Chương 9: Ăn may hay kỳ tài?
Sau trận tỉ thí, tên của Long Dực bất ngờ được nhắc tới nhiều trong viện. Không phải vì ai xem trọng, mà vì quá khó hiểu.
“Thằng đó yếu như gà, sao lại thắng được?”
“Ta nhìn tận mắt, rõ ràng chỉ né loạn xạ mà lại thành ra đâm trúng chỗ hiểm.”
“Hừ, chắc là ăn may thôi.”
Tin đồn lan nhanh, khiến Long Dực cảm thấy lạnh sống lưng.
Xong rồi, càng bị chú ý càng nguy hiểm. Ta mà lộ bí mật hệ thống, chắc chắn sẽ thành kẻ địch của cả thiên hạ.
Thế là những ngày sau đó, anh cố gắng ẩn mình hết mức có thể. Khi luyện tập chung, anh chỉ làm đúng mức tối thiểu. Khi được gọi tên, anh giả vờ lúng túng, thậm chí còn để lộ vài sai sót nhỏ, khiến mọi người càng tin rằng chiến thắng trước đó chỉ là do vận khí.
Trong khi ngoài mặt là thế, bên trong anh lại điên cuồng tu luyện. Mỗi đêm, hệ thống đều tặng quà.
Ngày thứ ba: một thanh đoản kiếm màu đen, phẩm chất Tinh Linh Bảo trung cấp, bén đến mức có thể chém sắt như bùn.
Ngày thứ tư: 5 viên linh thạch, tinh thuần gấp mấy lần loại đệ tử bình thường được phát.
Ngày thứ năm: một phù triện che giấu khí tức, có thể dùng trong 30 phút.
Có bảo bối trong tay, ta mới thấy an tâm mà sống tiếp… Nhưng tuyệt đối không để ai biết.
Một buổi chiều, trên đường trở về viện, Long Dực thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – Hoa Thiên Lý. Nàng mặc y phục đệ tử màu trắng, dáng vẻ thanh nhã, đang nói chuyện cùng vài tỷ muội đồng môn.
Long Dực vội quay mặt đi, bước nhanh hơn.
Không được dính dáng… càng gần mỹ nhân càng nguy hiểm. Nhỡ đâu gây thù chuốc oán thì ta ch.ết chắc.
Thế nhưng, ngay khi bước qua, Hoa Thiên Lý lại liếc nhìn anh, ánh mắt thoáng mang theo sự tò mò. Chỉ là Long Dực không hề hay biết, anh chỉ lo nhanh chóng chuồn về phòng, đóng cửa tu luyện.
Đêm xuống, hệ thống vang lên thông báo mới:
【Nhiệm vụ ẩn: Giữ bí mật tuyệt đối. Nếu trong vòng 30 ngày không để bất kỳ ai nghi ngờ về tồn tại của hệ thống, phần thưởng: một kiện bảo giáp Tinh Linh Bảo thượng phẩm.】
Long Dực hít sâu một hơi, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Đây… đây mới chính là thứ ta cần. Phải sống sót, phải che giấu, tuyệt đối không được để lộ!
Ánh trăng ngoài cửa sổ đổ xuống, chiếu lên thân ảnh một thiếu niên nhát gan nhưng ánh mắt lại sáng rực trong bóng đêm.