Chương 96: Những Tân Binh Trên Chiến Trường.

Mặt trời treo lơ lửng giữa bầu trời, ánh nắng rọi xuống, kéo dài bóng ba người trên đồng cỏ rộng lớn.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm xao động những ngọn cỏ cao ngang đầu gối.
Ren chậm rãi bước lên trước, tay đặt hờ lên chuôi kiếm khi quét mắt quan sát xung quanh.


Xa xa, những con lợn lòi đang lang thang kiếm ăn, chiếc mũi ủi vào lớp đất mềm để tìm kiếm rễ cây.
Dù chỉ là quái cấp thấp, chúng vẫn sở hữu đôi chân mạnh mẽ và chiếc ngà sắc bén có thể dễ dàng xuyên thủng lớp vải mỏng của những tân thủ.


Đối với Ren, chúng chỉ là những con mồi dễ đoán, nhưng với hai người phía sau cậu, những người chưa từng thực sự cầm vũ khí đối đầu với quái vật, chúng là thử thách không nhỏ.
Giống hệt như cậu lúc trước....


"Chúng ta sẽ bắt đầu từ lũ này," Ren nói, nghiêng đầu về phía trước. "Hai người tự chọn một con đi."
Nautilus nuốt khan, tay siết chặt chuôi kiếm nhưng chưa rút ra. Yuna đứng sát bên cậu ta, thanh đoản kiếm nhỏ trong tay cô run nhẹ.


Ren nhận ra sự do dự của họ, nhưng cậu không thúc ép. Do dự trước trận chiến đầu tiên là điều không thể tránh khỏi.
"Cố gắng tấn công trước khi chúng lao vào," Ren tiếp tục, giọng điềm nhiên nhưng không hoàn toàn lạnh lùng. "Nếu để chúng lấy đà, cú húc của chúng sẽ không dễ chịu đâu."


Nautilus hít một hơi thật sâu rồi tiến lên, lưỡi kiếm lóe sáng dưới ánh mặt trời khi rời khỏi vỏ.
Nhưng dù đường kiếm có đẹp đến đâu, đôi tay run nhẹ của cậu ta đã nói lên tất cả, cậu ta thiếu kinh nghiệm thực chiến.


available on google playdownload on app store


Ren chưa kịp lên tiếng, con lợn lòi gần nhất đã nhận ra mối đe dọa. Nó dừng nhai, đôi tai vểnh lên, chân cào xuống đất để lấy lực.
Ánh mắt đỏ ngầu khóa chặt vào Nautilus.
"Ra tay đi!" Ren nhắc, giọng có chút thúc giục.
Nautilus nghiến răng, giơ kiếm lên rồi chém xuống theo bản năng. Nhưng nhát chém quá chậm.


Lưỡi kiếm chỉ sượt qua phần da thô ráp của con lợn, để lại một vệt cắt cạn. Bị tấn công nhưng không đủ đau, con quái gầm lên, lao thẳng vào Nautilus với tốc độ đáng sợ.
Nautilus hốt hoảng lùi lại, suýt mất thăng bằng. Yuna thở hắt ra một tiếng, theo bản năng cũng giật lùi.


Ren đã đoán trước điều này. Cậu lao đến, đường kiếm sắc lẹm vẽ một vòng cung cắt ngang cơ thể con lợn.
Những mảnh pixel đỏ vỡ ra, nhưng cậu không kết liễu. Cậu chỉ khiến nó lùi lại một chút, nhường lại thế trận cho Nautilus.


"Đừng sợ. Chúng chỉ trông đáng sợ thôi." Ren nói, mắt vẫn dán vào con quái. "Nhưng nếu cậu chần chừ, chúng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tấn công đâu."
Nautilus thở mạnh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu ta siết chặt kiếm, nhưng sự do dự vẫn còn đó.


Bên cạnh cậu ta, Yuna cũng chẳng khá hơn. Cô nắm chặt cây trượng, nhưng bàn tay vẫn chưa đủ dứt khoát.
"Tớ... thực sự phải đánh nó sao?" Yuna lí nhí, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn.
Ren im lặng một giây, rồi đáp:
"Nếu cậu không đánh, nó sẽ đánh cậu."


Không phải một lời động viên, nhưng cũng không hẳn là tàn nhẫn. Đó là sự thật.
“Chúng húc đau lắm đấy.”
Yuna cắn môi. Đôi mắt cô dao động giữa sợ hãi và do dự. Ren không ép cô phải ra tay, nhưng đây là quyết định mà cô phải tự đưa ra.


Con lợn lòi vẫn chưa bỏ chạy. Nó tiếp tục gầm gừ, ánh mắt hằn lên sự cảnh giác và thù địch.
Nautilus nắm chặt kiếm hơn, lần này hạ thấp trọng tâm, chuẩn bị cho một đòn tấn công thực sự.
Ren lùi lại một bước, không can thiệp nữa.


Dù là một cuộc chiến nhỏ nhoi, đây vẫn là trận chiến đầu tiên của họ.
Sau một hồi vật lộn, cả Nautilus và Yuna bắt đầu nắm bắt được nhịp độ trận chiến.


Ban đầu, Nautilus vẫn còn lúng túng. Những đường kiếm của cậu ta thiếu lực, thiếu chính xác, nhiều lần vung ra rồi lại lạc hướng, thậm chí có lúc suýt tự làm mất thăng bằng.


Cậu ta vốn đã quen với trọng lượng của thanh kiếm, từng nhát chém đều cho có cảm giác chắc chắn, vì Nautilus thường xuyên luyện kiếm ở sân tập.
Đáng buồn thay, bọn lợn lòi không đứng yên như lũ bù nhìn ở đó, chúng sẽ di chuyển khi cảm nhận được sự nguy hiểm.


Điều này làm cho Nautilus cảm thấy cực kỳ lúng túng, khi ra đòn lệch hướng.
Nhưng theo từng lần vấp ngã, từng đường kiếm hụt, từng khoảnh khắc chật vật né tránh cú húc của lợn lòi, cậu ta dần học cách điều chỉnh.
Cậu bắt đầu phản ứng nhanh hơn, không còn chỉ biết lùi lại một cách thụ động nữa.


Những bước chân của cậu trở nên vững vàng hơn, kiếm pháp dù còn thô vụng nhưng đã bớt đi sự vô định lúc ban đầu.
Còn Yuna...cô chật vật hơn nhiều.
Không giống như Nautilus, người ít nhất vẫn có dũng khí vung kiếm về phía kẻ địch, cô thậm chí còn chưa thể ra tay.


Đôi mắt cô tràn ngập sự do dự, hơi thở dồn dập khi đối diện với con lợn lòi gầm gừ trước mặt.
Bàn tay cô siết chặt chuôi đoản kiếm đến mức khớp ngón tay trắng bệch, nhưng đôi chân lại vô thức muốn lùi bước.


Khi con quái bất ngờ lao đến, cô giật mình, lập tức nhảy lùi lại, suýt trượt chân và ngã nhào xuống cỏ.
"Đừng chạy." Ren lên tiếng, giọng cậu không quá to nhưng rõ ràng và dứt khoát. "Nếu cậu để nỗi sợ chi phối, cậu sẽ không thể ra đòn."


Yuna cắn môi, ánh mắt dao động. Cô biết Ren nói đúng, nhưng lý trí và phản xạ không đồng nhất với nhau.
Tay cô run lên, ngón tay siết chặt đoản kiếm như đang cố giữ lấy chút can đảm.
Nautilus liếc nhìn Yuna, rồi như để trấn an chính mình và cả cô, cậu ta siết chặt chuôi kiếm, hít sâu một hơi.


Không còn do dự nữa, cậu ta lao lên, kiếm vung xuống theo bản năng.
Lưỡi kiếm cắt một vết nông trên lưng con lợn lòi. Nó không đủ để gây sát thương nghiêm trọng, nhưng cũng khiến con quái giận dữ gầm lên.
Đôi mắt nó đỏ rực, chân cào xuống đất lấy đà, chuẩn bị lao đến phản công.


Yuna nhìn thấy cảnh đó, trái tim cô như thắt lại.
Cô có nên lao lên không? Có nên vung kiếm không? Nếu cô không kịp ra đòn, nếu cô bị tấn công thì sao?
Hơi thở cô dồn dập, nhưng ngay lúc con quái bắt đầu di chuyển, cô chợt nhận ra...
Nếu cô không tấn công, nó sẽ tấn công cô.


Không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa.
Cô cắn răng, siết chặt đoản kiếm trong tay, dồn toàn bộ sức lực còn lại vào một cú đâm thẳng vào sườn con lợn lòi.
Thanh đoản kiếm ngắn hơn kiếm của Nautilus, tầm với của cô hạn chế hơn, nhưng cô đã chạm được vào con quái.


Mũi kiếm cắm sâu vào da thịt, khiến nó gào lên đau đớn. Những dải pixel đỏ bung ra trong không khí, hòa cùng ánh nắng chói chang của buổi trưa.
Ren đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
Họ vẫn còn rất kém, nhưng ít nhất, họ đã thực sự chiến đấu.


Nhưng ít ra...vẫn khá hơn cậu rất nhiều. Ren nhớ về lần đầu tiên đối mặt với bọn lợn, cậu thậm chí còn chẳng thể giữ cho cơ thể mình ngừng run rẩy.
Đôi chân như mềm nhũn...


Khi con lợn lòi cuối cùng gục xuống, tan thành những mảnh pixel vụn, Nautilus thở dốc, tay vẫn run rẩy nhưng ánh mắt không còn hoảng loạn như trước.
Cậu ta nhìn thanh kiếm của mình, nhìn những mảnh pixel bay lơ lửng rồi tan biến, như thể cuối cùng cũng nhận ra mình vừa làm được gì.


Sự tự tin dần hình thành sâu trong đôi mắt và bóng dáng.
Còn Yuna, cô vẫn đứng yên, không nói lời nào.
Đôi mắt cô dán chặt vào thanh đoản kiếm trong tay, như thể không tin rằng chính mình vừa dùng nó để kết liễu một sinh vật sống.
Bàn tay cô hơi run, không phải vì sợ hãi, mà vì sự bàng hoàng.


Ren nhìn họ, rồi chậm rãi thu kiếm vào vỏ.
Vẫn còn rất nhiều điều phải học, nhưng ít nhất, họ đã bước qua được cánh cửa đầu tiên.
Nautilus thả lỏng tay, thanh kiếm trong tay cậu ta hơi nghiêng đi một chút. Nhìn lại đống pixel đỏ đang tan biến trước mặt, cậu ta khẽ nuốt nước bọt.


“Cảm giác... kỳ lạ thật.” Cậu ta lẩm bẩm.
Yuna không nói gì. Cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào đoản kiếm của mình, bàn tay vô thức siết chặt rồi lại thả lỏng.


Dù đã kết liễu con quái, cảm giác sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi cô. Nó chỉ bị nén lại, lắng xuống một góc nào đó trong tâm trí.
Ren bước lại gần, ánh mắt lướt qua họ một lượt. “Cả hai vẫn ổn chứ?”


Nautilus chớp mắt rồi gật đầu. “Ừ, chỉ là...” Cậu ta ngập ngừng. “Tôi chưa từng nghĩ một trận chiến lại có thể mệt đến thế.”
“Bình thường thôi.” Ren đáp. “Vì cậu chưa quen. Ai cũng sẽ cảm thấy khó khăn khi bắt đầu.”


Cậu ta im lặng một lát, rồi khẽ bật cười. “Thế này mà mới chỉ là quái cấp thấp à?”
Ren không trả lời, chỉ nhìn về phía Yuna. Cô gái tóc nâu vẫn chưa lên tiếng, nhưng khi nhận ra ánh mắt của cậu, cô hơi giật mình.
“Cậu làm tốt lắm.” Cậu nói.


Yuna mở to mắt, như thể không chắc mình có nghe đúng hay không. “Tớ... làm tốt?”
“Ừ.” Ren gật đầu. “Cậu đã dám vung kiếm. Đó là điều quan trọng nhất.”
Yuna hơi há miệng, nhưng rồi cô cắn môi, ánh mắt có chút phức tạp. “...Nhưng nó thật đáng sợ.”


Cô cúi đầu, nhìn xuống đôi tay mình. “Ngay cả khi tớ biết đây chỉ là một trò chơi, cảm giác khi đâm thanh kiếm vào một thứ đang sống... tớ vẫn thấy rùng mình.”
Ren nhìn cô một lúc, rồi lặng lẽ thở ra. Cảm giác đó, cậu hiểu rất rõ.


Cậu cũng từng có khoảnh khắc như thế...lần đầu tiên cảm nhận lưỡi kiếm của mình xuyên qua một sinh vật khác.
Dù nó không phải con người, dù đó chỉ là những dòng dữ liệu... khoảnh khắc đó vẫn đủ để làm tim người ta run rẩy.


Nautilus lặng lẽ nhìn Yuna, rồi cậu ta đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng nói: “Cậu không cần phải ép bản thân. Chỉ cần từ từ làm quen với nó thôi.”
Yuna ngẩng đầu lên, nhìn Nautilus. Một lúc sau, cô khẽ mím môi, rồi gật đầu. “Ừm...”


Ren nhìn họ, rồi quay lại phía đồng cỏ. “Được rồi, nghỉ một chút rồi tiếp tục.”
Nautilus tròn mắt. “Hả? Tiếp nữa á?”
Ren bình thản trả lời: “Cậu nghĩ một trận đã đủ để cậu chiến đấu tốt hơn à?”


“...Ờ thì, không...” Nautilus thở dài, rồi gãi đầu. “Thôi được, tiếp thì tiếp.”
Yuna nhìn cậu ta, rồi nhìn Ren, ánh mắt có chút do dự nhưng không phản đối.
Ren nhếch môi, rồi rút kiếm ra một lần nữa.


“Lần này, hãy thử chủ động hơn đi. Chúng ta sẽ vừa di chuyển khỏi đồng cỏ vừa luyện tập. Tốt nhất là nên đi xa hết sức có thể.”






Truyện liên quan