trên con phố vắng, từng bước chân không gấp gáp nhưng cũng chẳng hề chậm rãi, cứ thế mà tiến về phía trước, như thể cậu đã có một điểm đến rõ ràng trong đầu, dù thực chất, cậu vẫn chưa biết đích đến tiếp theo của mình sẽ là đâu.


Mặt trời đã ngả bóng, trải dài những tia sáng cuối cùng của ngày lên những mái nhà cũ kỹ và con đường lát đá, phủ lên tất cả một sắc cam đỏ dịu dàng nhưng cũng đầy u hoài.


Bầu trời phía xa dần sẫm màu, báo hiệu sự chuyển giao giữa ngày và đêm, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa một điều đã kết thúc và một điều gì đó mới mẻ sắp sửa bắt đầu.


Một cơn gió nhẹ thoảng qua, len lỏi giữa những con hẻm nhỏ, cuốn theo chút hơi lạnh của buổi chiều muộn và làm lay động tấm biển gỗ treo trước một tiệm tạp hóa cũ.
Nhưng Ren không để tâm đến những điều đó. Cậu chỉ bước tiếp, lặng lẽ và đơn độc, để mặc cho dòng suy nghĩ kéo mình trôi đi.


Có quá nhiều thứ để nghĩ. Quá nhiều điều để bận tâm.
Gareth đã rời đi từ trước. Cậu không rõ chính xác là vào lúc nào, chỉ biết rằng đến khi cậu quay đầu lại, bóng dáng cao lớn quen thuộc ấy đã biến mất, như thể chưa từng xuất hiện ngay từ đầu.


Không một lời báo trước. Không một dấu hiệu nào để cậu có thể nhận ra. Nhưng điều đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Gareth không phải kiểu người sẽ chờ đợi ai đó, cũng không phải kiểu người sẽ giải thích cho những hành động của mình.
Và Ren… cũng không còn ai để chờ đợi nữa.


Cậu đã quyết định sẽ rời đi. Nhưng đi đâu? Làm gì?
Những câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu cậu, quẩn quanh như một bài toán chưa có lời giải, nhưng lần này, chúng không còn kéo cậu vào sự lưỡng lự hay hoang mang như trước kia nữa.


Không giống những ngày đầu tiên khi cậu còn sợ hãi, còn mơ hồ về bản thân, còn nghi ngờ về những bước chân của chính mình, còn bị giam cầm bởi nỗi lo sợ rằng mình sẽ mắc sai lầm, rằng mình không đủ khả năng để tiếp tục.
Bây giờ, cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Mình phải tiếp tục.


Không cần biết điều gì đang chờ đợi phía trước, không cần biết con đường sẽ khó khăn ra sao, không cần biết cậu sẽ vấp ngã bao nhiêu lần, cậu phải đi.
Vì nếu không bước tiếp, nếu cứ chần chừ và do dự, nếu cứ mãi quanh quẩn ở một nơi mà mình không thuộc về, cậu sẽ mãi mãi bị bỏ lại phía sau.


Ren siết chặt bàn tay, cảm nhận được những ngón tay của mình đang dần siết lại, những khớp xương căng lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.


Cậu không có gì trong tay cả. Không vũ khí mạnh mẽ, không những trang bị lấp lánh, không những kỹ năng đặc biệt để khiến bản thân trở nên nổi bật hơn giữa hàng ngàn người chơi khác.
Nhưng điều đó không quan trọng.
....


Sáng hôm sau, Ren ngồi bên chiếc bàn gỗ mộc mạc trong quán trọ nhỏ, lặng lẽ tận hưởng bữa sáng đơn giản nhưng vẫn mang đến cho cậu một cảm giác ấm áp và dễ chịu.


Dưới ánh nắng dịu nhẹ len qua ô cửa sổ, hơi ấm từ bát súp bốc lên, lan tỏa trong không gian tĩnh lặng của buổi sớm mai, như thể từng chút một thấm vào những ngón tay lạnh giá, len lỏi vào từng thớ cơ còn cứng nhắc sau một giấc ngủ dài.


Trước mặt cậu, bát súp nóng hổi tỏa ra hương thơm thanh nhẹ của rau củ hầm kỹ, hòa quyện cùng mùi thịt thoảng qua, mang theo một chút béo ngậy nhưng không hề nặng nề.


Hơi nước bốc lên tạo thành những làn sương mỏng manh, chầm chậm cuộn xoáy trong không khí rồi tan biến, để lại dư âm của sự ấm áp còn vương vấn.
Tiêu đen được rắc lên bề mặt tạo thành những đốm nhỏ, hòa vào màu vàng trong vắt của nước dùng, tăng thêm một chút hương cay nồng thoang thoảng.


Bên cạnh đó, một lát bánh mì dày được đặt ngay ngắn trên chiếc đĩa gốm, vỏ ngoài giòn rụm, nứt nhẹ ở những đường viền, để lộ phần ruột mềm xốp bên trong.


Có lẽ nó vừa được nướng lại trước khi đem ra phục vụ, bởi khi Ren đặt tay lên, cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm dịu dàng phả ra từ mặt bánh.
Ren cầm lấy chiếc thìa gỗ, nhẹ nhàng khuấy đều bát súp, cảm nhận chất lỏng nóng hổi chảy chậm theo vòng xoáy nhỏ trước khi cẩn thận đưa lên miệng.


Ngay khi hương vị đầu tiên chạm vào đầu lưỡi, cậu lập tức cảm nhận được cái thanh ngọt tự nhiên từ rau củ đã được hầm nhừ, vị đậm đà nhưng không quá nồng của nước dùng, cùng một chút dư vị béo nhẹ từ thịt.


Gia vị không quá cầu kỳ, không hề lấn át đi sự cân bằng tinh tế của từng nguyên liệu, mà ngược lại, hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo.
Cậu nhắm mắt, để mặc cho vị ấm lan tỏa xuống cổ họng, trượt qua dạ dày rồi dần dần xoa dịu cái se lạnh còn sót lại trong cơ thể.


Mọi giác quan dường như chậm lại, chỉ tập trung vào cảm giác dễ chịu đang len lỏi khắp tứ chi. Có lẽ, đã lâu lắm rồi cậu mới có thể thật sự ngồi xuống và tận hưởng một bữa ăn mà không vướng bận quá nhiều suy nghĩ.


Cậu cầm lát bánh mì lên, dùng tay xé một miếng nhỏ rồi chấm vào súp, để chất lỏng thấm đều vào từng thớ bột trước khi đưa lên miệng.


Khi cắn xuống, lớp vỏ ngoài giòn rụm vỡ ra, tạo thành những mảnh vụn nhỏ, trong khi phần ruột mềm mại đã ngấm đẫm vị súp nóng, hòa quyện với nhau một cách trọn vẹn.
Hương thơm nhè nhẹ của bột mì mới nướng cùng với vị đậm đà của nước hầm khiến từng miếng bánh trở nên ngon lành hơn bao giờ hết.


Ren tiếp tục ăn từng chút một, không vội vã, không lơ đãng, mà hoàn toàn chú tâm vào bữa sáng của mình.


Mỗi muỗng súp, mỗi miếng bánh mì đều như một mảnh ký ức hiện về, về những bữa ăn qua loa khi cậu còn chật vật sinh tồn, những ngày chỉ có thể nhai vội mẩu lương khô cứng ngắt mà chẳng hề cảm nhận được bất cứ hương vị gì.


Mọi thứ dường như vẫn như cũ, một bữa sáng đơn giản, không cầu kỳ, không xa hoa.
Nhưng chính sự giản dị này mới là thứ khiến cậu trân trọng nhất, bởi lẽ bây giờ cậu đã hiểu rằng đôi khi, những điều nhỏ bé lại là thứ đáng giá nhất trong thế giới đầy khắc nghiệt này.


Hơi ấm từ bữa ăn lan tỏa trong cơ thể, mang theo một sự bình yên nhẹ nhàng mà cậu hiếm khi có được.
Có lẽ, trước khi bước vào những thử thách của ngày mới, chỉ cần một khoảnh khắc tĩnh lặng như thế này thôi cũng đã là đủ.


Ren đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, ánh mắt lặng lẽ quét qua căn phòng nhỏ quen thuộc của quán trọ lần cuối.
Những bức tường gỗ đơn sơ, chiếc bàn cũ có đôi chỗ sờn, ánh sáng buổi sớm nhẹ nhàng hắt qua ô cửa sổ, tất cả vẫn y như những ngày đầu tiên cậu đặt chân đến đây.


Có quá nhiều kỷ niệm đặc biệt, nơi này vẫn là điểm tựa đầu tiên khi cậu chật vật thích nghi với thế giới này, một khoảng lặng an toàn giữa những ngày hoang mang và kiệt sức.


Hít một hơi thật sâu, cậu chậm rãi bước về phía quầy. Bà chủ quán trọ đang lúi húi kiểm tr.a sổ sách, mái tóc điểm bạc buộc gọn phía sau, dáng vẻ bận rộn nhưng vẫn toát lên sự ấm áp quen thuộc.


Nghe tiếng bước chân, bà ngẩng lên, đôi mắt hiền hậu ánh lên một chút bất ngờ trước khi dịu xuống thành một nụ cười.
“Cháu định đi rồi sao?” Bà cất giọng trầm ấm, vừa như một câu hỏi, vừa như một lời xác nhận.


Ren dừng lại trước quầy, gật đầu. “Vâng. Hôm nay cháu sẽ rời khỏi Thị trấn Khởi đầu.”
Bà chủ quán không vội đáp, chỉ nhìn cậu một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó.


Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên gương mặt bà. “Nhanh thật. Cứ như mới hôm nào cháu còn đứng đây hỏi ta về giá phòng.”
Ren khẽ nhếch môi, nhưng không nói gì. Cậu cũng cảm thấy vậy.


Quá khứ tưởng như gần ngay trước mắt, nhưng khi nhìn lại, cậu nhận ra bản thân đã thay đổi quá nhiều so với ngày đầu tiên, từ một kẻ thất thểu, lạc lõng, nay đã có thể đứng vững trên đôi chân mình, ít nhất là tạm thời.


Bà chủ quán cúi xuống dưới quầy, lấy ra một túi vải nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn. “Là bánh mì và một ít thịt khô. Đường xa không dễ dàng đâu, có cái này đi dọc đường cháu sẽ đỡ vất vả hơn.”


Ren nhìn chiếc túi, rồi lại nhìn bà. Đó chỉ là một món quà nhỏ, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành ẩn chứa trong đó.
Một chút ấm áp, một chút lo lắng, và có lẽ, một chút gì đó giống như tình thương dành cho một đứa trẻ sắp rời nhà.


Cậu chậm rãi đưa tay nhận lấy, siết nhẹ chiếc túi vải thô ráp trong tay.
“Cảm ơn. Mọi thứ vẫn tuyệt vời như cũ.” Giọng cậu trầm thấp, nhưng không giấu được sự chân thành.
Bà chủ quán chỉ cười hiền hậu. “Không có gì. Cố gắng giữ gìn sức khỏe, nhóc con.”
Ren khẽ gật đầu.


Cậu không phải kiểu người giỏi biểu lộ cảm xúc, cũng không quen với những lời chào tạm biệt dài dòng.


Nhưng khoảnh khắc cậu quay lưng bước ra cửa, một thứ cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, không hẳn là luyến tiếc, cũng không phải do dự, mà là một sự nhận thức rõ ràng rằng từ đây, cậu sẽ thực sự bước ra ngoài, rời khỏi những gì quen thuộc để đối mặt với một thế giới rộng lớn hơn.


Lần này, không còn ai đứng cạnh cậu. Không còn những khuôn mặt thân quen, không còn bóng dáng của những người bạn đã từng cùng nhau chiến đấu.
Cậu sẽ bước tiếp con đường này một mình.


Cánh cửa quán trọ khẽ phát ra tiếng kẽo kẹt khi cậu đẩy nó ra. Ánh sáng ban mai ùa vào, nhuộm lên bậc cửa một lớp vàng nhạt dịu nhẹ.
Cậu bước qua ngưỡng cửa, để lại sau lưng những tháng ngày cũ, và trước mặt cậu...một con đường mới đang chờ đợi.






Truyện liên quan