Chương 23: Hố nhẹ Đường Tam, thu Y Nhiên làm nha hoàn
Sau khi tiến vào Tinh đấu đại sâm lâm...hưng phấn nhất chính là Tiểu Vũ, nàng tựa hồ coi nơi nguy hiểm ch.ết người này là hậu hoa viên nhà mình vậy, nhảy nhót xung quanh, vui vẻ không nói lên lời, khiến Triệu Vô Cực cũng nhíu mày lại, nhưng Tiểu Vũ cũng không có vượt qua phạm vi mà hắn hạn chế lên hắn cũng không nói thêm cái gì.
Trong Tinh đấu đại sâm lâm địa hình vô cùng phức tạp, trong rừng can bản không có đường đi, công tác mở đường này tự nhiên Đái Mộc Bạch được Triệu Vô Cực phán đi đầu phải đảm nhận. Xuất ra vũ hồn phụ thể, Đái Mộc Bạch trên hổ chưởng như những lưỡi dao sắc bén, song chưởng huy vũ liên tục khiến những bụi gai phía trước tan nát, một điểm cũng không ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của mọi người.
Đường Tam theo sau người Đới Mộc Bạch, dùng thị lực cùng thính lực ở mức tối đa, không ngừng quan sát xung quanh, đề phòng gặp được hồn thú cường đại, hay hồn thú bầy đàn. Những loại hồn thú này không phải nhóm người Đường Tam có thể đối phó được kể cả có Triệu Vô Cực cộng vào, tất nhiên là Đường Long không tính vào rồi, thực ra Đường Long còn đang phải thu liễm hết khí tức của bản thân lại, nhưng hồn thú rất nhạy cảm chúng dường như nhận thấy nguy hiểm từ tên này lên đoàn đội đi từ sáng đến trưa vẫn chưa gặp được đầu hồn thú nào.
Đến giữa trưa Triệu Vô Cực mới ra lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi lấy lại sức. Nghỉ ngơi được một canh giờ lúc mọi người đang định khởi hành thì Đường Tam và Triệu Vô Cực có phát giác gì đó ánh mắt đồng thời nhìn sau lưng mình.
"Tất cả mọi người cảnh giác, có cái gì đó đang tới gần! "(Triệu Vô Cực)
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch vô cùng ăn ý che chở ở trước mặt Áo Tư Lạp cùng Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ cùng Mã Hồng Tuấn cũng đứng ở hai bên. Tất cả mọi người đều phóng thích ra vũ hồn của chính mình, kể cả Triệu Vô Cực.
Chu Trúc Thanh lập tức nhảy lên cây quan sát, cũng phóng thích ra vũ hồn của bản thân,Trong lúc mọi người không để ý là, Đường Long tên này đã từ lâu mát hút con mẹ nó đi mất.
"Chu Trúc Thanh, nhìn xem là cái gì. " (Triệu Vô Cực)
Mèo quả nhiên là thị giác vô cùng xuất sắc, sợ là ban đêm cũng không phải ngoại lệ, huống chi bây giờ lại là giữa buổi trưa. Rất nhanh âm thanh lạnh nhạt của nàng từ trên cây truyền xuống,
"Tựa hồ là một con phi xà, chỉ là nó bay không cao, đang phi hành cách mặt đất chừng ba thước ở phía trước, trên đầu nó có một cái mào như mào gà, nhìn qua có vẻ còn lớn hơn cái đầu, đỏ tươi như máu, cái đuôi tương đối đặc thù, trông như hình cái quạt. "
Triệu Vô Cực ánh mắt sáng ngời
"Đó chính là Phong vĩ kê quan xà, hồn thú này khá hiếm thấy, rất phù hợp cho Áo Tư Lạp, chỉ là không biết bao nhiêu năm. Chu Trúc Thanh, nhìn kĩ nó một chút, nếu có biến hóa hướng di chuyển lập tức báo ta ngay. "
Còn chưa đợi Chu Trúc Thanh đáp lời, bỗng một tiếng gió phá không từ đâu tới, phong vĩ kê quan xà đang bay tốc độ rất nhanh đến đám người Đường Tam, chỉ là có chút kì lạ chỗ là con phong vĩ kê quan xà này lại cong người để bay như có ai sút nó vậy. Rầm một tiếng vang lên, phong vĩ kê quan xà tu vi một nghìn năm trăm năm cứ thế va vào tảng đá ở đấy mà gục rồi, còn chưa đợi mọi người hiểu ra chuyện gì lúc, Đường Tam đã lau chau chạy lên quan sát con phong vĩ kê quan xà
"Nó hẳn là có tu vi trên một ngàn năm, vừa phù hợp Áo Tư Lạp đấy"(Đường Tam).
Nhưng lại khác với ánh mắt tán thưởng như trong nguyên tác, mọi người chỉ cho hắn cái lật nhãn, móa hồn hoàn nó hiện lên màu tử sắc ngay trước mặt có mù mới không thấy được tuổi của nó.
Đường Tam cũng cảm thấy không đúng đành lùi lại, một bên không ngừng nguyền rủa lấy người đánh bay phong vĩ kê quan xà không cho hắn thể hiện cơ hội lúc, hai đạo thân ảnh từ khu phía trước phong vĩ kê quan xà nhanh chóng lao vọt tới.
"Dừng tay, hồn hoàn này các ngươi không thể hấp thu được"
Hai người đều là nữ, một già một trẻ. Người già nhìn bộ dáng khoảng năm sáu mươi, một đầu tóc bạc chỉnh tề, trong mắt liên tục bắn ra tinh quang, tay phải nắm một quải trượng đầu rắn dài đến ba trượng, trên người sáu cái hồn hoàn chuyển động cao thấp liên tục. Đi theo bên cạnh mà lão là một cô gái xinh đẹp, mái tóc cắt ngắn, bộ dáng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một thân trang phục quấn quanh người, gắt gao hiện lên thân thể đã phát dục hoàn toàn. Một đôi mắt to màu nâu đang nhìn chằm chằm vào phong vĩ kê quan xà đã ngỏm, trong tay nàng cũng cầm một quải trượng đầu rắn, bất quá có ngắn hơn so với của lão bà kia một chút, trên người cũng có hai vòng màu vàng hồn hoàn.
Tuy có chút bất ngờ với sự xuất hiện của hai người, nhưng Triệu Vô Cực còn là nhanh chóng đứng ra chắn trước mặt đám Thất Quái, còn chưa chuẩn nói gì, bỗng nhiên tròng mắt của Triệu Vô Cực xuất hiện 3 cái câu ngọc màu đen.
"Chúng ta đi thôi, hồn thú này chắc do họ liệp sát đấy, bớt mất thời gian là tốt rồi. "
Triệu Vô Cực bỗng nhiên thốt ra lời nói làm cả đám người kinh ngạc, nhưng xác thực bọn họ chưa làm gì con phong vĩ kê quan xà này cả, ở lại tranh chấp cũng không có quả ngọt mà ăn, dù như thể đám người vẫn thắc mắc với thái độ của Triệu Vô Cực.
"Bà lão đó có tên gọi xà bà là một đôi phu thê với long công, hai người họ có dung hoàn Cái thế long xà mà Phong Hào Đấu La cũng có thể chiến một trận, hơn nữa hai người này là hay đi cùng nhau đấy"(Triệu Vô Cực).
Nghe xong đám người cũng hiểu ra là ở lại không có kết quả gì rồi, còn là rời đi cho đỡ mất thời gian. Đám người tiếp tục đi vào mà không phát hiện ra sự mất tích của Đường Long.
Ở một diễn biến khác, khi xà bà đang hộ pháp cho Mạnh Y Nhiên, liền thấy 2 bóng người đi về phía này, nhíu mày một chút, Xà bà hỏi Long đông rồi chỉ về phía Đường Long.
"Người này là ai? "
"Ta không biết, chỉ biết hắn là một tên nhóc thú vị. "
Long công ha ha nở nụ cười nói, Đường Long nhìn chút về phía Mạnh Y Nhiên và phong vĩ kê quan xa rồi đối mặt với Xà bà cười nói.
"Tiền bối cũng không cần phải đề phòng rồi, ta chỉ muốn thu xác con xà kia thôi, nó đối với ta coi như có chút tác dụng. "
"Ngươi lấy thứ đó làm gì, coi như là mào xà có chút tác dụng nhưng cũng không phải là vật quý gì. "
Xà bà có chút khinh thị Đường Long, theo bà lão Đường Long là đến lấy mào xà này đấy.
Nhìn xa khinh ý của Xà bà Đường Long nhếch mép đạo
"Ta chủ yếu còn là vì cháu gái hai người đến đâu, cô nương này cũng coi là mĩ nữ xác thực phù hợp nha hoàn làm ấm giường. "
Chưa đợi xà bà nộ lúc Đường Long đã phóng thích hoon kĩ, chỉ thấy lúc này quanh hai người long công và xà bà bị quấn đầy nham xích, dưới chân một vùng cỏ cây đã chả biết từ bao giờ thành một vũng dung nham có bán kính mấy mét.
"Hai người cứ từ từ suy nghĩ nha, cùng nắm thì để cháu gái hai vị ngọc nát còn hơn ngói lành sao. "
Đường Long giọng diệu đe dọa, vừa nói vừa bước đến đứng gần chỗ Mạnh Y Nhiên trên tay còn phe phẩy lấy Như Mộng Phiến nhìn hểt sức có phong thái nho sinh, chỉ là nếu không có hai vị lão già vẫn hướng ánh mắt ăn thịt về phía hắn mà thôi.
Dần dần hai người cũng bắt đầu mặt đỏ bừng, mồ hôi đầy đầu, Hồn Kĩ thứ tám của Đường Long thêm gia trì Đế Vương Trấn Trụ còn chưa phải là thứ mà thân thể hai người chịu được. Đường Long thu lại hồn kĩ lúc, hai người cũng là đứng sắp không vững, cả người như tắm trong nước ra,
"Được rồi hai người đi thôi, ta còn là không có ác ý với cháu gái hai người, chỉ là thật sự muốn có được giai nhân sao. "
Đường long hướng phía hai người thỏa thuận lấy, dù sao cũng là bậc trưởng bối tương lai, cũng không lên ép quá rồi. Nghĩ đến thủ đoạn của Đường Long lúc nãy, hai người còn là toát mồ hôi hột, chỉ chút tay chân đã đem hai người họ xích lại như cẩu đồng dạng, cái này là khủng bố cỡ nào tu vi, phải biết gặp Phong Hào Đấu La hai người còn chiến được một trận. Dù có chút không bỏ được nhưng cũng không muốn cháu gái làm ngọc nát, hai người còn là cắn răng quyết định.
"Nếu Y Nhiên có mệnh hệ gì, cho dù có ch.ết chúng ta cũng cắn xuống của ngươi miếng thịt"
Nói xong hai người chật vật vịn nhau rời đi.