Quyển 2 - Chương 10: Kiếp thứ hai 91-100
91. Cứ thế mơ mơ hồ hồ mà trở thành thế thân cho anh trai, lên giường với CEO bản triều, kì thực tôi có hơi hãi. Tôi sợ bà già của CEO táng ch.ết tôi.
92. Nhưng sau đó, Sở Duệ Uyên lại triệu tôi tiến cung hai lần, mà thái hậu nương nương vẫn không hề xuất hiện. Tôi đoán hoặc là CEO bản triều cao tay, qua mắt được mẫu thân hắn, hoặc thái hậu cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần hỏi đến. Dù sao thì bất kể vì nguyên nhân gì, tôi đều không thể triệt để yên tâm. Sở tr.a Đế lại tỏ ra quyết phải yêu đương (chuỵch choạc) một cách hoành tráng, tôi hết cách, bất chợt cái khó ló cái khôn mà nhớ đến mấy tình tiết giả ch.ết trong tiểu thuyết. Thế là, tôi lại tìm đến nhà Quan Minh Nguyệt.
93. Lúc tôi đến nơi, Quan Minh Nguyệt và Giang thần y đang khoá cổng lớn, bảo là sư phụ của họ mới thu nhận một tiểu sư muội, tuổi còn nhỏ mà băng tuyết thông minh, hai người họ đang chuẩn bị về sư môn thăm hỏi. Tôi hỏi một tay pháp y một tay thần y đó xem có biện pháp khoa học nào để giả ch.ết không, Giang thần y bất chợt túm lấy tay tôi xem mạch, sau đó cũng không giải thích mà lấy trong người ra một bình sứ. “Thứ này tên gọi Quy khứ, có thể giúp người ta giả ch.ết 10 ngày, là phương thuốc bí truyền của sư môn ta, thiên hạ không có mấy viên. Nhưng chỉ mong ngươi không phải dùng đến nó.” Giang sư huynh từ trước tới giờ vốn kiệm lời, nói xong liền ra hiệu cho sư đệ của y tiễn khách. Vì thế, tôi liền bị sư huynh đệ hai người tống ra khỏi cửa. À không đúng, họ căn bản đã để tôi vào cửa đâu.
94. Có “Quy khứ”, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nếu đánh hơi thấy tình hình không ổn, tôi sẽ lập tức giả ch.ết thoát thân. Dù sao có địa vị thừa tướng của cha tôi, có tình cảm của Sở Duệ Uyên dành cho anh tôi, khi lên giường với Sở Duệ Uyên cũng là tôi nằm dưới, có xảy ra chuyện gì cũng không thể liên lụy đến gia đình tôi được.
95. Vì thế, tôi liền vô tư hẹn hò (lăn giường) với CEO bản triều máy to chạy tốt giao diện đẹp suốt 2 năm trời. Từ năm 18 tuổi đến khi cập quán, từ lúc là quan thất phẩm đến khi trở về làm phó thường dân.
96. Đúng vậy, thân là người tình (bạn giường) của hoàng đế, tôi không những không được thăng chức, mà còn bị giáng chức. Chuyện này không liên can gì đến mẫu hậu của Sở tr.a Đế. Nó là do chính Sở tr.a Đế gây ra.
97. Tình huống lúc đó là thế này. Từ sau khi Sở Duệ Uyên được ăn mặn thì ngày nào cũng chỉ hận không thể lôi tôi vào cung. Nhưng tôi chỉ là một viên quan thất phẩm nhàn tản, liên tục vào diện thánh, lại còn chả có việc gì cũng lưu lại đến sáng sớm hôm sau mới về nhà, cho dù người khác không nhận ra thì bố mẹ, anh chị tôi cũng không phải mù dở cả. Huống chi từ lần đầu tiên tôi đi qua đêm, chị dâu tôi đã dùng nụ cười vi diệu nhắc nhở tôi: chị ấy biết hết cả rồi. Vì thế một hôm sau khi vận động hài hòa, tôi nuốt hờn mà nói với Sở Duệ Uyên là chúng tôi nên tiết chế, tốt nhất mười ngày nửa tháng một lần. Kết quả hắn lại đưa ra chủ ý, xui tôi đi mở một quán trà bán hàng thâu đêm, như vậy có thể liên tục qua đêm ở ngoài để “trông coi việc làm ăn”. Nghe nói thế, tôi cảm thấy bọn người có thể ngồi vững cái ghế CEO, tâm địa đều đen tối, loại biện pháp này mà cũng nghĩ ra được. Tôi thích. Nhưng vấn đề là nếu tôi từ quan đi làm kinh doanh, cha tôi chắc chắn sẽ oánh ch.ết tôi. Sở Duệ Uyên bật cười, bảo hắn tự có cách. Hôm sau lên triều, trước mặt bá quan, hắn ẩn ý xa gần mà cảm khái bộ máy hành chính bản triều quá cồng kềnh, người nhiều hơn việc. Quả nhiên ngay hôm đó, cha tôi bèn bảo tôi xin từ chức. Tâm địa mấy kẻ có thể ngồi vững cái ghế CEO, thật đen tối đtn chịu nổi.
98. Sau khi từ quan, tôi bèn mua một trà lâu hai tầng có kèm hậu viện ở khu mua bán trong kinh, sửa sang xong thì mở một cái quán gọi là “Trà Kinh Lâu”, kết hợp giữa mô hình cafe sách với working space hiện đại. Nhóm khách hàng mục tiêu là những người có học trong kinh thành, học trò lên kinh dự thi, cùng với các danh sĩ muốn có nơi tụ hội phong cách. Ngay sau hôm tôi làm lễ cập quán, Trà Kinh Lâu của tôi với sự tài trợ hết mình của hai vị trạng nguyên, một vị tài nữ, một vị hoàng đế đã chính thức khai trương. Mà ngay bữa khai trương đó, tôi đã lưu lại quán “trông coi việc làm ăn”.
99. Nói thật lòng, Sở Duệ Uyên thân là vua một nước, bằng lòng xuất cung đến địa bàn của tôi để hò hẹn với tôi, tôi hết sức kinh ngạc. Kinh ngạc hệt như hôm qua lúc làm lễ cập quán, cha tôi tặng cho tôi cái tên tự là “Tử Hậu”. Dám đụng tên với Liễu Tông Nguyên, tôi hãi bome. Các cụ nói, tên xấu dễ nuôi, cái tên tự nặng như thế, chưa biết chừng lại làm tôi đoản thọ.
100. Nhưng bề trên tặng cho, sao dám từ chối. Tôi chỉ đành chấp nhận cái tên tự ông bô đặt. Cũng như chấp nhận chuyện CEO bản triều ỷ đẹp dzai làm càn chạy đến Trà Kinh Lâu của mình ăn nghỉ qua đêm.