Quyển 2 - Chương 11: Kiếp thứ hai 101 - 110
101. “Quân An, ta cũng tặng cho ngươi một cái tên tự được không?” – Sau bữa cơm, Sở Duệ Uyên cho thái giám tùy tùng dọn dẹp rồi rút ra ngoài, liền bế tôi lên giường, vừa ôm vừa rủ rỉ – “Ngươi đã mở trà lâu, vậy ta gọi ngươi là ‘Mính Chi’ đi.”
102. Tôi cảm giác mình từng nghe hai chữ này ở đâu rồi, nhưng đã cách đây quá lâu, kí ức không còn rõ ràng. Tuy rằng thấy cái tên “Mính Chi” gái tính không thể tả, nhưng nghĩ đến chuyện để CEO bản triều gọi mình bằng cái tên “Tử Hậu”, nói không chừng sẽ thực sự bị đoản thọ, tôi đành cười thảo mai: “Bệ hạ ban cho, Mính Chi rất vui mừng.” Sau đó, tôi liền bị CEO bản triều gọi “Mính Chi” rồi đè ngửa xuống giường.
103. Cũng không biết có phải do vừa mở được trường cảnh (địa điểm lăn giường) mới hay không, đêm nay Sở Duệ Uyên đặc biệt có hứng. Hắn vừa gọi tôi là “Mính Chi” vừa hung hăng chinh chiến trên người tôi, bắn ra trong thân thể tôi đến mấy lần vẫn chưa chịu ngừng. Tôi bị phân thân thô dài của hắn đỉnh lộng không ngừng, ra vào mài xát nhục huyệt non mềm, mài xát điểm mẫn cảm nhất trong thông đạo, suốt buổi tối không biết đã cao trào bao nhiêu lần, nhục vật phải phun trào liên tục sắp không còn gì để bắn. Vậy mà hắn vẫn cứ hứng trí ngất trời vừa hôn vừa đâm chọc trong mật động của tôi, hơn trăm lượt nữa, lại một đợt tinh dịch nóng bỏng rót vào tràng bích. Bị cảm giác nóng bỏng kích thích, tôi rên rỉ lần nữa đạt tới cao trào, nhưng nguyên dương trong người đã sớm cạn kiệt rồi, đỉnh dương v*t run rẩy hé ra thật lâu mới ép nổi một chút bạch dịch. Bị khoái cảm quá độ tấn công, thân thể tôi có chút co giật, nằm thất thần thở dốc một hồi, mới kinh hoàng phát giác thanh đao thịt vẫn cắm trong người mình lại rục rịch rồi. Tôi đành phải đau xót mà cầu xin Sở Duệ Uyên: “Bệ hạ, tha cho Mính Chi đi, Mính Chi thực sự không chịu nổi nữa.” Hắn lại còn cười bảo: “Liễu chưởng quầy hôm nay khai trương, sao có thể để khách hàng không được tận hứng?” Sau đó, tôi lại bị ép phải làm cho “khách hàng” tận hứng suốt đêm dài đằng đẵng. Haiz. Trà Kinh Lâu của tôi là làm ăn hết sức có tâm.
104. Từ khi có Trà Kinh Lâu, hoạt động hẹn chuỵch của tôi và Sở Duệ Uyên có bước đột biến về chất. Bất kể là khi hắn bận tôi vào cung tìm hắn, hay khi hắn có thời gian đến tìm tôi, hai chúng tôi về cơ bản đều duy trì tần suất hai ba ngày một lần vừa hài hòa lại tốt cho sức khỏe. Với tần suất này, tôi dám chắc thái hậu đã biết tôi và con trai bà ấy “gặp gỡ” cái kiểu gì, nhưng không rõ vì sao lại thả lỏng cho tôi và CEO bản triều.
105. Thế nhưng, những ngày tươi đẹp hai ba hôm một lần hò hẹn với bạn giường máy to chạy tốt giao diện đẹp đã đi đến chặng cuối rồi. Bởi vì Sở Duệ Uyên đã đến tuổi cập quán, khắp triều văn võ cũng bắt đầu suy xét chuyện hôn sự cho CEO của họ.
106. Tôi có một thằng bạn từ nhỏ, văn dốt võ dát, chỉ sở trường môn gossip, hơn nữa còn là cái loại gossip mà chuyện con chó cái nhà Thành Quốc Công phủ bị con chó đực nhà Lưu Đại tướng quân hàng xóm cưỡng gian đẻ ra 3 con chó con cũng biết. Trong một lần đến Trà Kinh Lâu uống trà, thằng bạn này có hứng trí bừng bừng mà đem chuyện cưới xin của CEO bản triều ra phân tích với tôi. Nghe nói ứng viên cho ngôi hoàng hậu có 2 người, một là đích nữ của An Quốc Công phủ, một là cháu gái của thái hậu, hiện tại thế lực hai bên đang giằng co, chỉ còn chờ xem CEO bản triều vừa mắt bên nào.
107. Nếu Sở Duệ Uyên có hoàng hậu, thì đương nhiên ảnh hưởng đến hoạt động hẹn chuỵch của chúng tôi. Hơn nữa nói thực lòng, cho dù mẹ hắn không quản chuyện hắn có nam tình nhân, nhưng tôi không tin vợ hắn cũng sẽ không quản… Đến lúc đó, chúng tôi chắc chắn phải chia tay. Đã phải chia, thì chia sớm cho lành, khỏi đến lúc hoàng hậu nương nương tương lai cho người đến thịt tôi. Cho nên, dù tôi có chút tiếc rẻ Sở Duệ Uyên, tiếc cái mặt hắn, tiếc máy to chạy tốt của hắn, nhưng vẫn hạ quyết tâm chờ hôn sự của hắn định xong sẽ chính thức ngả bài.
108. Kết quả là ngả không thành.
109. Không biết bắt đầu từ đâu, giới quan lại quyền quý kinh thành rỉ tai nhau một tin tức – vị thần y nọ chuyên trị các bệnh nam khoa trong kinh từng được đưa lên kiệu nhỏ bí mật để đi xem bệnh cho một vị công tử nhà tai to mặt lớn, đáng tiếc vị công tử này khi còn nhỏ ăn phải thứ không nên ăn, nên khi lớn lên chỗ nào đó ỉu xìu không ngóc đầu lên được, dù qua tay thần y chăm sóc chữa trị, thì e rằng trong vài năm tới cũng khó lòng khỏi bệnh. Những chuyện riêng tư kiểu này của các nhà phú quý trong kinh thành vốn rất nhiều, lẽ ra không đáng để đồn đại đến điên cuồng như thế. Khốn nỗi tin đồn này còn có một chi tiết kinh người – sau khi khám bệnh cho vị công tử quyền quý kia trở về, thần y kia có một lần uống say tiết lộ: gã hành nghề y nhiều năm, đương nhiên là biết quan sát hơn so với người thường, vì thế, hắn thấy được trên tay áo vị công tử kia, có hoa văn thêu chìm hình rồng năm móng.
110. Sau đó, khi triều thần chính thức dâng tấu xin lập hậu, nghe nói người duy nhất có tư cách mặc y phục thêu rồng năm móng của bản triều đã nổi giận ném bay bản tấu. Sau đó nữa, đám tinh hoa có tư cách lên triều kia, thảy đều an tĩnh như gà.