Chương 94: Những Kẻ Muốn Rời Đi.
Yuna cũng nhanh chóng nhận ra Ren đang bước đến. Đôi mắt cô ánh lên một tia ngạc nhiên thoáng qua trước khi chuyển thành sự chắc chắn, cô không thể nhầm lẫn được.
Dù không mấy quen thuộc với Ren, nhưng dáng vẻ của Ren vẫn quá đặc trưng để cô có thể quên.
Không chỉ bởi phong thái lặng lẽ, cách cậu di chuyển chậm rãi nhưng đầy kiểm soát, mà còn bởi bộ giáp đặc biệt mà cậu luôn khoác trên người, một hình ảnh quá quen thuộc với những ai từng để ý đến cậu trong Thị trấn Khởi đầu.
Trang bị của cậu ta dường như tốt hơn nhiều so với những người chơi trung bình.
Chiếc áo choàng lặng lẽ vung vẩy theo từng bước đi, phần mũ trùm đầu bù xù bằng lông sói che khuất phần lớn gương mặt, chỉ để lộ ra đôi xanh làm tuyệt đẹp như đá quý ẩn dưới lớp bóng tối.
Bộ giáp da màu xám không có hoa văn hay trang trí cầu kỳ, nhưng lại mang theo cảm giác thực dụng và gắn bó, như thể nó đã cùng cậu trải qua vô số trận chiến, thấm đẫm dấu vết của thời gian và sự kiên trì.
Không giống như những người chơi khác, những kẻ thường mặc giáp kim loại sáng bóng hoặc trang phục bắt mắt dễ nhận diện, Ren vẫn giữ phong cách đơn giản, thậm chí có phần luộm thuộm, nhưng chính sự giản dị ấy lại tạo nên một nét đặc biệt.
Cậu như một kẻ bước ra từ bóng tối, không thuộc về thế giới náo nhiệt của những người chơi thông thường, mà giống như một lữ khách đơn độc, mãi mãi đi trên con đường riêng của mình.
Hơn nữa...
...Họ vừa mới gặp nhau ngày hôm qua thôi.
Ánh mắt Yuna thoáng dao động, mang theo một chút tò mò, một chút khó hiểu, và cả sự cảnh giác mơ hồ.
Cô không rõ vì sao Ren lại có mặt ở đây, cũng không biết cậu đang nghĩ gì khi tiến về phía họ, nhưng có một điều cô biết chắc, nếu cậu đã chủ động đến gần, thì hẳn là cậu đã nhận ra điều gì đó.
Ren không phải kiểu người dễ bị lôi kéo bởi sự tò mò hay những chuyện không liên quan đến mình, nhưng một khi cậu đã dừng lại, điều đó có nghĩa là tình huống này, hoặc chính hai người họ, đã thu hút sự chú ý của cậu.
Yuna là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng giữa họ. Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên một tia ngạc nhiên thoáng qua, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên thường thấy.
"Ren?" Cô cất tiếng, giọng nói mang theo sự thoải mái như thể đang chào một người quen cũ, nhưng vẫn thấp thoáng chút do dự. "Cậu định đi săn ở quanh đây à?"
Có lẽ chính bản thân cô cũng không ngờ sẽ tình cờ gặp lại Ren vào lúc này, càng không rõ lý do vì sao cậu lại chủ động tiến về phía họ.
Nhưng người đứng bên cạnh cô thì không có phản ứng tương tự....
Nautilus, chàng trai tóc xanh lá ánh nâu mục...thoáng cứng người khi thấy Ren đến gần.
Ánh mắt cậu ta lập tức ánh lên sự cảnh giác, như một phản xạ tự nhiên khi đứng trước một người xa lạ mà bản thân không thể đoán được ý đồ.
Ngón tay cậu ta vô thức siết chặt lấy chuôi kiếm bên hông, một động tác nhỏ nhưng đủ để thể hiện sự đề phòng.
Ren lập tức nhận ra điều đó. Không phải vì Nautilus có ý định tấn công, mà đơn giản chỉ là một phản ứng bản năng, một kiểu phòng thủ khi đối diện với điều gì đó chưa thể nắm bắt.
Cậu ta bước nhẹ lên phía trước, nửa như để che chắn cho Yuna, nửa như muốn tạo khoảng cách giữa Ren và cô.
Một sự dè chừng không cần lời nói, phản ứng của một người đã quen với việc phải tự bảo vệ mình.
Dù hành động không quá rõ ràng, Ren vẫn có thể nhận thấy sự căng thẳng trong cách Nautilus giữ chặt thanh kiếm.
"…Ai vậy?" Cuối cùng, Nautilus cất tiếng, giọng nói trầm thấp, mang theo sự thận trọng khó che giấu.
Ren thoáng dừng lại, ánh mắt lặng lẽ lướt qua cậu ta trước khi dừng lại trên đôi tay vẫn đang nắm chuôi kiếm.
Không có chút dao động nào trên gương mặt cậu, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là đe dọa.
"Ren." Cậu đáp gọn, giọng điềm tĩnh, không mang theo cảm xúc dư thừa.
Nautilus khẽ cau mày, như thể vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Nhưng trước khi cậu ta kịp nói thêm điều gì, Yuna đã bật cười khẽ, vỗ nhẹ lên cánh tay Nautilus, giọng điệu xen lẫn một chút trêu chọc nhưng vẫn mang ý trấn an.
Dưới đây là phiên bản cải biên của đoạn văn, giữ nguyên nội dung nhưng tăng cường sắc thái nhân vật và thêm chiều sâu cảm xúc:
"Đừng căng thẳng vậy, Nautilus. Cậu ấy không phải kẻ xấu đâu."
Nautilus thoáng liếc Yuna, ánh mắt dao động trong chớp mắt, nhưng rồi lại hướng về Ren. Sự cảnh giác vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Dù vậy, ngón tay cậu ta cũng dần thả lỏng khỏi chuôi kiếm, không còn siết chặt như trước. Chỉ có ánh mắt vẫn giữ nguyên sự sắc bén, dường như chỉ cần một dấu hiệu bất thường, cậu ta sẽ không ngần ngại hành động.
Ren im lặng, không biện minh cũng không phản bác. Cậu chỉ đứng đó, điềm tĩnh quan sát, chờ xem tình huống sẽ đi đến đâu.
"...Tôi sắp rời khỏi Thị trấn Khởi đầu." Cuối cùng, chính Ren là người phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
Yuna thoáng sững người, rồi trong đôi mắt cô chợt ánh lên một tia hy vọng mong manh. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Nautilus đã cất giọng, đầy nghiêm nghị:
"Không. Rời khỏi đây quá nguy hiểm, nhất là với những người chơi như chúng ta." Cậu ta dừng lại, như thể đang cân nhắc từng lời. "Cậu nên suy nghĩ lại, Yuna. Vẫn còn những cách khác..."
Sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói của Nautilus.
“Nhưng…”
Sự do dự thoáng hiện sâu trong đáy mắt Yuna. Cô mím chặt môi, ngón tay vô thức siết lại thành nắm đấm.
Cô nhìn Nautilus, ánh mắt chồng chất những cảm xúc mâu thuẫn, do dự, lo lắng, nhưng trên hết vẫn là một sự quyết tâm không thể lay chuyển.
“Đây là cách duy nhất…” Giọng cô nhỏ dần, như thể chính bản thân cũng đang trấn an mình. “Tớ… tớ không thể cứ đứng yên được nữa… Gánh nặng này… ngày càng lớn hơn…”
Dù câu nói còn dang dở, nhưng ý chí trong lời cô đã rõ ràng.
Đôi mắt của Nautilus phản chiếu sự giằng co giữa lý trí và cảm xúc. Một chút mềm yếu thoáng lướt qua khi cậu ta nhìn Yuna, nhưng rồi, quyết tâm nhanh chóng thay thế.
Không một chút do dự, cậu khẽ gật đầu.
“Vậy hãy để tớ đi cùng.”
Giọng nói của Nautilus không lớn, nhưng từng từ đều nặng trĩu, như một lời hứa không thể rút lại.
Ren khẽ nhíu mày, sự ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt.
Cậu không ngờ rằng Yuna và Nautilus cũng có ý định rời khỏi Thị trấn Khởi đầu...giống như mình.
Đó không phải một quyết định dễ dàng, nhất là khi thế giới bên ngoài thị trấn vẫn còn là một vùng đất đầy rẫy hiểm nguy, nơi mà ngay cả những người chơi mạnh mẽ hơn cũng có thể bỏ mạng.
Ánh mắt cậu lướt qua hai người trước mặt, lặng lẽ quan sát từng biểu cảm, từng cử động nhỏ nhất.
Yuna trông kiên định, nhưng trong đáy mắt vẫn phảng phất chút do dự, như thể cô đang cố gắng đè nén nỗi lo lắng của bản thân.
Còn Nautilus, dù không nói nhiều, nhưng sự quyết đoán trong từng cử chỉ của cậu ta đã nói lên tất cả, một khi đã đưa ra lựa chọn, cậu ta sẽ không dễ dàng thay đổi.
Ren không vội lên tiếng.
Cậu chỉ đứng đó, để những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu dần lắng xuống, từng mảnh ghép xếp lại với nhau, tạo nên một bức tranh rõ ràng hơn về tình thế hiện tại.
Họ cũng giống như cậu...có lý do để rời đi...
Sau một thoáng im lặng, Yuna khẽ siết chặt bàn tay, như thể muốn tự trấn an chính mình.
Cô hít một hơi thật sâu, để nén lại những cảm xúc rối bời đang cuộn trào trong lồng ngực, rồi chậm rãi mở miệng:
“Ren… cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?”
Giọng cô không lớn, nhưng trong từng từ đều phảng phất sự chân thành, mang theo cả mong đợi lẫn một chút dè dặt.
Đôi mắt cô dõi theo Ren, như thể đang tìm kiếm một tia hi vọng, dù chỉ là nhỏ nhoi.
Thực tế, đây không phải lần đầu tiên Yuna đưa ra lời mời. Cô và Nautilus đã cố gắng tìm kiếm đồng đội, đã tiếp cận hết nhóm này đến nhóm khác, hy vọng sẽ có ai đó chấp nhận cùng họ bước ra khỏi vùng an toàn.
Nhưng đáp lại, chỉ là những ánh nhìn lưỡng lự, những lời từ chối khách sáo, hoặc thậm chí là những cái lắc đầu đầy dứt khoát.
Không ai muốn rời khỏi Thị trấn Khởi đầu cùng họ. Không ai muốn mạo hiểm với những người chơi còn non kinh nghiệm như họ.
Họ đã thử thuyết phục. Đã giải thích rằng họ sẵn sàng chiến đấu, rằng họ sẽ không trở thành gánh nặng.
Nhưng những lời ấy chẳng thể thay đổi được gì. Đối với những người chơi khác, Yuna và Nautilus chỉ là hai kẻ liều lĩnh đang tự tìm đường vào chỗ ch.ết.
Và vì thế, dù vẻ ngoài cố giữ sự kiên định, nhưng trong đáy mắt Yuna lúc này vẫn ánh lên chút gì đó mong manh.
Một chút hy vọng, nhưng cũng là một chút sợ hãi, sợ rằng lời mời này, một lần nữa, sẽ bị từ chối.
Rằng... Ren, cũng như tất cả những người trước đó, sẽ lắc đầu và quay lưng rời đi.
Ren hơi sững người.
Lời mời của Yuna vang lên trong không khí tĩnh lặng, tựa như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, gợn lên những vòng sóng lan rộng trong tâm trí cậu.
Đi cùng họ ư?
Ý nghĩ ấy chưa từng xuất hiện trong đầu Ren trước đó. Cậu đã quen với việc đi một mình, quen với cảm giác đơn độc giữa thế giới này.
Cậu đã dặn lòng rằng mình không cần đồng đội, rằng chỉ có tự dựa vào bản thân mới có thể sống sót.
Nhưng lúc này, khi nhìn vào đôi mắt của Yuna, nhìn thấy cả sự hy vọng và do dự đan xen trong đó, cậu không thể ngay lập tức đưa ra câu trả lời.
Ren lặng lẽ quan sát hai người trước mặt.
Yuna trông không có vẻ gì là mạnh mẽ, tận sâu bên trong, cậu có thể thấy sự lo lắng mà cô đang cố che giấu.
Nautilus thì khác. Cậu ta đứng đó, im lặng và cẩn trọng, không thúc ép, cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.
Nhưng ngay cả khi không nói gì, sự kiên định trong ánh mắt của cậu ta đã nói lên tất cả...nếu Yuna quyết định rời đi, cậu ta chắc chắn sẽ theo cô đến cùng.
Cậu đã nhìn thấy kỹ năng chiến đấu của Nautilus, chúng khá mạnh, nhưng Ren không dám chắc chắn, dù sao đó là khi nhìn Nautilus chiến đấu với đám bù nhìn.
Ren biết rõ những nguy hiểm đang chờ đợi bên ngoài. Thế giới ngoài kia không dịu dàng với bất kỳ ai, đặc biệt là với những người chơi mới, chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Việc rời khỏi Thị trấn Khởi đầu là một bước đi đầy rủi ro, một khi bước ra, họ sẽ không thể quay đầu lại.
Cậu cân nhắc.
Nếu đi cùng họ, con đường phía trước sẽ không còn là hành trình đơn độc nữa.
Cậu sẽ phải chiến đấu bên cạnh người khác, sẽ phải quan tâm đến sự an toàn của họ, sẽ phải chia sẻ những gì mình có.
Đó là điều mà cậu chưa từng nghĩ đến kể từ khi đặt chân vào thế giới này.
Nhưng nếu từ chối… liệu cậu có đang để lỡ một điều gì đó?
Ren không biết.
Cậu chưa có câu trả lời.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể phớt lờ ánh mắt của Yuna, cũng không thể giả vờ rằng mình không nghe thấy lời mời ấy.
Vì vậy, sau một lúc im lặng, cậu chậm rãi lên tiếng:
“…Tại sao?”
Giọng cậu trầm thấp, không mang theo cảm xúc rõ ràng, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sự nghi hoặc.
“Vì sao cậu lại muốn mời tôi?”