Chương 67: Thất quái dung hợp kĩ
Trong khi các thành viên chủ chốt của Vũ Hồn Điện chiến đội đang suy nghĩ có lên đánh tiếp vòng này hay không, bọn họ không tin ba cái Hồn Vương chơi tiêu hao chiến lại không mài ch.ết được một cái Hồn Thánh Đường Long, hơn nữa ba người lại không phải là Hồn Vương bình thường, hoàn toàn là tinh anh trong tinh anh, tất nhiên đây là do bọn họ nghĩ thế.
Nhưng là bọn họ lão sư lại không nghĩ thế, lão sư của Vũ Hồn Điện chiến đội là một vị Hồng Y giáo chủ, hắn là người phụ trách đào tạo thiên tài cho Vũ Hồn Điện ở thời điểm hiện tại cũng đã được gần 10 năm.
Tự dưng có kinh nghiệm nhìn ra, hơn nữa dù có thật sự mài thành công Đường Long, thì Thiên Thủy học viện cũng chỉ thua có một lượt, trong khi chủ lực bên này đã mất hết. Hơn nữa dù ba người Tà Nguyệt có là tinh anh trong cấp Hồn Vương, thì xa luân chiến với một Hồn Thánh cũng chưa chắc đã dễ dàng. Cái giá phải trả có khi là cả ba người thương động gân cốt mà người ta chỉ cạn Hồn Lực.
Dù sao thì Hồn Thánh cũng không phải là nói chơi, lên cao chênh lệch ở các cấp độ là nhiều lắm, không thì sao Độc Cô Bác cấp 93 mà chưa một lần thắng được ƈúƈ ɦσα Quan hơn mình có một cấp, 94 cấp.
Kết thúc cả ba đội đồng loạt không phải thi đấu, Thiên Thủy không phải thi đấu là vì hai đội kia đều bỏ quyền thi đấu với bọn họ. Như vậy hai đội phải đánh để tranh vé vào trận trung kết là Vũ Hồn Điện và Sử Lai Khắc, nên cả hai cũng không rảnh háng ở đây khoa tay múa chân với nhau mà để dành sức lực cho ngày mai thi đấu cả thể.
Vì không phải thi đấu, nên buổi chiều thời gian còn rất nhiều, Đường Long từ lâu đã xuống dưới Vũ Hồn Thành, hắn hôm nay muốn thu chút lợi tức từ mấy con con cá nhỏ.
“Vù,Vù..” hai thân ảnh như quỷ mị không ngừng lướt đi trên mái nhà, tuy bầu trời nắng chiều phủ kín không gian, nhưng là hai người này có quỹ đạo di động rất xảo trá, dựa vào các gờ, góc cạnh tối, bóng râm giữa các tòa nhà để di chuyển. Tuy là ban ngày nhưng đối với họ không khác gì đêm tối, người khác nhìn vào hoàn toàn không thấy gì cả.
“Vù”, dừng trên trên một mái hiên tầng ba, hai người nhìn xuống một bàn trà ở cửa tiệm đối diện. Phía đó có hai người đang ngồi song song với nhau. Một người thân bên ngoài phủ kín áo choàng bào màu nâu sẫm đã có chút rách rưới, giống như du dân, nhưng dựa vào góc cạnh hình thể hắn nhìn vào cũng đã có thể biết đây là một cái cường tráng nam tử, khí tức trầm ổn, nhưng không kém phần nặng nề, có chút giống một cái lão tướng thân kinh bách chiến hơn là một cái tầm thường du dân.
Phía đối diện hắn trái lại lại là một cái sạch sẽ tri thức người, gương mặt phổ thông nhưng đôi mắt thâm thúy ẩn dấu đầy trí tuệ kia làm hắn trở lên không "phổ thông" chút nào.
“Hai tên này lại định cấu kết gì với nhau đâu này?”, Bỉ Bỉ Đông không kiên nhẫn quay sang hỏi Đường Long ở bên cạnh. Bọn họ theo dõi Đại Sư cũng được một lúc rồi, nhưng chỉ thấy hai người đó mải mê uống trà mà không làm gì khác.
“Mới có thế mà đã không kiên nhẫn được, lần sau chỉ có ở nhà nhé”. Đường Long ngược lại không trả lời câu hỏi của nàng mà đánh cho nàng một cái lật nhãn.
Nhìn hắn biểu tình, Bỉ Bỉ Đông nào không biết đây là hắn lấy thù riêng trả việc tư, ai bảo sáng nay nàng hố hắn đâu này.
“Ai da, lão công, ngươi xem ta bao năm vất vả kinh doanh Vũ Hồn Điện, nào đâu có thời gian ở cùng ngươi. Ta đi cùng không phải vì muốn chúng ta hảo hảo bồi đắp tình cảm mấy năm xa cách ư?”. Bỉ Bỉ Đông vừa nói vừa cạ cạ bầu ɖú vào cánh tay Đường Long, cảm giác mềm mịn nhanh chóng bao phủ lấy hắn bắp tay.
Đường Long biết nàng ngon ngọt như vậy chỉ để dỗ hắn nói ra nhưng cũng rất vui vẻ, được mĩ nữ lấy lòng, dù cho lời không thật nhưng là cũng là một kiện vui sướng sự tình không phải sao.
Hơn nữa từ khi có vợ chồng chi lễ đến nay, hai người cũng ít khi như vậy nịnh nọt nhau. Dù sao thì cũng đã gạo nấu thành cơm, như vậy hành vi ngược lại là thừa thãi, nhưng đôi khi có chút cũng thực khiến người ta không khỏi khoái trá tự hào.
Thiên hạ nào có mấy ông chồng lấy vợ rồi vẫn còn được vợ nịnh a.
“Cứ đợi đi, hai người này chỉ là đang lưu lại cái tâm nhãn. Người kia thân phận ở Vũ Hồn Thành như vậy nhạy cảm, bọn họ như vậy cẩn trọng cũng không có gì khó hiểu. Dù sao thì cũng là người của Hạo Thiên Tông nha, hơn nữa còn từng là một đời kiêu hùng của cái này tông môn. Cứ như vậy chui vào bản doanh kẻ thù cũng không thể không đề phòng”. Đường Long nếm được ngon ngọt cũng lập tức nhả ra lời "ngọc".
Bỉ Bỉ Đông nghe được đến đây nào còn không hiểu người thần bí kia là ai, còn vì sao nàng không nhận ra mà Đường Long nhận ra thì là vì hắn có thần thức a, hơn nữa hắn đọc truyện này rồi được không. Chỉ có chuyện hắn không quản chứ không có chuyện hắn không biết. ( điều kiện là lão Đường phải viết ra:>)
Qua một lúc, người thần bí kia đưa cho Ngọc Tiểu Cương một cuộn da dê rồi đứng dậy rời đi. Mà Đại Sư nhận lấy cuộn da xong cũng nhanh chóng ly khai.
Lúc này ở phía tầng ba của tòa nhà đối diện, Đường Long cùng với Bỉ Bỉ Đông cũng chợt động. Hai người nhanh chóng theo đuôi lấy Ngọc Tiểu Cương.
…
…
Đến tối, Đại sư ngồi trên ghế ở phòng mình, ánh mắt hắn một mực nhìn chằm chằm cuộn da dê trước mặt. Nhưng là trên cuộn da dê hoàn toàn trắng tinh, không có gì cả, ban đầu còn tưởng có huyền cơ gì, hắn không ngừng dùng các thủ đoạn để thử, hơ lửa, đổ dấm… đủ mọi kiểu nhưng cuộn da vẫn trắng tinh, có chi thêm được mấy vết xém cháy ở mấy góc lẫn nồng nặc mùi dấm.
Nhớ lại từ thời điểm mà người kia đưa cho mình vật này, lẫn lúc đi về, chợt bỗng hắn biến sắc mặt. Rồi khuôn mặt hắn trở lên rất khó coi, đợi bình tĩnh lại suy nghĩ, Đại Sư cho gọi hắn chân truyền đồ đệ Đường Tam vào.
“ Ta lúc ấy vội vàng trở về, lên không may va phải một đứa trẻ, hắn trên tay bê một rổ cũng toàn là giấy da dê, nhưng là ta nhớ rõ cuộn nào là người kia đưa cho ta, bởi vì những cuộn giấy đứa trẻ kia bê chỉ cuộn lại, chứ không có dây buộc như là của ta.”
Sau một hồi kể lại đầu đuôi câu truyện cho Đường Tam, Đại Sư như cũ cảm thấy rất nghi hoặc. Còn Đường Tam nghe nói thủ đoạn có thể khiến bọn họ ngày mai chiến thắng cứ như vậy mất. Ngoài mặt tuy khuyên nhủ bảo Đại Sư không sao, nhưng trong tâm đang không ngừng chửi đồng đội heo.
…
Trái ngược với cảnh người còn vật mất của Sử Lai Khắc, Đường Long lúc này đang ngồi bàn bạc với Bỉ Bỉ Đông.
“Thế nào?” Trông Bỉ Bỉ Đông chăm chú theo dõi cuộn da dê cả buổi, Đường Long không khỏi tò mò hỏi.
Hắn tò mò tuy tò mò nhưng cũng không để ý lắm về kĩ thuật trong đấy, Thất quái dung hợp kĩ đối với Đường Long mà nói, vô dụng vãi lồng, khi thực chiến làm mọe có thằng nào cho ngươi có như vậy dài thời gian để mà xếp hàng tụ lực. Hơn nữa một người hành động một mình như hắn có muốn cũng không xài được.
Bỉ Bỉ Đông nhìn qua cái này kĩ thuật thêm một lúc cũng cuộn lại để qua một bên.
“Cái này kĩ thuật uy lực xác thực không phải bàn cãi, nhưng là thời gian tụ lực có chút dài, dùng trong chiến tranh quy mô lớn là không thực tế. Trừ khi có thêm phụ trợ Hồn Sư cường đại đẩy nhanh quá trình tụ lực. Mà người này phải có tu vi hơn bảy người còn lại ít nhất cũng phải mười cấp. Tính ra nếu thật sự muốn sử dụng vào chiến tranh, lấy quy mô quân đội hồn sư của Vũ Hồn Điện bây giờ, cần năm mươi Hồn Thánh, trăm Hồn Đế, năm trăm Hồn Vương , Hồn Tôn với Hồn Tông thì khỏi bàn đi, tu vi như vậy không đủ hiệu quả.
Nhưng cho dù Vũ Hồn Điện tuy cường đại, nhưng là vẫn chưa biến thái đến mức có thể đáp ứng như này yêu cầu.”
Đường Long nghĩ cũng là, hắn buổi chiều dùng ảo thuật với Đại Sư để hớt tay trên cái này Thất quái dung hợp kĩ, ý muốn để cho Bỉ Bỉ Đông dùng cho chiến tranh sau này với Đường Tam và Hạo Thiên Tông, nhưng có vẻ bây giờ ý tưởng này trở lên không thực tế.
Suy nghĩ một lúc, Đường Long bỗng hỏi. “Nếu để cho một hồn sư hệ phụ trợ tu vi Thần cấp ba thì sao ?”.
Bỉ Bỉ Đông nghe đến đây rất nhanh liền bắt được Đường Long sóng, nàng cười gian xảo nói. “Nếu là đơn mục tiêu phụ trợ hồn sư thì là vô dụng, nhưng nếu người này là người của Thất Bảo Lưu Ly Tông mà nói....”. Nói đến đây, Bỉ Bỉ Đông bỗng dừng lại, xong sau đó vẻ mặt càng xảo trá hơn thì thào, “ Đường Môn tận diệt…hắc hắc..”
Đường Long nghe giọng nàng như cái lưu manh lại thêm mấy phần trâm chọc giọng điệu cũng không khỏi có chút mặt già đỏ lên, cái này nữ nhân cũng quá bưu hãn đi, còn học hắn điệu cười lưu manh.
Mặc kệ cái mặt già, Đường Long trầm ngâm trong chốc lát rồi nở nụ cười nói, “ Sao cái này kĩ thuật ra làm hai bản đi, xong sau đó tích cực thu lạp phụ trợ hệ hồn sư, khi thời cơ chính muồi, bán ra một bản cho các thế lực. Ai trả giá cao người đó được, tiếp đó như nào kiếm tiền do ngươi cái này lão bà lưu manh rồi.”
Bỉ Bỉ Đông nghe thấy như vậy không khỏi hai mắt sáng lên, diệu kế a, nếu là cái này rơi vào người khác tay, kể cả không dùng được cũng sẽ coi như trân bảo mà dấu đi, hoàn toàn một bộ ta không ăn được thì cùng đừng hòng ai ăn được.
Ngược lại Đường Long cái này kế sách không phải tự nhiên cắn xuống mấy miếng thịt của thiên hạ ư, tin tưởng mua được cái này kĩ thuật thế lực sẽ phải trả ra một cái giá không nhỏ.
Hơn nữa đợi sau này bọn họ phát hiện ra nhược điểm, khi đó mặc kệ họ tìm ra hay bản thân mình công bố cách khắc phục, Phụ trợ hệ hồn sư lúc ấy sẽ bán chạy như rau. Như vậy lại có thể cắn xuống miếng nữa, hơn thế, mấy cài này phụ trợ hồn sư mà bị tẩy não tốt, hoàn toàn có thể làm con cờ cắm vào trong thịt các thế lực.
Còn về phần sau này thế lực kia dùng kĩ thuật này đánh Vũ Hồn Điện ư, Bỉ Bỉ Đông nàng mới không sợ, chưa nói nàng sẽ khống chế số lượng phụ trợ hệ hồn sư bán ra, chỉ riêng để Ninh Vinh Vinh có thể tu luyện đến Thần cấp ba chi cảnh mà nói, có dùng hết hồn sư phụ trợ trong thiên hạ sợ cũng không đủ. Thần và nhân chênh lệch không phải đơn giản là số lượng có thể chống lại được. Hơn nữa ba nàng là tông chủ tông môn phụ trợ số một được không? Dù cho không ủng hộ cũng không đến mức để người ta đánh con gái mình.