Chương 97: Học Cách Chiến Đấu.
Mặt trời chiều rọi xuống đồng cỏ vàng óng, những cọng cỏ lay động theo từng cơn gió nhẹ thoảng qua.
Ánh nắng không còn gay gắt như giữa trưa, nhưng vẫn đủ khiến mồ hôi rịn trên trán mỗi người.
Ren đứng giữa khoảng đất trống, ánh mắt bình thản. Cậu đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng không hề tỏ ra phòng bị.
“Được rồi... tấn công tôi đi.” Giọng cậu nhẹ tênh, như thể chỉ đang yêu cầu một việc vặt.
Nautilus và Yuna đều khựng lại, trao đổi ánh mắt đầy băn khoăn.
Không ai trong số họ chắc chắn liệu đây có phải là một ý hay không.
Ren thở dài khi thấy vẻ do dự trên gương mặt hai người kia.
Ban đầu, cậu muốn để họ luyện tập bằng cách đối đầu trực tiếp với đám Dire Wolf, những con quái vật nguy hiểm hơn hẳn lũ lợn lòi và có lối di chuyển linh hoạt hơn, đủ để giúp họ cải thiện phản xạ chiến đấu trong thực tế.
…Thế nhưng, sau sự kiện lần đó, bầy sói gần như biến mất khỏi khu vực này, có lẽ vì đã bị quét sạch hoặc tạm thời phân tán để tránh sự săn lùng của người chơi.
Nếu đúng như vậy, sẽ phải mất một khoảng thời gian dài trước khi chúng quay lại.
Một điều đáng tiếc, vì nếu được chiến đấu với quái vật, không chỉ giúp họ làm quen với cách di chuyển không theo quy luật của chúng, mà còn mang lại lợi ích thực tế, tiền thưởng, điểm kinh nghiệm để thăng cấp, và quan trọng hơn cả, trang bị rơi ra sau khi đánh bại chúng, thứ có thể tạo ra khác biệt lớn giữa người chơi mạnh và kẻ yếu.
Nghĩ đến đây, Ren bất giác nhíu mày. Từ khi bắt đầu cuộc hành trình đến giờ, cậu đã hạ không ít quái vật, từ lũ lợn lòi cho đến một vài con quái cấp cao hơn, vậy mà vẫn chưa nhận được bất kỳ món trang bị nào thực sự hữu dụng.
Cảm giác có chút khó chịu, nhất là khi cậu từng thấy những người chơi khác may mắn sở hữu vũ khí hoặc áo giáp từ rất sớm chỉ nhờ một trận chiến tình cờ.
Nhưng dù sao đi nữa, xét về cấp độ thì Nautilus đã đạt cấp 4, còn Yuna cũng lên cấp 3.
So với những người chơi chỉ mới bước vào thế giới này, họ đã không còn là những kẻ non nớt hoàn toàn.
Nếu có cơ hội đối đầu với lũ Dire Wolf, cậu tin rằng họ hoàn toàn có thể tự mình cầm cự mà không cần quá nhiều sự hỗ trợ từ cậu.
Thế nhưng, nếu chỉ mãi quanh quẩn với những nhiệm vụ đơn giản và an toàn trong thị trấn, thứ họ nhận được chỉ là một chút kinh nghiệm ít ỏi, đủ để giúp họ vượt qua giai đoạn cấp độ đầu tiên, nhưng lại không thể khiến họ tiến xa hơn hay sẵn sàng đối mặt với những thử thách thực sự đang chờ đợi ngoài kia.
Nautilus nuốt khan, rồi siết chặt chuôi kiếm. “Rồi, được thôi. Chủ động, phải không?”
Ren không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu tránh một nhát chém vụng về từ Nautilus. Cậu bước nhẹ sang bên, lưỡi kiếm phản chiếu ánh mặt trời khi nhanh như chớp chém sượt qua tầm với của Nautilus.
Nautilus giật mình, hấp tấp lùi lại, nhưng đã quá muộn để điều chỉnh tư thế. Cậu ta vội vàng giơ kiếm chắn ngang, đỡ lấy đòn đánh bất ngờ.
Một lực mạnh truyền qua cánh tay khiến Nautilus loạng choạng, gót chân kéo một đường dài trên cỏ trước khi cậu ta kịp lấy lại thăng bằng.
“Tốt hơn lần trước,” Ren bình luận, mắt vẫn không rời đối thủ. “Nhưng cậu phản ứng quá chậm.”
Nautilus nhăn mặt, nhưng không phản bác.
Yuna đứng cách đó không xa, nắm chặt chuôi kiếm của mình. Ánh mắt cô dao động giữa hai người họ, lo lắng, nhưng không xen vào.
Cô lặng lẽ ghi nhớ từng chuyển động, cách Ren né tránh dễ dàng, cách Nautilus phản công trong vô thức nhưng vẫn không thể chạm được vào đối phương.
“Giữ vững trọng tâm,” Ren tiếp tục, từng bước ép sát. “Đừng lùi quá nhanh, kẻ địch sẽ lợi dụng điểm đó.”
Nautilus cắn răng, thay vì rút lui lần này, cậu ta bất ngờ xoay người tấn công.
Lưỡi kiếm vạch qua không khí trong một đường cong sắc bén, nhưng Ren chỉ nghiêng nhẹ đầu, để mũi kiếm lướt qua sát má mà không hề bị trúng.
Ngay khoảnh khắc đó, Nautilus cảm nhận được một cơn lạnh sống lưng.
Ren đã biến mất khỏi tầm mắt cậu.
“—!”
Bản năng mách bảo Nautilus xoay người, nhưng đã quá muộn. Một lưỡi kiếm sáng loáng đã đặt ngay bên cổ cậu ta, lạnh đến mức khiến toàn thân cứng đờ.
“ch.ết rồi,” Ren thì thầm, hơi thở phả nhẹ lên gáy Nautilus.
Cả hai bất động trong giây lát. Gió lướt qua đồng cỏ, mang theo tiếng xào xạc khe khẽ.
Ren là người đầu tiên thu kiếm lại. Cậu ta bước lùi, ánh mắt không có vẻ gì là hả hê khi giành chiến thắng quá dễ dàng.
Nautilus siết chặt nắm tay, gương mặt tối sầm lại vì thất vọng. Cậu ta không cần ai nhắc cũng hiểu rõ, mình còn kém xa mức có thể gọi là “chiến đấu được.”
“…Lại một lần nữa,” cậu lẩm bẩm.
“Chúng ta sẽ còn nhiều lần nữa,” Ren đáp. “Nhưng không chỉ riêng cậu.”
Cậu liếc về phía Yuna.
Cô gái khẽ giật mình, tay vô thức siết chặt thanh kiếm bên hông.
“Cậu không thể chỉ đứng ngoài quan sát mãi được.” Ren nói, giọng điệu không thúc ép, nhưng mang theo một sự chắc chắn khó cưỡng lại.
Yuna cắn môi. Đôi mắt cô ánh lên sự do dự trong khoảnh khắc, nhưng rồi dần trở nên kiên định.
“…Được.”
Cô bước lên.
Yuna hít sâu một hơi, cảm nhận lồng ngực căng lên rồi chậm rãi xẹp xuống, cố gắng điều hòa hơi thở của mình.
Cô không quen với việc chiến đấu, đó là điều hiển nhiên.
Những bài tập cơ bản và những lần quan sát từ xa không thể nào thay thế được cảm giác thực sự cầm vũ khí trong tay và đối diện với một đối thủ đang chờ đợi cô tấn công.
Đôi tay nắm chặt chuôi kiếm của cô hơi run nhẹ, không phải vì sợ hãi, mà vì cô không biết liệu mình có thể làm được hay không.
Nhưng ánh mắt cô vẫn giữ vững sự tập trung.
Ren quan sát cô một lúc, ánh nhìn cẩn trọng như đang cân nhắc điều gì đó, rồi cuối cùng cậu gật đầu. “Tốt. Đừng căng thẳng quá.”
Yuna không đáp lại, chỉ siết chặt thanh kiếm của mình hơn nữa.
Ren vẫn không vội tấn công. Cậu chỉ đứng yên tại chỗ, vững vàng như một bức tường, chờ đợi Yuna ra đòn trước.
Không khí xung quanh bỗng trở nên im ắng một cách kỳ lạ. Dưới ánh nắng chiều đang dần ngả màu, từng cơn gió nhẹ lướt qua đồng cỏ, làm những nhánh cỏ cao lay động, tạo nên âm thanh xào xạc dịu nhẹ.
Cảnh vật yên bình đến mức khiến người ta gần như quên mất rằng nơi đây là một chiến trường nhỏ.
Yuna cắn môi. Cô biết mình không thể cứ đứng yên như thế này mãi.
Nếu cứ tiếp tục do dự, cô sẽ không bao giờ tiến bộ.
‘Mình phải làm gì đó.’
Không chần chừ nữa, cô siết chặt kiếm, rồi lao tới.
Nhát chém đầu tiên của cô mang theo sự do dự và căng thẳng, thiếu đi sự mượt mà và chắc chắn của một đòn tấn công thực sự.
Lưỡi kiếm của cô lướt qua không trung với quỹ đạo hơi lệch, và trước khi có thể chạm vào Ren, cậu đã dịch người sang một bên, né tránh một cách dễ dàng như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Không có bất kỳ phản kích nào ngay lập tức.
Ren chỉ nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh và sắc sảo, nhưng không hề chứa sự khinh thường hay thương hại.
“Lại đi.”
Yuna mím môi, không cho phép bản thân lùi bước.
Cô lập tức xoay kiếm, lần này dồn thêm nhiều sức hơn vào cú vung, cố gắng tạo ra một đòn tấn công đủ mạnh để ép Ren vào thế bị động.
Lưỡi kiếm vạch ngang không khí, nhưng lại một lần nữa, chỉ chém vào khoảng trống.
Ren lùi lại một bước, nhẹ nhàng như thể đang đi dạo, không có vẻ gì là bị uy hϊế͙p͙ bởi đòn tấn công vừa rồi.
Yuna nghiến răng. Không thể nào. Cô lại lao đến, nhưng Ren vẫn tránh né một cách điềm tĩnh, như thể cậu ta không cần phải tốn quá nhiều sức lực để làm điều đó.
“Tập trung vào nhịp điệu di chuyển của mình.” Giọng Ren vang lên, không quá lớn nhưng rõ ràng. “Cậu đang vung kiếm mà không suy nghĩ.”
“Tớ đang cố rồi!” Yuna thở hổn hển, đôi chân bắt đầu thấy nặng nề hơn sau mỗi lần tấn công hụt.
“Không, cậu đang vung kiếm chỉ để vung kiếm.”
Ren đột ngột áp sát, khiến Yuna theo phản xạ giật lùi một bước. Nhưng thay vì tung đòn phản công, cậu chỉ giơ kiếm lên chắn trước ngực, không có ý định tấn công thật sự.
Yuna khựng lại, bản năng mách bảo cô không nên di chuyển nữa.
Ren hơi nghiêng đầu, ánh mắt như đang dò xét phản ứng của cô.
“Cậu có sợ tấn công tôi không?”
Yuna siết chặt chuôi kiếm hơn, đôi vai căng cứng. Cô không phủ nhận, vì đúng là như vậy.
“Tôi không phải quái vật.” Ren tiếp tục, giọng nói trầm ổn và kiên định. “Nếu cậu cứ sợ làm tổn thương đối thủ, thì không bao giờ có thể chiến thắng.”
Yuna cắn môi. Cô biết điều đó.
Nhưng biết là một chuyện, làm được lại là chuyện khác.
Ở phía sau, Nautilus quan sát cuộc đấu từ đầu đến cuối, khẽ nhíu mày. Cậu ta không nói gì, chỉ siết tay thành nắm đấm.
Một cơn gió khác lại thổi qua đồng cỏ, mang theo tiếng xào xạc đều đặn.
Yuna hít sâu thêm một lần nữa, cố gắng bình ổn lại những suy nghĩ đang rối loạn trong đầu.
Rồi, cô lại bước tới.
Yuna cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình, giữ chặt thanh kiếm trong tay. Cô không thể tiếp tục do dự mãi.
Nếu cứ chần chừ, cô sẽ không bao giờ có thể mạnh lên, sẽ không bao giờ có thể chiến đấu ngang hàng với những người khác.
Hay tệ hơn...đến việc tự bảo vệ bản thân cũng trở thành điều xa vời.
Vậy nên lần này, cô không lao đến một cách vội vàng nữa.
Cô di chuyển chậm lại, quan sát Ren kỹ hơn.
Cậu ta không hề phòng bị.
Không, chính xác hơn, Ren không cần phải phòng bị. Cậu đang để cô tấn công, nhưng không hề để lộ sơ hở nào.
‘Mình phải tìm ra cách.’
Cảm giác lo lắng bắt đầu chuyển thành tập trung.
Yuna xiết chặt chuôi kiếm, rồi di chuyển. Không phải một cú vung kiếm vô định nữa, lần này, cô bước vào tầm đánh của Ren, rồi nhanh chóng thay đổi hướng tấn công ngay trước khi vung kiếm xuống.
Lưỡi kiếm rạch ngang, nhanh và chính xác hơn trước.
Nhưng Ren vẫn né được.
Chỉ một bước lùi nhẹ nhàng, rồi nghiêng người sang một bên.
Tuy nhiên, ánh mắt cậu lóe lên một tia tán thưởng.
“Tốt hơn rồi.” Cậu nói.
Yuna không có thời gian để phản ứng với lời khen đó. Cô lập tức xoay kiếm, tận dụng đà di chuyển để chuyển hướng đòn đánh, lần này nhắm vào sườn của Ren.
Lưỡi kiếm cắt qua không khí...
Ren giơ kiếm lên.
Choang!
Lần đầu tiên từ nãy đến giờ, vũ khí của họ va vào nhau.
Yuna hơi sững người.
Cô không mong đợi Ren sẽ đỡ đòn. Cô đã quen với việc cậu ta chỉ né tránh, khiến cô cảm thấy những cú chém của mình vô nghĩa.
Nhưng giờ đây, lực phản chấn từ thanh kiếm của Ren truyền qua tay cô, nhắc nhở cô rằng đây không phải chỉ là một bài tập đơn giản.
Mắt cô mở to.
Ren đẩy kiếm của cô ra, khiến cô mất thăng bằng.
“Không tệ.” Giọng cậu vang lên. “Nhưng vẫn chưa đủ.”
Yuna nghiến răng, lập tức lấy lại tư thế, nhưng trước khi cô có thể tấn công tiếp, Ren đã di chuyển.
Cô chỉ thấy một cái bóng lướt qua...
Và trong khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi kiếm lạnh lẽo của Ren đã kề sát vào cổ cô.
Yuna đông cứng.
Cô đã thua.
Ren không hề chém xuống, tất nhiên. Cậu chỉ đứng đó, thanh kiếm dừng lại ngay khi vừa chạm nhẹ vào da cô. Không đủ để gây sát thương, nhưng đủ để truyền tải một thông điệp rõ ràng.
“Trong thực chiến, cậu không có thời gian để chờ đợi.” Cậu nói, giọng bình tĩnh nhưng không hề lạnh lùng. “Đối thủ của cậu sẽ không để cậu thử đi thử lại như thế này đâu.”
Yuna siết chặt tay thành nắm đấm.
Cô biết điều đó.
Nhưng cô vẫn không thể làm gì hơn.
Thanh kiếm của Ren hạ xuống.
“Cậu đã khá hơn lúc ban đầu.” Cậu nói tiếp, giọng điệu không mang theo sự chê bai hay thương hại. “Nhưng cậu vẫn đang suy nghĩ quá nhiều. Chiến đấu không chỉ là phân tích, nó còn là cảm giác, là bản năng.”
Yuna im lặng.
Nautilus, từ nãy đến giờ vẫn đứng yên quan sát, cuối cùng cũng bước tới một bước.
“Yuna...” Giọng cậu ta có chút lo lắng.
Yuna hít sâu, rồi lắc đầu.
Cô không muốn nghe lời an ủi.
Cô không muốn ai đó bảo rằng "Cậu đã làm tốt rồi".
Vì cô biết mình vẫn chưa đủ tốt.
Cô muốn mạnh hơn.
Vậy nên, cô không từ bỏ.
“Làm lại đi.” Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ren. “Tớ muốn thử lại.”
Ren im lặng một lúc, rồi chậm rãi gật đầu.
“Được thôi.”