Chương 93: Cuộc Gặp Gỡ Dưới Ánh Nắng Sớm.
Ren đứng lại bên lề con phố vắng, hít một hơi thật sâu để xua tan cảm giác luyến tiếc còn vương vấn trong lòng.
Thị trấn Khởi đầu vào buổi sớm vẫn giữ nguyên vẻ yên bình vốn có, không khí trong lành, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những mái nhà, phủ lên những viên đá lát đường một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Tiếng bước chân lác đác của những người dân bản xứ bắt đầu ngày mới hòa lẫn với giọng nói xa xa của những người chơi đang bàn bạc về kế hoạch rời khỏi thị trấn.
Cảnh tượng này quen thuộc đến mức cậu gần như có thể khắc sâu từng chi tiết vào trong tâm trí, nhưng hôm nay, cậu không còn là một phần của nó nữa.
Cậu lùi vào một góc khuất, mở bảng trạng thái lên kiểm tr.a lần cuối.
[Tên: Ren]
Lv: 6
HP: 425/425
STR: 17(+2)
VIT: 19
AGI: 21(+8)
Điểm tự do: 3
Thanh HP đã đầy, thể lực, dù không hiện chỉ số cụ thể, nhưng cậu cảm thấy cơ thể cũng trong trạng thái tốt nhất sau một đêm nghỉ ngơi.
Chỉ số của cậu vẫn còn thấp so với những người chơi khác, nhưng điều đó không còn khiến cậu bận tâm như trước.
Quan trọng hơn hết, cậu cần chắc chắn rằng mình đã chuẩn bị đủ mọi thứ cho chuyến đi này.
Ren mở kho đồ và kiểm tr.a túi hành trang, ngón tay lướt nhẹ qua không khí trước khi menu kho đồ mở ra.
Đầu tiên là túi bánh mì và thịt khô do bà chủ quán trọ đưa cho, không nhiều, nhưng đủ để cậu cầm cự trong vài ngày nếu không tìm được nguồn thực phẩm mới.
Cậu nhấc lên một ổ bánh, cảm nhận lớp vỏ hơi cứng nhưng vẫn giữ được độ mềm bên trong, rồi cẩn thận cất lại.
Bên cạnh đó là vài bình HP loại rẻ mà cậu mua từ lần trước, chất lỏng đỏ bên trong khẽ sóng sánh khi cậu kiểm tra, trông không quá chất lượng nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
Kế tiếp là bộ dụng cụ mài kiếm đơn giản, một thứ không thể thiếu nếu cậu muốn giữ vũ khí của mình trong trạng thái tốt nhất.
Ren rút ra một viên đá mài nhỏ, lướt nhẹ đầu ngón tay qua bề mặt thô ráp của nó, rồi cất lại vào túi.
Cậu cũng có một ít Cor, số tiền ít ỏi còn sót lại sau những lần chi tiêu thận trọng. Không nhiều, nhưng đủ để chi trả cho những thứ thiết yếu trên đường đi.
Cuối cùng, cậu đưa tay chạm vào chuôi kiếm bên hông, cảm nhận sức nặng quen thuộc của nó.
Thanh kiếm trông yếu đuối nhưng sắc bén, thứ duy nhất cậu có thể tin tưởng trong những trận chiến phía trước.
Cậu nhẹ nhàng rút nó ra khỏi vỏ một chút, để ánh sáng chiếu lên phần lưỡi thép đã được mài cẩn thận, phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo.
Ngón tay siết chặt quanh vỏ kiếm, như thể muốn khắc sâu cảm giác ấy vào lòng bàn tay.
Độ bền vẫn ở mức an toàn, vì được rèn nên từ thép tốt và nguyên liệu hiếm, nên độ bền của thứ này cực kỳ cao.
Ngoài ra, Ren còn kiểm tr.a lại bộ giáp, vẫn hoàn hảo như mới.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Ren hít vào một hơi thật sâu, rồi dứt khoát đóng bảng trạng thái lại. Không còn lý do gì để chần chừ nữa.
Hôm nay, cậu sẽ rời khỏi nơi này. Một chương mới đang chờ đợi ở phía trước.
...
Ren bước từng bước trên con đường đá cuội dẫn về cổng thị trấn, mỗi bước chân như khắc sâu thêm ý niệm rằng cậu sắp rời xa nơi này.
Những viên đá dưới chân thoáng lạnh, phản chiếu ánh nắng ban mai lấp lánh trên bề mặt nhẵn mòn bởi thời gian.
Cậu không vội vàng, cũng không chần chừ, chỉ đơn giản là đi, để từng hình ảnh của Thị trấn Khởi đầu chầm chậm lướt qua trong tầm mắt.
Hai bên đường, những cửa hàng nhỏ vẫn đang mở cửa đón khách như mọi ngày.
Tiếng leng keng của chiếc chuông gió treo trước quán rèn quen thuộc khẽ vang lên khi một người chơi bước vào, mang theo tiếng búa nện vang vọng từ sâu bên trong.
Ánh lửa từ lò rèn phản chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên những đường nét góc cạnh của ông lão thợ đang miệt mài với công việc của mình.
Cậu từng nhiều lần đứng trước cửa hàng đó, nhìn những mảnh kim loại được đập nóng đỏ, tạo hình thành vũ khí, nhưng hôm nay, cậu không dừng lại.
Một quán ăn nhỏ gần đó cũng đã bắt đầu có khách. Hương thơm của bánh mì mới nướng hòa quyện với mùi béo ngậy của thịt xông khói, lan tỏa trong không khí buổi sáng lành lạnh, gợi lên cảm giác ấm áp khó tả.
Ở một góc bàn, vài người chơi ngồi tụ tập, vừa ăn vừa trao đổi về những kế hoạch sắp tới.
Một người cười lớn, vỗ vai đồng đội mình khi nói đến chuyện chạm trán một con quái mạnh hơn dự đoán, một người khác cúi đầu xem xét lại danh sách vật phẩm của mình, có lẽ đang cân nhắc mua thêm đồ trước khi rời khỏi thị trấn.
Cách đó không xa, gần bảng nhiệm vụ, một nhóm người chơi khác cũng đang trò chuyện rôm rả.
Cậu nghe loáng thoáng những từ như “bãi quái” “đội nhóm” “săn boss” lọt vào tai, những giấc mơ lớn lao, những cuộc phiêu lưu hào hứng mà đáng lẽ cậu cũng có thể tham gia.
Nhưng Ren chỉ khẽ liếc qua rồi tiếp tục bước đi, để những âm thanh ấy dần dần lùi lại phía sau, biến thành những âm vang mờ nhạt.
Cậu tiếp tục đi, băng qua những con đường quen thuộc, nơi từng chứng kiến những bước chân lạc lõng đầu tiên khi cậu mới đặt chân đến thế giới này.
Quảng trường trung tâm vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, với đài phun nước lặng lẽ tỏa hơi nước mát lạnh vào không gian.
Một vài đứa trẻ NPC chạy ngang qua, cười đùa rộn ràng, không hề bận tâm đến những người chơi như cậu...những “Player” mà thế giới này chỉ mơ hồ cảm nhận được.
Phía trước, cổng thị trấn hiện ra trong tầm mắt. Những cánh cổng gỗ cao lớn, được gia cố bằng khung kim loại, sừng sững như một lời nhắc nhở rằng đây là ranh giới cuối cùng của sự an toàn.
Từng kẽ gỗ hằn lên dấu vết của thời gian, những vết chém mờ nhạt còn lưu lại trên bề mặt, tàn dư của những trận chiến mà nơi này từng chứng kiến.
Đằng sau cánh cổng ấy, thế giới rộng lớn đang chờ đợi. Không có sự bảo hộ của hệ thống, không có những bức tường vững chắc bao quanh.
Chỉ có rừng cây bạt ngàn, những con đường mòn hoang vu, những quái vật ẩn nấp trong bóng tối, và vô số nguy hiểm rình rập.
Ren dừng lại một thoáng trước cánh cổng, bàn tay vô thức siết chặt chuôi kiếm bên hông. Sức nặng quen thuộc truyền qua lòng bàn tay, như một lời nhắc nhở rằng cậu không còn là kẻ yếu ớt như ngày đầu tiên nữa.
Dù con đường phía trước có ra sao, cậu vẫn sẽ bước tiếp.
Cậu không quay đầu lại.
Cậu chỉ tiếp tục bước về phía trước.
Ren thoáng dừng chân khi nhận ra hai bóng dáng quen thuộc đang đứng gần cổng phía tây, nơi ánh nắng buổi sớm đổ dài những vệt sáng nhạt lên mặt đất.
Từ khoảng cách này, cậu có thể thấy họ dường như đang lúng túng, không biết phải làm gì tiếp theo, như thể vừa vấp phải một vấn đề khó xử mà chính họ cũng không chắc cách giải quyết.
Một trong hai người là Yuna, cô gái có mái tóc nâu cột cao mà cậu từng gặp trước đây.
Dù chưa từng nói chuyện quá nhiều, nhưng Ren vẫn nhớ đến cô ấy như một người nhanh nhẹn, hoạt bát, với đôi mắt sáng ánh lên sự cứng cỏi và một chút bướng bỉnh ẩn sau vẻ ngoài dễ gần.
Ở một nơi mà phần lớn người chơi đều chỉ lo lắng cho bản thân, tập trung vào con đường phát triển sức mạnh của chính mình, Yuna có phần nổi bật hơn những người khác bởi tinh thần dám nghĩ, dám làm, dù đôi khi có phần liều lĩnh đến mức khiến người khác phải bận tâm.
Người còn lại là một chàng trai trạc tuổi cậu và Yuna, nhưng lại có một vẻ gì đó hoàn toàn đối lập với sự lanh lợi của cô ấy.
Cậu ta có mái tóc màu xanh lá ánh nâu mục, một tông màu không quá rực rỡ nhưng lại dễ khiến người khác để ý bởi sự trầm lắng của nó.
Khuôn mặt cậu ta mang một nét hiền lành đến mức gần như ngây ngô, một kiểu người chỉ cần nhìn qua đã có thể đoán rằng rất dễ bị người khác lợi dụng hoặc đẩy vào thế bất lợi.
Dáng đứng hơi rụt rè, ánh mắt không quá sắc sảo, không có sự sắc lạnh của một chiến binh dày dạn hay sự tự tin của một kẻ đã quen thuộc với chiến đấu.
Thay vào đó, cậu ta mang theo một thứ khí chất khiến người khác cảm thấy vừa đáng tin cậy lại vừa khiến người ta có chút lo lắng thay, như thể nếu không có ai đó hướng dẫn, cậu ta có thể sẽ vô tình đặt chân vào con đường đầy rẫy hiểm nguy.
Ren không mất quá lâu để nhớ ra cậu ta là ai. Cậu từng thấy chàng trai này xuất hiện ở sân tập nhiều lần, lặng lẽ trong góc mà không quá nổi bật giữa những người chơi khác.
Cậu ta có vẻ là một chiến binh xuất sắc, tuy không sở hữu những kỹ thuật đẹp mắt hay phong thái mạnh mẽ của những người đã quen thuộc với trận mạc.
Nhưng điều khiến Ren chú ý đến cậu ta lại chính là sự kiên trì lặng lẽ ấy, không phô trương, không khoe khoang, chỉ tập trung vào việc của mình, dù có thể sẽ không ai để mắt tới.
Cậu ta không phải kiểu người có thể nhanh chóng đạt được vinh quang, nhưng cũng không phải kiểu người sẽ dễ dàng từ bỏ.
Khi, Ren luôn thấy cậu ta xuất hiện ở sân tập, sớm nhất và cũng là người rời đi muộn nhất.
Ren nheo mắt, ánh nhìn dần trầm xuống khi cậu quan sát hai người kia. Tình huống này có gì đó không ổn.
Cậu không thể nói rõ lý do, nhưng một phần bản năng mách bảo rằng có điều gì đó khác thường đang diễn ra.
Yuna...dù cậu không biết nhiều về cô, nhưng qua hình ảnh của cô trong đầu cậu, cô vốn không phải kiểu người hay do dự, nhưng lúc này trông cô ấy lại có vẻ đang phân vân điều gì đó, như thể đang suy nghĩ rất nhiều mà vẫn chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Còn chàng trai tóc xanh kia, từ dáng vẻ của cậu ta, có thể thấy rõ sự thiếu quyết đoán, bối rối, thậm chí còn có chút căng thẳng ẩn sau đôi mắt không giỏi che giấu cảm xúc.
Mặc dù dự định ban đầu của Ren là đi thẳng ra khỏi cổng, rời khỏi Thị trấn Khởi đầu mà không vướng bận điều gì, nhưng đôi chân cậu lại không tự chủ được mà chậm lại.
Một phần trong cậu muốn mặc kệ, vì đây không phải chuyện của mình, nhưng một phần khác lại khiến cậu không thể dễ dàng quay đi.
Rồi, như thể bị một sợi dây vô hình kéo tới, cậu chuyển hướng, từng bước tiến về phía hai người họ, bước chân trầm ổn nhưng trong ánh mắt lại thoáng lên vẻ do dự không chắc chắn.