Chương 100: Chặng Nghỉ Ngắn.

Đống lửa bập bùng trong màn đêm tĩnh mịch, ánh sáng vàng cam phản chiếu lên khuôn mặt ba người, vẽ nên những đường nét dịu dàng trong khoảng khắc yên bình hiếm có.


Hương thơm nhè nhẹ của thịt khô nướng quyện cùng mùi bánh mì cháy xém, hòa lẫn với làn gió đêm mát lạnh, tạo nên một cảm giác ấm áp giữa thiên nhiên hoang sơ.
Yuna là người lên tiếng trước.
Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt phản chiếu ánh lửa như đang trầm ngâm suy nghĩ.


Cô xé một mẩu bánh mì nhỏ, đưa lên miệng nhấm nháp một chút rồi mới nhẹ nhàng cất lời:


"Làng Medai... tớ nghĩ chúng ta nên đi đến đó trước." Giọng cô mềm mại nhưng chắc chắn. "Nó nằm ngay trên tuyến đường của chúng ta, không cần phải thay đổi lộ trình. Nếu nơi đó chẳng có gì đặc biệt, chúng ta vẫn có thể tiếp tục lên phía bắc mà không lãng phí thời gian."


Ren không trả lời ngay. Cậu tiếp tục nhai chậm rãi miếng thịt khô trong tay, ánh mắt đăm chiêu hướng về đống lửa.
Horunka và Tolbana có vẻ là những lựa chọn thực tế hơn, một nơi có trang bị giá trị, một nơi có lợi thế về cấp độ và tài nguyên.


Nhưng khi cậu còn đang cân nhắc, Nautilus đã bật cười khẽ, giọng nói mang theo chút bông đùa, nhưng cũng vô cùng dứt khoát:
"Nếu Yuna chọn Medai, thì cứ đi Medai thôi."
Ren liếc nhìn cậu ta, rồi lại quay sang Yuna.


available on google playdownload on app store


Cô hơi sững lại, nhưng khi chạm phải ánh mắt đầy tin tưởng của Nautilus, cô chỉ mỉm cười, lắc nhẹ đầu, như thể đã quen với điều này từ lâu.
Ren thở ra một hơi, rồi nhún vai.
"Được thôi." Cậu đóng cuốn sổ trong tay lại, cẩn thận nhét nó vào túi đồ. "Vậy thì Medai."


Ngọn lửa vẫn cháy rực, những tàn than đỏ lập lòe bay lên bầu trời đêm, chớp tắt rồi tan biến vào bóng tối vô tận.
Xa xa, tiếng dế kêu rả rích hòa cùng cơn gió nhẹ lướt qua đồng cỏ, mang theo chút hơi lạnh báo hiệu một đêm dài sắp đến.


Khi bánh mì và thịt khô đã gần hết, cả ba dần chìm vào sự yên lặng thoải mái. Bóng dáng họ in dài trên mặt đất, bên ánh lửa ấm áp, một khoảnh khắc bình yên trước khi bước vào hành trình phía trước.


Ánh lửa vẫn bập bùng, tỏa ra hơi ấm dễ chịu giữa màn đêm tĩnh mịch. Những tàn than rực đỏ thỉnh thoảng lại bay lên, lơ lửng trong không trung trước khi tan vào bóng tối.
Mùi khói ám nhẹ vào quần áo, hòa cùng hương cỏ dại ẩm sương, tạo nên một bầu không khí vừa yên bình vừa hoang sơ.


Sau bữa ăn đơn giản, ba người vẫn ngồi yên tại chỗ, như thể chẳng ai muốn phá vỡ sự lặng lẽ hiếm hoi này.


Cơn gió đêm khẽ lùa qua cánh đồng, làm dậy lên những tiếng xào xạc mơ hồ của cỏ cây. Yuna siết chặt tấm áo choàng của mình, đôi mắt lặng lẽ dõi theo ánh lửa, rồi lại nhìn những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm.


"Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sớm chứ?" Cô lên tiếng, giọng trầm nhẹ, tựa hồ một câu hỏi tùy hứng nhưng lại ẩn chứa sự nghiêm túc.


Ren gật đầu, ánh mắt liếc qua thanh kiếm đặt cạnh bên như một thói quen. "Càng sớm càng tốt. Dù Medai chỉ là một ngôi làng nhỏ, chúng ta vẫn không thể chắc chắn điều gì sẽ chờ đợi trên đường đi."


Nghe vậy, Nautilus khẽ cười, hơi nghiêng đầu nhìn cậu. "Nghe giọng điệu của cậu cứ như thể đang mong chờ một thứ gì đó xảy ra vậy."


Ren không đáp ngay, chỉ nhấc một cành củi khô ném vào đống lửa. Ngọn lửa rực lên trong thoáng chốc rồi dịu xuống, những tia sáng đỏ cam phản chiếu trong mắt cậu. "Cẩn thận không bao giờ là thừa."


"Vậy thì tốt thôi." Nautilus duỗi chân ra, vươn vai một cách chậm rãi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như thường lệ. "Cứ để cậu lo những chuyện cẩn thận, còn tớ thì cứ đi theo sau thôi."
Yuna bật cười khẽ trước thái độ ung dung đó, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.


Không khí lại trở về sự tĩnh lặng vốn có. Xa xa, tiếng cú đêm cất lên từng hồi trầm thấp, hòa cùng tiếng dế rả rích và làn gió thoảng mang theo hơi lạnh từ cánh đồng.


Đâu đó trong bóng tối, có lẽ vẫn tồn tại những mối nguy rình rập, nhưng ở đây, bên ánh lửa, ba người họ vẫn đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi này, ít nhất là cho đến khi bình minh ló rạng.


Ren liếc nhìn hai người đồng hành của mình một lần nữa, ánh mắt dừng lại trên gương mặt họ trong giây lát. “Chúng ta sẽ chia nhau gác đêm...không biết có loại quái nào bị thu hút bởi ánh lửa hay không. Tôi sẽ gác trước.”
Nautilus khẽ nhún vai, không tỏ ra phản đối hay đồng tình.


Cậu ta chỉ thản nhiên kéo áo khoác phủ lên người, rồi duỗi chân ra thoải mái. "Vậy thì cứ gọi tôi dậy khi đến lượt."
Yuna cũng không có ý kiến gì. Cô chỉ gật đầu nhẹ, rồi điều chỉnh lại tư thế nằm, tay vô thức siết chặt mép áo choàng.


Họ chưa quen với sự cảnh giác quá cao của Ren, những lo lắng dường như có phần thừa thãi, nhất là khi cả ba đã có thể dễ dàng hạ gục đám ong bắp cày quanh khu vực này.
Và chưa từng chạm mặt một con sói nào.


Nhưng rốt cuộc, họ vẫn im lặng chấp nhận. Cẩn thận chẳng bao giờ là thừa, đặc biệt là khi vẫn chưa ai thực sự hiểu rõ thế giới này nguy hiểm đến mức nào.


Ren lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, đứng dậy và bước đi, cậu vẫn không dám rời xa khỏi vùng sáng của đống lửa, đôi mắt nheo lại khi hòa mình vào màn đêm tĩnh lặng.


Hơi lạnh lùa qua lớp áo, mang theo mùi cỏ dại và đất ẩm. Cậu hít một hơi sâu, lắng nghe những âm thanh mơ hồ của thiên nhiên, rồi siết chặt chuôi kiếm trong tay.
Một đêm dài vẫn còn phía trước.
Ren không vội nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cậu không dám ngủ như hai người kia.


Cậu vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt dõi theo đống lửa đang dần tàn, để mặc cho suy nghĩ trôi dạt về những điều chưa có lời giải.
Cậu là người sẽ gác đêm đầu tiên...một phần vì sự thận trọng, một phần vì cậu biết mình chưa thể ngủ ngay được.


Có quá nhiều thứ vẫn còn lởn vởn trong đầu. Hành trình đến Medai, những nguy cơ có thể xuất hiện trên đường đi, khả năng chiến đấu của Yuna và Nautilus, thậm chí cả chuyện xa hơn, liệu cậu có đang lựa chọn đúng hướng hay không.


Ren khẽ siết chặt chuôi kiếm trong tay. Cậu đã tự nhắc mình rằng lo lắng quá nhiều sẽ chẳng ích gì, nhưng trong thế giới này, dù chỉ một chút bất cẩn cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.


Tiếng gió lướt qua đồng cỏ, mang theo hơi lạnh thấm dần vào lớp áo. Cậu kéo áo khoác sát người hơn một chút, rồi nhìn sang hai người đồng đội của mình.
Yuna đã nằm nghiêng, hơi thở đều đều, trong khi Nautilus thì ngủ có vẻ thoải mái hơn, một tay gối sau đầu.


Ren thở dài nhẹ, rồi rời mắt khỏi họ, quay trở lại quan sát màn đêm xung quanh.
Cậu không mong chờ bất cứ mối nguy hiểm nào xuất hiện ngay lúc này, nhưng nếu có, cậu muốn là người đầu tiên nhận ra. Vậy nên, cho đến khi đến phiên đổi gác, cậu vẫn sẽ tiếp tục lặng lẽ quan sát, lắng nghe.


Bóng tối bao trùm lấy mọi thứ bên ngoài phạm vi nhỏ bé của ánh lửa.
Những ngọn cỏ khẽ lay động trong gió, phát ra những âm thanh xào xạc mơ hồ.
Xa xa, tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng cú đêm vọng lại từ khu rừng phía bên kia đồng cỏ, tạo nên một bản hòa tấu tĩnh mịch nhưng không hề yên bình.


Ren nhích người, điều chỉnh tư thế ngồi để giữ cho máu lưu thông. Cậu không muốn cơ thể mình tê cứng khi có chuyện xảy ra.
Tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, cậu chậm rãi đảo mắt qua từng góc tối, ghi nhớ từng chuyển động dù là nhỏ nhất.
Sự yên lặng này có gì đó quá... hoàn hảo.


Không phải kiểu tĩnh lặng tự nhiên mà là một sự im lìm khác thường, như thể nơi đây đang che giấu một điều gì đó, một mối nguy tiềm tàng nào đó ngoài tầm nhận thức của họ.


Ren khẽ hít vào, ép bản thân thư giãn. Có thể chỉ là do cậu suy nghĩ quá nhiều. Nhưng trực giác vẫn thì thầm những lời cảnh báo mơ hồ, khiến cậu không tài nào lơi lỏng được.
Mọi thứ có vẻ an toàn, nhưng trong thế giới này, "có vẻ" chưa bao giờ đồng nghĩa với "chắc chắn".


Đêm vẫn tiếp tục trôi qua trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua đồng cỏ, cuốn theo hương đất ngai ngái cùng cái lạnh thấm dần vào da thịt.


Từng đợt gió làm cỏ dại nghiêng ngả như những con sóng lặng lẽ vỗ vào nhau, trong khi những tàn than cuối cùng từ đống lửa chỉ còn lập lòe yếu ớt, hắt lên những tia sáng nhỏ bé giữa bóng tối mịt mù.


Ren vẫn kiên trì giữ cảnh giác, đôi mắt dõi theo vùng bóng tối xung quanh, lắng nghe từng âm thanh dù nhỏ nhất vọng lại từ nơi xa.
Nhưng suốt cả khoảng thời gian ấy, chẳng có gì khác ngoài hơi thở chậm rãi của những người đồng hành, nhịp nhàng hòa vào sự tĩnh mịch của đêm khuya.


Cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu nặng trĩu, những suy nghĩ vốn xoay quanh chuyến đi ngày mai cũng dần trở nên rời rạc, như những sợi khói mong manh tản ra rồi tan biến trong không khí.


Cuối cùng, khi kim đồng hồ sinh học trong đầu mách bảo rằng đã đến lúc đổi ca, Ren mới khẽ thở ra một hơi, chậm rãi vươn tay lay nhẹ Nautilus.
"Đến lượt cậu." Giọng cậu trầm thấp, có chút khàn đi vì suốt cả buổi không nói chuyện.


Nautilus chớp mắt vài lần, đôi đồng tử ánh lên một thoáng ngái ngủ khi cậu ta miễn cưỡng thoát ra khỏi giấc ngủ yên bình.
Nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, cậu đã lấy lại sự tỉnh táo, khẽ gật đầu rồi vươn vai, những khớp xương phát ra tiếng kêu lách cách nhẹ.


"Rồi, rồi… cứ ngủ đi, tớ lo phần còn lại." Giọng cậu ta vẫn mang theo chút lười biếng đặc trưng, nhưng trong ánh mắt lại không hề có dấu hiệu buồn ngủ.
Ren không nói thêm gì, chỉ đơn giản xoay người điều chỉnh tư thế, kéo áo khoác sát vào người hơn để tránh cái lạnh về đêm, rồi nhắm mắt lại.


Dù đôi tai vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng gió rì rào cùng những thanh âm mơ hồ của tự nhiên, cơ thể cậu cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng.


Hơi ấm còn sót lại từ đống lửa cùng sự an toàn khi biết có người đang gác giúp khiến cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, kéo cậu vào một giấc ngủ chập chờn, nơi những suy nghĩ vẫn còn lơ lửng đâu đó giữa thực tại và ngày mai chưa đến.


Trong khi đó, Nautilus chỉ lặng lẽ ngồi đó, chống cằm nhìn theo những tàn lửa cuối cùng còn lập lòe trong bóng tối, lắng nghe nhịp điệu của một đêm tĩnh mịch, một khoảnh khắc ngắn ngủi để suy tư trước khi bình minh ló rạng.
.....


Xin chào mọi người, vậy là chúng ta đã cán mốc 100 chương, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong thời gian vừa qua, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình. Xin cảm ơn.
Mục tiêu tiếp theo: 1.000 chương!






Truyện liên quan