Chương 98: Lửa và Đêm.

Mặt trời dần chìm khuất sau những rặng núi xa, nhuộm bầu trời một màu cam cháy rực rỡ trước khi ánh sáng nhạt dần.
Ren thở dài, chậm rãi ngồi xuống một tảng đá lớn. Việc vừa di chuyển vừa hướng dẫn Nautilus và Yuna tập làm quen với chiến đấu khó khăn hơn cậu tưởng.


‘Cứ nghĩ rằng chỉ cần chỉ dạy cơ bản là đủ… nhưng hóa ra không đơn giản như vậy.’
Cậu bất giác nhớ lại quãng thời gian mình còn trong nhóm của Klein. Khi đó, cậu chẳng có gì cả, không kỹ năng, không kinh nghiệm, thậm chí còn chẳng đủ dũng cảm để cầm vũ khí cho ra hồn.


Ấy vậy mà, họ chưa từng bỏ mặc cậu.
Klein, Dynamm, Issin, Dale, họ đều kiên nhẫn, luôn sẵn sàng nhắc nhở, hỗ trợ dù cậu vụng về đến mức nào.
Bây giờ, vai trò hoán đổi.
Ren không giỏi giảng dạy, càng không có sự bao dung như Klein.


Nhưng khi nhìn hai người kia, những người vẫn còn loay hoay với chính bản thân mình, cậu hiểu rằng, mình không thể chỉ đứng ngoài quan sát.
Ren khẽ mở bảng hệ thống cá nhân, lướt nhìn đồng hồ hiển thị ở góc màn hình...18:33.
Trời đã tối dần.


Nếu bây giờ quay lại Thị trấn Khởi đầu, chắc chắn họ sẽ không kịp đến nơi trước khi màn đêm hoàn toàn bao phủ.
Nhưng tiếp tục tiến bước trong bóng tối cũng không phải một lựa chọn khôn ngoan, nhất là khi Yuna và Nautilus vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm chiến đấu.


Một khi màn đêm buông xuống, tầm nhìn bị hạn chế, quái vật cũng sẽ càng nguy hiểm hơn, một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến hậu quả khó lường.
Ren liếc sang hai người bạn đồng hành của mình. Dưới ánh hoàng hôn đỏ sậm, Yuna và Nautilus vẫn đang loay hoay với thanh kiếm trong tay.


available on google playdownload on app store


Những bước chân của họ chưa đủ vững vàng, những nhát chém vẫn còn lúng túng. Hơi thở của họ dần trở nên nặng nề hơn sau một ngày dài luyện tập.
Dựng trại có lẽ là lựa chọn tốt nhất.


Không do dự, cậu bắt đầu quan sát địa hình xung quanh. Họ đã băng qua đồng cỏ và đi qua rìa khu rừng gần Thị trấn Khởi đầu, giờ đây đang đứng giữa một vùng trũng với những mỏm đá lớn rải rác.


Đôi mắt Ren quét qua từng tảng đá, từng gờ đất lởm chởm, rồi dừng lại khi nhận ra...cảnh vật này khiến cậu nhớ đến một nơi.
Khu Đá Trũng.
Đó là nơi cậu từng đối mặt với con quái vật sáu mắt khổng lồ. Khi ấy, nỗi sợ gần như đã nhấn chìm cậu.


Lần đầu tiên cậu không có đồng đội, không có kế hoạch, không có kỹ năng chiến đấu đủ mạnh để đảm bảo chiến thắng.
Nhưng bằng cách nào đó, cậu vẫn sống sót. Vẫn đứng đây, vẫn cầm trên tay thanh kiếm này.


Và lần thứ 2...nó đã ch.ết dưới lưỡi kiếm này, đó hoàn toàn chỉ là sự may mắn mà Ren không dám tưởng tượng.
Nắm chặt chuôi kiếm, Ren hít sâu một hơi, rồi tiếp tục tìm kiếm một địa điểm phù hợp.


Chẳng mấy chốc, cậu phát hiện một khu đất bằng phẳng, được bao quanh bởi những vách đá tự nhiên.
Những tảng đá cao tạo thành một bức tường che chắn khỏi gió đêm, trong khi khoảng trống ở giữa đủ rộng rãi để họ có thể nghỉ ngơi mà không lo bị tập kích bất ngờ.


Một nơi lý tưởng để dựng trại.
Ren quay người lại, nhìn hai người bạn vẫn còn đang tập luyện. Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm tung bay những sợi tóc lòa xòa của Yuna.
Cô có vẻ kiệt sức, nhưng vẫn cắn răng không dừng lại. Nautilus đứng gần đó, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt trầm tư.


Không chần chừ thêm nữa, Ren cất tiếng:
“Chúng ta sẽ dựng trại ở đây.”
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng đủ rõ ràng để truyền đạt ý định của mình.
Ngay khoảnh khắc đó, Ren cảm thấy một điều gì đó hơi lạ.


Cậu chưa từng đưa ra quyết định thay ai khác. Chưa từng là người dẫn dắt trong một nhóm.
Từ trước đến nay, Ren chỉ quen nghe theo hướng dẫn của Klein và những người đồng đội cũ, lặng lẽ đi theo sau mà không bao giờ thực sự lên tiếng.
Nhưng giờ đây, chính cậu là người quyết định điểm dừng chân cho cả nhóm.


Cậu không biết mình có làm đúng hay không. Nhưng dù vậy…
Khi nhìn vào ánh mắt của Yuna và Nautilus, họ không hề do dự. Không ai thắc mắc, không ai phản đối.
Họ chỉ lặng lẽ gật đầu.
Và điều đó khiến Ren cảm nhận rõ hơn trọng trách vô hình đang dần đặt lên vai mình.


Nautilus và Yuna đứng đó, lặng lẽ quan sát khi Ren lấy từng thứ ra từ túi đồ của mình, củi khô mà cậu đã thu thập gần bìa rừng, đá mồi lửa mua từ một cửa hàng trong thị trấn, và một ít lương thực đơn giản để cầm cự qua đêm.
Mọi động tác của cậu đều nhanh gọn, dứt khoát.


Không có chút do dự, không có một động tác thừa. Ngón tay thoăn thoắt sắp xếp từng món đồ, như thể cậu đã làm điều này hàng chục, hàng trăm lần trước đó.
Trong khi đó, Nautilus và Yuna chỉ biết nhìn nhau, ánh mắt đầy bối rối.


“…Cậu đã chuẩn bị trước hết rồi à?” Nautilus lên tiếng, không giấu được sự ngạc nhiên trong giọng nói.
Ren không dừng tay, chỉ liếc cậu một cái rồi tiếp tục nhóm lửa. “Cậu nghĩ tôi định đi ra đây mà không có kế hoạch à?”


Ngọn lửa nhỏ bùng lên khi tia lửa từ đá mồi lửa bén vào nhánh củi khô.
Ren dùng đầu kiếm khơi nhẹ để ngọn lửa lan rộng, giọng cậu trầm xuống, như thể nói với chính mình.
“Dù sao thì cũng không thể quay lại thị trấn lúc này được.”


Ren gạt một chút than củi ra khỏi đống lửa, tạo ra một khoảng trống nhỏ để nướng thức ăn.
Cậu lấy một que gỗ, xiên qua những chiếc bánh mì cùng thịt khô mà bà chủ quán trọ đã tặng trước khi cậu rời đi, rồi đặt chúng lên than hồng.


Hơi nóng bốc lên, làm dậy mùi thơm nhè nhẹ của bánh và thịt, hòa lẫn vào không khí đêm se lạnh.
Cậu không nhìn hai người kia, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của họ đang dõi theo từng cử động của mình.


“Hai người còn đứng đó làm gì?” Ren cất giọng, vẫn giữ nhịp điệu đều đặn khi xoay xiên thức ăn trên lửa. Sau đó, cậu hơi ngẩng lên, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhạt, rồi vẫy tay với họ.
“Lại đây và nghỉ ngơi đi.”
....


“Cậu có vẻ rất giỏi trong mấy việc này nhỉ? Có phải cậu thường xuyên đi cắm trại ở thế giới thực không?” Yuna cầm một miếng bánh mì nóng hổi, lăn chúng trong lòng bàn tay, xuay đuổi cái lạnh của màn đêm.
Đôi mắt cô rực sáng nhìn Ren.


Nautilus không nói gì, chỉ yên lặng ăn phần ăn của mình, nhưng cái cách cậu nhìn Ren đã nói lên tất cả.
Ren ngập ngừng, ánh mắt hơi cụp xuống trong thoáng chốc.
“…Ờm, không… không hẳn là như vậy.”
Cậu lảng tránh ánh nhìn rực sáng của Yuna và sự quan sát lặng lẽ từ Nautilus.


Họ đang mong đợi một câu trả lời đơn giản, có lẽ là một kỷ niệm vui vẻ nào đó...một chuyến dã ngoại, một lần đi cắm trại cùng bạn bè hay gia đình.
Nhưng trong đầu Ren, những ký ức hiện lên lại hoàn toàn khác.


Đốt lửa trong màn đêm lạnh giá, không phải để sưởi ấm sau một ngày vui chơi, mà để sống sót giữa cái rét buốt.
Những công trình thi công dở bị bỏ hoang, những góc tối nơi chẳng ai muốn đặt chân đến, nơi mà một đống lửa nhỏ là thứ duy nhất giúp cậu chống lại cái lạnh và bóng tối.


Và thức ăn? Chẳng có bánh mì thơm lừng hay thịt nướng béo ngậy. Chỉ có những mẩu thực phẩm gần như ôi thiu, nhặt nhạnh từ những nơi không ai thèm đoái hoài.
‘Những thứ đó… có tính là kinh nghiệm không?’
Ren khẽ siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối, nhưng rất nhanh, cậu nới lỏng nó ra.


“…Chỉ là, tôi có chút kinh nghiệm thôi.” Cậu nói, cố giữ giọng điệu bình thản, rồi đưa mắt nhìn đốm lửa trước mặt. “Không có gì to tát cả.”
Yuna vẫn chăm chú nhìn cậu, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười và gật đầu.


“Dù sao thì, tớ vẫn thấy cậu rất giỏi.” Cô nói, rồi cắn một miếng bánh mì, hơi nóng lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Nautilus không nói gì, chỉ tiếp tục ăn phần của mình, nhưng ánh mắt cậu ta, thứ ánh mắt đã nhìn Ren từ trước đến giờ...dường như trở nên sâu hơn một chút.


Câu chuyện lại chuyển sang một chủ đề khác.
Yuna và Nautilus lại một lần nữa thán phục trước sự thành thạo của Ren. Không chỉ trong chiến đấu, mà cả cách cậu xử lý mọi thứ, từ việc chuẩn bị dụng cụ, nhóm lửa, đến cách giữ bình tĩnh và dẫn dắt họ trong suốt cả ngày.


Không ai bảo ai, nhưng cả hai đều có chung một suy nghĩ: Ren trông giống như một người đã quen với việc sinh tồn trong thế giới này từ rất lâu.
“Cậu thực sự giỏi đấy.” Yuna thốt lên, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.


Cô xoay xoay miếng bánh mì nóng trong tay, ánh lửa phản chiếu trong mắt như những tia sáng lấp lánh. “Dù là chiến đấu hay những thứ thế này, cậu đều làm một cách dễ dàng.”


Nautilus không nói gì, nhưng cậu ta khẽ gật đầu đồng tình. Đôi mắt màu xanh lục ánh nâu mục chăm chú quan sát Ren, như thể đang cố gắng nhìn thấu cậu.
Ren chớp mắt, rồi bật cười khẽ.


“…Không đâu.” Cậu lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở đốm lửa nhảy múa trên nền đất. Những ngọn lửa nhỏ bé, lay động trong đêm tối, như thể có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
“Lúc mới bắt đầu, tôi còn kém hơn cả hai người.”
Yuna và Nautilus đều sững lại.


“Thật sao?” Nautilus cúi đầu nhìn đống lửa rồi lại ngước lên nhìn Ren, với ánh mắt khó tin.
Cậu ta khó có thể tưởng tượng được cảnh Ren, người vừa dẫn dắt họ suốt cả ngày, từng vụng về đến mức nào.


Ren gật đầu, ký ức xa xăm ùa về như những mảnh vỡ lẫn trong bóng tối. Những ngày đầu tiên khi bước vào thế giới này… Cậu không có gì cả.
Không sức mạnh, không kỹ năng, không mục tiêu. Một kẻ lạc lõng, cầm được vũ khí mà chẳng biết phải làm gì với nó...


Thậm chí...cậu còn chẳng cầm được vũ khí một cách tử tế.
Một đứa nhóc yếu đuối đến mức không thể hạ nổi một con quái vật cấp thấp.
Nếu không có Klein và những người khác, cậu có lẽ đã chẳng thể ngồi đây mà nói chuyện với họ.


“Lúc đó, mỗi khi vung vẩy vũ khí, tôi đều lo lắng không biết mình có đánh trúng hay không.” Ren khẽ cười, nhưng giọng cậu có chút gì đó lặng lẽ. “Hay nói đúng hơn, tôi chỉ mong đừng để tuột mất vũ khí khỏi tay.”
Yuna che miệng, cười khúc khích, nhưng ánh mắt cô lại rất dịu dàng.


“…Vậy cậu đã làm thế nào để trở nên như bây giờ?” Nautilus hỏi, giọng đầy tò mò.
Ren im lặng một lúc, những ngón tay vô thức siết chặt lấy thanh kiếm đặt bên cạnh.
Trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh, những đêm dài không ngủ, những vết thương, những khoảnh khắc chạm trán tử thần.


Thời gian không dài, thậm chí là cực ngắn ngủi, cậu đã trải qua quá nhiều thứ.
Nhiều hơn tất cả sự kiện, trong 16 năm cuộc đời cộng lại, chỉ hơn một tuần khi đặt chân tới thế giới này...mọi thứ gần như thay đổi hoàn toàn.


Cậu đã gặp những người đồng đội tốt bụng, những người bạn mới, những giây phút gần kề cái ch.ết, cảm giác an toàn, niềm vui...
Rồi cậu chậm rãi đáp:
“…Tôi chỉ không cho phép bản thân dừng lại.”






Truyện liên quan