Chương 95: Khi lòng trắc ẩn lên tiếng.
Ren thoáng do dự.
Lời mời của Yuna vang vọng trong tâm trí cậu, kéo theo những ký ức mà cậu tưởng rằng mình đã tạm thời gác lại.
Cậu nhớ đến nhóm của Klein, những người đầu tiên cậu gặp trong thế giới này.
Klein, Dynamm, Issin, Dale…
Những cái tên ấy không chỉ đơn thuần là đồng đội, mà còn là những người đã cho cậu cảm giác thuộc về, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Họ không phải những chiến binh mạnh mẽ, không sở hữu những kỹ năng tối thượng hay trang bị vượt trội.
Nhưng họ là những con người tốt bụng, sẵn sàng dang tay giúp đỡ khi cậu lạc lõng, khi cậu chẳng có gì trong tay ngoài sự bối rối và cô độc.
Không một chút do dự, họ đã đưa cậu vào nhóm, đã chia sẻ với cậu thức ăn, thông tin, thậm chí là những lời động viên chân thành.
Họ không mong đợi gì từ cậu, cũng không đòi hỏi cậu phải đền đáp.
Vậy tại sao… cậu lại không thể làm điều tương tự?
Nếu Klein ở đây, có lẽ anh ấy sẽ bật cười, vỗ vai cậu và nói bằng giọng điệu thoải mái: "Này, Ren, nếu cậu có thể giúp ai đó, thì đừng ngại mà làm đi. Cậu sẽ không biết được điều gì đang chờ đợi mình phía trước đâu."
Dynamm có thể sẽ do dự, nhưng rồi vẫn sẽ gật đầu đồng ý và lại bắt đầu pha trò. Trong khi Issin thì sẽ im lặng suy nghĩ, cân nhắc mọi nguy hiểm, nhưng rốt cuộc vẫn không phản đối.
Còn Dale, người luôn thận trọng nhất nhóm, sẽ tỉ mỉ hỏi một lạt câu hỏi về nhiều thứ liên quan, nhưng dù có thế nào, họ vẫn sẽ đồng hành cùng nhau.
Vậy còn cậu thì sao?
Cậu có thể làm như họ không?
Cậu có thể đi cùng Yuna và Nautilus, chiến đấu bên cạnh họ, tin tưởng họ như cách cậu đã từng tin tưởng nhóm của Klein không?
Hay sau tất cả, cậu vẫn chỉ là một kẻ đơn độc, mãi mãi đứng ngoài ranh giới của những mối quan hệ, vì sợ rằng một ngày nào đó, cậu sẽ lại mất đi tất cả?
Ren siết nhẹ bàn tay, cảm giác lạnh buốt từ không khí luồn qua từng kẽ ngón tay.
Ánh mắt cậu khẽ dao động, nhưng không phải vì do dự trước lời mời, mà là bởi những suy nghĩ đang giằng xé trong lòng.
Cậu không biết liệu đây có phải là một lựa chọn đúng đắn hay không. Cậu không biết liệu mình có thể đặt niềm tin vào người khác thêm một lần nữa hay không.
Nhưng có một điều mà cậu hiểu rất rõ, cậu không thể phớt lờ câu hỏi ấy trong lòng mình.
Bởi vì, dù muốn hay không, một phần nào đó trong cậu… đã bị dao động.
Ren hít một hơi thật sâu.
Cậu ngước nhìn Yuna. Cô vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cậu, ánh mắt thấp thoáng chút lo lắng, nhưng sự kiên định thì chưa từng lung lay.
Nautilus đứng bên cạnh cô, không nói gì, nhưng cách cậu ta đứng gần Yuna, sẵn sàng che chắn cho cô bất cứ lúc nào, đã nói lên tất cả.
Họ yếu hơn cậu. Điều đó không cần phải bàn cãi.
Cậu có thể thấy sự khác biệt giữa mình và họ, từ cách họ nắm vũ khí đến cách họ đứng.
Cậu đã dành nhiều ngày để luyện tập, để rèn giũa kỹ năng của mình, để đẩy bản thân đến giới hạn.
Ngoài ra, trang bị và cấp độ của cậu được coi là nhỉnh hơn số người chơi trung bình tại Thị Trấn Khởi Đầu.
Còn Yuna và Nautilus… họ có lẽ chưa từng trải qua những trận chiến sinh tử thực sự.
Cậu có thể từ chối.
Cậu có thể quay đi, tiếp tục hành trình của riêng mình, tiếp tục con đường cậu đã chọn. Một mình.
Nhưng nếu làm vậy… họ sẽ ra sao?
Họ đã bị từ chối bao nhiêu lần rồi? Đã có bao nhiêu người quay lưng lại với họ, để họ đơn độc đối mặt với quyết định rời khỏi Thị trấn Khởi đầu?
Ren không biết lý do thực sự đằng sau lựa chọn của họ, nhưng cậu có thể thấy sự quyết tâm trong đôi mắt của Yuna.
Một quyết tâm không khác gì chính cậu vào ngày hôm đó, ngày cậu đứng trước bảng nhiệm vụ, quyết định cầm thanh kiếm lên, quyết định bước ra khỏi vùng an toàn, dù không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.
Cậu hiểu cảm giác đó.
Cảm giác của một người không thể quay đầu.
Cảm giác của một người phải tiến lên, dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì.
Ren lại nhớ về những lụ cười vô lo của lũ trẻ...
Những đứa trẻ vô tội, cũng bị mắc kẹt trong trò chơi ch.ết chóc này, chẳng hề hay biết điều gì đang chờ đợi chúng.
Nếu Yuna không còn ở đó nữa… chúng sẽ ra sao?
Ai sẽ đến thăm chúng? Ai sẽ lắng nghe những câu chuyện ngây thơ của chúng, vỗ về khi chúng sợ hãi, giúp chúng tin rằng một ngày nào đó, cơn ác mộng này rồi sẽ kết thúc?
Hình ảnh những đôi mắt trong veo ấy khiến lòng cậu chùng xuống.
Nghe có vẻ đạo đức giả.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đưa ra quyết định vì ai khác ngoài bản thân.
Ngay từ đầu, cậu đã tự nhủ rằng mình chỉ cần sống sót, chỉ cần mạnh lên, chỉ cần tiến về phía trước...một mình.
Nhưng giờ đây, lần đầu tiên, cậu cảm nhận được một thứ gì đó khác.
Một thứ gì đó len lỏi vào lòng ngực, dẫu mơ hồ nhưng lại chân thực đến lạ.
Lòng trắc ẩn.
Nó thế chỗ cho sự hoài nghi và cái lạnh lẽo bấy lâu nay vẫn bao bọc lấy cậu.
Ren im lặng một lúc lâu. Sau đó, cậu thở ra thật chậm, như thể đang trút bỏ phần nào gánh nặng trong lòng.
“...Được thôi.”
Chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng nó khiến Yuna mở to mắt, như không dám tin vào những gì vừa nghe thấy.
Cậu nhìn cô, bình tĩnh nói tiếp:
“Tôi sẽ đi cùng hai người.”
Yuna khựng lại trong giây lát, đôi mắt mở to, ánh lên vẻ kinh ngạc. Dường như cô không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.
Có lẽ, cô đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận một lời từ chối, giống như tất cả những lần trước. Bị từ chối, bị lắc đầu, bị quay lưng đi.
Những lời nói quen thuộc như "Xin lỗi" "Tôi không thể" hay "Cậu nên tìm ai đó khác" đã trở thành một phần của hành trình này, đến mức cô gần như không còn dám hy vọng nữa.
Nhưng lần này… câu trả lời lại khác.
Nautilus cũng thoáng mở to mắt, bất giác hơi nghiêng đầu về phía Ren, như thể muốn xác nhận rằng mình không nghe nhầm.
Dù cậu ta không nói gì, nhưng cách cậu ta nhìn Ren, ánh mắt trầm tĩnh nhưng có chút dao động...đã nói lên tất cả.
Một nhịp tim trôi qua trong im lặng. Rồi, như thể vừa nhận ra điều gì, Yuna khẽ siết chặt hai tay, ngón tay cô run lên một chút.
“Thật sao…?”
Giọng cô nhỏ đến mức gần như bị cuốn đi trong cơn gió, như một lời thì thầm vô thức.
Một câu hỏi không hướng đến ai, chỉ để xác nhận với chính bản thân. Cô không chắc mình có nên tin vào điều này hay không, tin rằng cuối cùng cũng có người đồng ý đi cùng họ.
Nhưng ngay sau đó, một nụ cười chợt nở trên môi Yuna.
Không phải nụ cười rạng rỡ hay vui sướng tột cùng, mà là một nụ cười nhẹ nhõm, chân thành, và chất chứa bao cảm xúc dồn nén bấy lâu.
“Cảm ơn cậu, Ren.”
Chỉ ba từ đơn giản, nhưng nó mang theo tất cả những gì cô muốn nói.
Cô không hỏi lý do. Không cần biết vì sao Ren lại đồng ý, không cần biết điều gì đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ.
Cô không đòi hỏi, không ép buộc. Chỉ cần một điều duy nhất, Ren đã chấp nhận đi cùng họ.
Ren nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi quay sang Nautilus.
“Nhưng tôi có một điều kiện.”
Nautilus nheo mắt, còn Yuna thì chớp mắt đầy thắc mắc.
Ren khoanh tay trước ngực, đôi vai thả lỏng nhưng giọng nói thì điềm tĩnh và sắc bén, không hề có ý thương lượng.
“Nếu muốn rời khỏi Thị trấn Khởi đầu, hai người phải sẵn sàng chiến đấu.”
Gió thổi qua con hẻm nhỏ, mang theo tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Cả Yuna và Nautilus đều im lặng, không ai lên tiếng phản đối. Họ chỉ lắng nghe.
“Ra khỏi đây đồng nghĩa với việc nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.” Ren tiếp tục, ánh mắt sắc lạnh hơn. “Tôi không thể lúc nào cũng bảo vệ hai người. Tôi sẽ giúp đỡ, nhưng tôi không phải là lá chắn để hai người ỷ lại.”
Cậu dừng lại một chút, rồi trầm giọng nói tiếp:
“Nếu đã quyết định tiến lên, hai người cũng phải chuẩn bị để chiến đấu.”
Cậu không nói ra, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, nếu họ không đủ khả năng tự đứng vững, thì dù có bao nhiêu người đi cùng, họ cũng không thể sống sót.
Nautilus vẫn giữ im lặng trong giây lát, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Rồi, không nói một lời, cậu ta nhẹ nhàng rút thanh kiếm của mình ra. Ánh thép phản chiếu dưới ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng sớm, mỏng nhưng sắc bén, giống như quyết tâm trong đôi mắt của cậu ta.
“…Đó cũng là điều tôi muốn nói.” Nautilus nhìn thẳng vào Ren, giọng nói không to, nhưng từng từ đều chứa đựng sự kiên quyết không thể lay chuyển. “Tôi biết mình còn yếu. Nhưng tôi sẽ không lùi bước.”
Ren quan sát cậu ta một lúc, đôi mắt sâu thẳm như đang đánh giá điều gì đó.
Rồi cậu gật đầu nhẹ.
Cậu quay sang Yuna, người vẫn đang siết chặt bàn tay như thể cố giữ lại sự tự tin của chính mình. Cô hít sâu một hơi, trấn tĩnh bản thân, rồi ngẩng đầu lên.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.” Giọng cô không lớn, nhưng từng chữ đều rõ ràng. “Tôi biết mình chưa đủ mạnh, nhưng tớ sẽ cố gắng.”
Ren nhìn cả hai người họ một lần nữa, ánh mắt cậu không còn sự nghi ngờ nào nữa.
Cậu khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi dài.
“…Vậy thì được.”
Khi cậu mở mắt, đôi đồng tử đen láy ánh lên vẻ kiên định như lưỡi kiếm đã được mài giũa.
“Chúng ta sẽ rời khỏi Thị trấn Khởi đầu.”
Cả ba người bước ra khỏi cổng phía tây của Thị trấn Khởi đầu, để lại sau lưng những bức tường đá xám quen thuộc.
Bên ngoài, bầu trời vẫn còn vương chút sương sớm, những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng xuyên qua những tán cây, nhuộm lên mặt đất một sắc vàng ấm áp.
Không khí buổi sáng trong lành, mang theo hơi đất ẩm mát và mùi cỏ dại ngai ngái, hoàn toàn đối lập với không khí ngột ngạt, tù túng của những con hẻm trong thị trấn.
Ren đi trước, bước chân ổn định như đã quen thuộc với những con đường ngoài kia.
Yuna và Nautilus theo sát phía sau, ánh mắt họ thấp thoáng chút căng thẳng nhưng cũng ánh lên sự háo hức.
Đây là lần đầu tiên họ thật sự rời khỏi Thị trấn Khởi đầu, bước ra thế giới rộng lớn bên ngoài, không phải chỉ để thám hiểm mà là để chiến đấu, để sống sót.
Xa xa, những cánh đồng trải dài đến tận chân trời, thấp thoáng bóng dáng của những đàn quái vật cấp thấp đang di chuyển giữa những vạt cỏ cao.
Không còn những bức tường bảo vệ, không còn những con đường lát đá quen thuộc, ở đây, mọi thứ đều là hoang dã, đều là thử thách.
Ren quay đầu lại, quét mắt nhìn hai người đồng hành mới.
“Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không còn là những người chơi đứng sau lớp bảo vệ của thị trấn nữa.” Giọng cậu trầm nhưng rõ ràng. “Hãy nhớ kỹ điều đó.”
Yuna siết nhẹ chuôi kiếm, rồi hít sâu một hơi, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô. “Tớ biết.”
Nautilus không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt kiên định.
Ren nhìn họ một lúc, rồi cũng gật đầu đáp lại. Không cần thêm lời nào nữa.
Và thế là, họ bước về phía trước, rời khỏi sự an toàn phía sau lưng, tiến vào thế giới rộng lớn đầy hiểm nguy, nơi mà từng bước đi đều là một quyết định, và từng nhát kiếm đều có thể quyết định số phận của họ.