Chương 28: Đường Long trả thù
Mặc cho tiếng hét từ xa của Độc Cô Nhạn gọi tên hắn.
Ở phía mình Đường Long đang vui vẻ tung tăng đến chỗ Sử Lai Khắc Thất Quái lúc, sắc mặt hắn bỗng trầm xuống, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm đi, lúc này mọi người mới chứng kiến thân ảnh Đường Long đứng ở trước cửa.
Đảo mắt qua mọi người, ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ Chu Trúc Thanh, hắn cảm nhận được có chút phẫn nộ trong ánh mắt lạnh lùng kia của nàng, rất không phù hợp với tính cách lạnh lùng và không quan tâm mọi chuyện của nàng.
Đường Long đang không hiểu sao liền nghe được thông báo lịch trận đấu sắp diễn ra hôm nay ở Đấu Hồn Tràng.
Ngay lập tức, hắn liền như nghĩ đến cái gì, một phát quay người rời đi, đến lúc Thất Quái chuẩn bị ra sân thời điểm, Đường Long bèn từ đâu đi ra hướng về phía Vinh Vinh nói.
"Vinh Vinh, có thể đổi cho ca xuất chiến cái tốt sao, ca cũng là hồn sư hệ phụ trợ mà."
Nhìn thấy vẻ mặt Vinh Vinh có chút khó khăn, hắn bèn xoay sang nhìn Đại Sư, không biết vì đâu Đại Sư thường ngày khó tính liền thập phần dễ dàng đồng ý, Đại Sư hướng về phía Đường Tam nói:
"Đường Tam, con cứ làm theo kế hoạch đi, Đường Long không có việc gì đâu. "
Tuy có chút không vui với sự xuất hiện của Đường Long, nhưng Đường Tam vẫn là nghe lời của Đại Sư.
Tiếng người chủ trì trận đấu vang vong khắp tràng đấu:
"Sau đây xin mời hai đội bước lên sân đấu. Đầu tiên ở tay bên trái là Cuồng Chiến đội, họ có thành tích cực kì huy hoàng là bảy trận thắng liên tiếp và bên phải là Sử Lai Khắc đội, một đội ngũ lần đầu tham gia đoàn chiến nhưng mỗi người đều có chiến lực rất mạnh trong đơn chiến và đôi chiến. "
Khi người chủ trì giới thiệu xong, cả hai đội đều bước lên sân đấu, đám người Cuồng Chiến Đội vừa mới lên đã phóng thích ra Vũ Hồn, cả đám người bọn họ khí tức hùng hổ vô cùng, có vẻ trước muốn trèn ép Thất Quái về mặt khí thế, nhưng lúc phóng thích ra Vũ Hồn hoàn toàn xong.
Cả bọn bỗng ánh mắt vô thần, Phụ Trợ Hệ Hồn Sư của bọn chúng bỗng phóng thích ra Đệ Tam Hồn Kĩ, một tầng quang mang màu bạc đánh lên thân hình đám người Cuồng Chiến đội. Ngân quang nhập vào trong người lúc, cả đám người Cuồng Chiến đội đồng thời run rẩy một chút, sau một khắc, con mắt bọn chúng đồng thời chuyển thành màu hồng, thân thể bành trướng, hồn lực ba động một cách điên cuồng.
Đám người Đường Tam đang vào vị trí chuẩn bị cho mưa bom bão tác tiến công của Cuồng Chiến, liền bị một màn dị biến động rung, không chỉ bọn hắn mà tất cả mọi người chứng kiến ở đây đều thật sâu rung động trước một màn này.
Chỉ thấy đám người Cuồng Chiến dưới tác động bí mật của Hồn Kĩ thứ ba Ám Ảnh Sâm Lâm và Hồn kĩ thứ năm Vô Ngã của Đường Long lao vào cắn xé lẫn nhau, bọn chúng như những con thú hoang dã nhất dũng toàn lực tấn công đồng đội mình. Như là cái kẻ thù không đợi trời chung, giết cha đoạt vợ tột nghiệt vậy.
Sau ba mươi phút trôi qua, kẻ cuối cùng gục ngã là gã cường công hệ hồn sư Cuồng Tê, thân hình hắn lúc này chằng chịt vết cào cấu lấy, không có chỗ nào là nguyên vẻn, thậm chí hai bắp tay đã như cái bánh thịt, nát bét từ bao giờ, không chỉ hắn mà những thành viên trong Cuồng Chiến đội cũng là thảm trạng như vậy.
Xung quanh sàn đấu huyết nhục văng tứ tung nhìn biết bao ám ảnh. Đến lúc này người chủ trì mới ra hiệu nhân viên thu dọn xác bảy người, cũng tuyên bố chiến thắng đầy kì dị của Đám người Sử Lai Khắc.
Xuống khỏi võ tràng đám người Sử Lai Khắc thật sâu câm nặng, một màn huyết tinh như vậy còn là lần đầu bọn hắn được chứng kiến. Chu Trúc Thanh lúc này liền nghĩ đến thái độ âm trầm của Đường Long lúc ở phòng chờ, bèn quay ra tìm kiếm thân ảnh Đường Long, nhưng hắn đã biến mất từ bao giờ.
Tối đến, do xác định thời gian dài thi đấu ở Tác Thác Thành lên đám người Sử Lai Khắc quyết định thuê trọ lại đây. Trúc Thanh đang ngồi ở cửa sổ phòng nàng hướng ánh mắt về phía thiên không, bồng nhiên khịt khịt cái mũi mấy cái rồi thân ảnh phi ra khỏi bệ cửa, nhảy lên nóc. Trên khuôn mặt lãnh diễm kia không biết từ bao giờ đã treo lấy một nụ cười vui vẻ, đặt chân lên nóc nhà, Trúc Thanh chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc đang nướng gì đó rất thơm.
Đường Long chăm chú nướng thịt không quay đầu lại nói,"Trúc Thanh, muội thấy ta làm vậy có ác quá không. "
"Không ác, ta biết huynh làm vậy là vì ai, ta ban đầu cũng có chút khó tiếp nhận, nhưng nghĩ đến lý do huynh làm thế, ta còn rất vui vẻ. "Chu Trúc Thanh hôm nay bỗng nhiên nói một tràng dài rồi kết thúc bằng một nụ cười rất xinh xắn, như là mọi cảnh vật phải dừng lại trong tức khắc chỉ vì nụ cười hiếm có đó, nàng đến chỗ Đường Long rồi ngồi đối diện với hắn.
"Muội cười lên thật đẹp, muội nên cười nhiều hơn mới phải. "Đường Long bỗng ngẩng đầu lên nhìn Trúc Thanh, lời nói của hắn khiến hai má của nàng không tự chủ mà nổi lên hai đóa hồng vân.
"Huynh làm thế này không sợ cháy nhà ư, với cả mọi người đâu."
Tuy trong lòng đang thẹn thung không thôi, nhưng Chúc Thanh vẫn đánh trống lảng sang chuyện khác.
Mọi người trong miệng của nàng là Tiểu Vũ và Vinh Vinh đi.
"Hai người có chút không chịu được cảnh máu me lúc chiều, tâm lí vẫn chưa bình ổn lên uống một ít súp rồi đi nghỉ rồi"Đường Long nói xong, tay còn cầm một xiên thịt đưa cho Trúc Thanh.
Hai người tiếp đó vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, Trúc Thanh thường ngày lạnh lùng lúc này cũng cười đặc biệt nhiều.
Ngồi trên nóc nhà hường mắt về đầu trời đêm, Trúc Thanh lúc này bỗng hỏi Đường Long một câu
"Mục tiêu của cuộc đời huynh là gì ? "
Đường Long mỉm cười, hắn từ lâu cũng đã hỏi bản thân câu hỏi này.
"Mục tiêu của ta đơn giản là sống không uổng một kiếp này, chân đạp thiên hạ tay ôm mĩ nữ chính là tuyệt vời sao. Hắc hắc. "Đường Long giọng điệu lưu manh nói, bống nhiên hắn cảm thấy có vật gì đó nằng nặng tựa vào vai mình.
Lúc này không cần lời gì biểu đạt, Đường Long cũng có thể cảm nhận được ý nghĩ của thiếu nữ, hắn cũng vòng một tay qua eo nàng kéo nàng vào hẳn lồng ngực mình, Trúc Thanh không phản kháng chút nào ngoan ngoãn nép vào.
Đã một tháng kể từ ngày Cuồng Chiến đội li kì một màn xảy ra, trải qua một tháng đối thủ của Sử Lai Khắc cũng đã có hai mấy nhiều, mỗi lần đến cuối đều là Thất Quái chiến thắng, mà kể từ một lần đó Đường Long cũng không ra trận tiếp lần nào, làm bao thiếu nữ đến coi Đấu Hồn Tràng chỉ để gặp hắn một lần phải lủi thủi quay về.
Ở trong một căn phòng của đấu hồn tràng lúc này, có hai thân ảnh đang ngồi đối mặt nhau.
"Đường Long tên khốn khiếp này, cuối cùng ta đã gặp được ngươi".
Độc Cô Nhạn ánh mắt tràn đầy căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Đường Long ở bên ghế đối diện.
"Nhạn Tử, mọi chuyện cũng đã nhiều năm, ngươi còn chấp nhặt với ta làm gì a".
Đường Long cười khổ lấy, không ngờ nhiều năm vậy rồi mà nàng vẫn nhớ.
"Ta không biết, ngươi phải chịu trách nghiệm lần đó, tại ngươi mà ta...mà ta.."Nói đến đây nàng bỗng ánh mắt đỏ hoe nhìn Đường Long, bộ dáng sắp khóc thật đáng yêu.
Đường Long, thở dài lấy tiến lên kéo nàng vào ngực mình, bàn tay giơ lên cao đánh về phía bờ mông nàng"Bốp".
"Um~"
Độc Cô Nhạn không nhịn được mà phát ra tiếng kêu kì lạ,
"Bốp, bốp..." những cái đánh liên tiếp vang lên, nương theo đó là âm thanh mê người của thiếu nữ.
"Ưm...ưm..ưm... "
Không biết qua bao cái đánh, mông của Độc Cô Nhạn đã đỏ mẩn lên bên trong lớp vải, nàng lúc này đang hừ hừ ngoan như con mèo con trong ngực Đường Long.
Kể ra thì mọi chuyện bắt đầu từ nhiều năm về trước, ở một gian hàng trong Thiên Đấu Thành.
"Lão bản, cái này bán bao nhiêu? " một giọng nói trong trẻo mà vang nên, bảy cô nương phấn điêu ngọc trác lấy Thủy Băng Nhi câm đầu hướng về lão chủ sạp hàng hỏi.
"Một ngân hồn tệ. "(Lão bản)
"Vậy lấy cho chúng ta bảy cái" Thủy Băng Nhi chỉ vào bảy cái hương tràng trên giá của quầy hàng, đúng lúc này cũng có một thiếu nữ xinh xắn ngang tuổi các nàng đi đến
"Lão bản, lấy cho ta một cái hương tràng đi. "
Độc Cô Nhạn cũng chỉ vào hương tràng trên giá nói.
"Xin lỗi cô nương nhưng đây đã là bảy cái cuối cùng rồi. " lão bản khó khăn nói.
Thế là một màn tranh chấp giữa hai nhóm người xảy ra, cao trào là Độc Cô Nhạn thi triển ra Bích lân xà cắn Thủy Băng Nhi một phát, làm độc tố xâm nhập cơ thể nàng, may là Đường Long ở cửa hàng phía đối diện đến kịp bức độc ra ngoài cho nàng lên không nguy hiểm đến tính mạng.
Trong cơn nóng giận Đường Long không nhin được muốn giáo huấn cái này làm càn thiếu nữ, thế mà xách cháu gái bảo bối của Độc Cô Bác lên tét cái mông.
Từ đó mỗi lần nhóm Thất Ngưng Nhi đến đây mua hương tàng đều gặp Độc Cô Nhạn gây sự, lạ kì là mỗi lần nàng đều phải náo đến khi bị Đường Long gõ cái mông mới thôi.
Đến một ngày Đường Long đưa Thất Ngưng Nhi đến mua hương tràng lần cuối trước khi dẫn bọn họ nhập học Thiên Thủy học viện.
Như mọi lần Độc Cô Nhạn lại đến gây sự và bị Đường Long vỗ cái mông, khi tét cái mông của Độc Cô Nhạn xong hắn không thả cho nàng chạy đi như mọi khi, mà ghé vào tai nàng nói:
"Rất thư thái phải không, nhưng mà sau này ngươi không còn được ca vỗ cái mông nữa rồi nha, hắc hắc."
Nói xong hắn mới bỏ lại Độc Cô Nhạn ánh mắt đỏ hoe rời đi.
Quay trở lại hiện tại, Độc Cô Nhạn sau khi phát tiết một trận với mấy cái tét đít của Đường Long lúc này đang ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn.
"Mấy năm qua huynh đi đâu, sao ta không tìm được huynh, huynh có biết thời gian này ta rất khó chịu không. "Độc Cô Nhạn thút thít trong ngực Đường Long.
Hắn cũng đưa tay lên xoa đầu nàng, Đường Long cũng không ngờ đâu có chuyện này.
Cái này Độc Cô Nhạn, Độc Nữ lại bị mắc chứng cuồng ngược đãi thể xác, khác với máu M là không chỉ khi làʍ ȶìиɦ, mà là mọi thứ. Miễn là kích thích đau đớn đều đem lại cảm giác phấn khích cho nàng, cách hóa giải là đi ngược đãi lại người khác, hoặc bản thân được người khác ngược đãi.
Nhưng thử hỏi một cô nương như nàng sao có thể đi làm mấy cái chuyện biến thái kia, nên cũng chỉ đành thụ ngược đãi rồi, ngoài ra nàng cũng không biết còn có thế ngược đãi người khác. Hơn nữa dù là mặt nào nó cũng cần trường kì tiến hành đấy, như thế là gần như cần một cái bạn đời chăm sóc rồi.
"Nhạn Tử ngoan, ca từ giờ sẽ chăm vỗ cái mông của ngươi được chứ. Hắc hắc" Đường Long bỉ ổi cười, hai tay còn không thành thật văn vê bờ mông căng mọng mê người kia, hắn sống bao nhiêu năm cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ.
"Huynh còn dám trốn ta lần nữa mà nói, cho dù mất bao lâu ta cũng tìm đến huynh, sau đó bỏ 7749 loại độc, cho huynh ch.ết cái này lưu manh. "Độc Cô Ngạn bướng bỉnh nói.