Chương 73: La Sát Lĩnh Vực, Cực Hạn Đấu La

Ở phía bên này, trong khi Đường Long và thất nữ nói chuyện tình cảm thì các đội khác cũng lần lượt lên lĩnh lấy phần thưởng thuộc về mình.


Bất chợt lúc này Giáo Hoàng bỗng lên tiếng: "Các ngươi đã phân phối tốt rồi?"Bỉ Bỉ Đông cũng không có đơn giản bởi vì nghi thức ban thưởng chấm dứt mà rời đi, mấy vị Phong Hào Đấu La cũng đều đứng ở nơi đó.


Mục quang mọi người không tự giác bị Giáo Hoàng hấp dẫn qua. Đại sư nhíu mày.Có chút không rõ cho nên nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông.


Giáo Hoàng không có nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu phần thưởng cho đã phân phối tốt lắm, vậy lần này đại tái đã thành công tốt đẹp.Quỷ Đấu La, Cúc Đấu La nhị vị trưởng lão, đem thiếu niên kia bắt lại."
Vừa nói, Bỉ Bỉ Đông nâng tay lên trực tiếp chỉ về phía Đường Tam.


Trong phút chốc, mọi người tất cả đều kinh hãi, Đại Sư cơ hồ là tiềm thức chắn ngang, che ở trước người Đường Tam, những người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái cũng đều tiến lên. Đại sư trên mặt đầy kinh ngạc, tức giận nói: "Giáo Hoàng bệ hạ, ngươi có ý tứ gì đây?"


Cúc Đấu La cùng quỷ Đấu La cũng sẽ không bởi vì lời nói của đại sư mà đình chỉ hành động, hai người vừa muốn động thủ, Trữ Phong Trí nhưng lại rất nhanh chắn ngang, che ở trước mặt bọn họ."Giáo Hoàng bệ hạ.Có phải ngài lên trả lời câu hỏi của hắn trước cho minh bạch rồi mới động thủ hay không?"


available on google playdownload on app store


Bỉ Bỉ Đông lạnh lùng nhìn Trữ Phong Trí, cứ việc đứng ở trước mặt nàng chính là một tông chủ trong ba tông môn đứng đầu. Nhưng lúc này Giáo Hoàng lại không chút nào có ý tứ thoái nhượng, "Trữ tông chủ, mời ngươi tự trọng. Nếu như ngươi lại ngăn trở, như vậy Thất Bảo Lưu Ly tông chính là địch nhân của Vũ Hồn điện."


Trữ Phong Trí biến sắc, Giáo Hoàng nói những lời này không thể nghi ngờ đã là vô cùng nặng nề, mặc dù Thất Bảo Lưu Ly tông căn cơ thâm hậu, lại là tông môn giàu có nhất, nhưng cùng Vũ Hồn điện là địch nhân thì hắn quyết không nguyện tiếp nhận.Nâng tay ngăn cản Kiếm Đấu La Trầm Tam đang muốn che ở trước người mình, than nhẹ một tiếng, rồi đi sang một bên.


"Chờ một chút." Tiểu Vũ vào lúc này bất chợt hét to, rất nhanh tiến lên, đi tới phía trước Sử Lai Khắc Thất Quái,
Nàng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông nói: “Bỉ Đông a di, có phải có nhầm lẫn gì hay không? Sao người lại bắt Tam ca?”


Giáo Hoàng nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiểu Vũ, hơi thở của nàng không khỏi chậm lại vài phần, trầm giọng nói: “Ngươi có biết người các ngươi đang che chắn cho là ai không? Hắn là đệ tử chính tông của Hạo Thiên Tông, con trai của Đường hạo, lý do này đã đủ để ta đem hắn bắt lại chưa?”


“Cái gì” Tiểu Vũ thất thanh kinh hô, xoay người lại nhìn về phía Đường Tam, Sử Lai Khắc học viện đội ngũ, trừ ba vị lão sư ra tất cả mọi người cũng đều toát ra thần sắc cực kì kinh hãi.


Không ai không biết, khi xưa trong lúc truy bắt Hồn Thú 10 vạn năm cho Giáo Hoàng bây giờ, tức Bỉ Bỉ Đông mà Vũ Hồn Điện đã mất đi Đại Trưởng Lão và tiền nhiệm Giáo Hoàng, Thiên Đạo Lưu, Thiên Tâm Tật. Nhưng đáng nói là họ không phải ch.ết dưới tay hồn thú 10 vạn năm kia mà do bị người của Hạo Thiên Tông đánh lén vào phút cuối, cuối cùng phải hi sinh để cho Bỉ Bỉ Đông mang theo Hồn Hoàn 10 vạn năm an toàn rút lui.


Vì thế sau khi trở về Vũ Hồn Điện Bỉ Bỉ Đông đã thề sẽ không ch.ết không thôi với Hạo Thiên Tông, hai thế lực trong năm năm nhiều lần tiến hành đối đầu gay gắt, cuối cùng Hạo Thiên Tông rút về quy ẩn. Mà Hạo Thiên Tông đệ tử cũng toàn bộ biến mất trên đại lục.


Giáo Hoàng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Đường Tam, "Nếu như ta đoán được không sai, ngươi từ lâu đã biết đến mối thù của chúng ta."
Thật sâu địa oán độc từ hai tròng mắt lạnh như băng của Đường Tam chợt phát ra ra, "Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta từ đầu đã biết hết tất cả."


Giáo Hoàng cười lạnh một tiếng, “Biết hết tất cả…ngươi cho là mình biết hết, vậy ngươi có biết cha ngươi cũng đang ở Vũ hồn Thành này hay không?”


Đường Tam lúc này kinh hãi, lần trước lấy được thất dung hợp kĩ từ Đại Sư hắn còn nghĩ là cha mình từ lâu đã đưa cho Đại Sư. Chứ nơi đại bản doanh của Vũ Hồn Điện này Đường Hạo có vào cũng khó toàn vẹn thoát đi.


Ngay tại lúc này, Đường Tam đột nhiên hét to “Cha, người đi mau, đây là cái bẫy.”
Vừa nói, Đường Tam rốt cuộc chậm rãi xoay người muốn thoát đi.
"Giáo Hoàng bệ hạ." Nhìn thấy vậy Cúc Đấu La nhắc nhở Bỉ Bỉ Đông, chờ đợi nàng ra lệnh


"Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng dám làm thương tổn con ta?" Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, tựa như nổ tung giữa không trung bình thường.Thanh âm cũng không lớn, nhưng khí phách bao hàm trong đó lại làm thân thể mỗi người bất giác đều run rẩy một chút.


Nghe thanh âm này, Đường Tam không khỏi quay đầu lại trong mắt tràn ngập quang mang vui mừng lẫn sợ hãi. Một đạo thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện giữa không trung, lẳng lặng phiêu phù ở nơi đó, phảng phất giống như hắn vốn thuộc về nơi đó.


Đó là một gã trung niên nam tử, bộ dáng nhìn qua ước chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục của hắn lại làm kẻ khác không dám khen tặng.


Mặc trên người một chiếc áo khoác rách rưới, bên ngoài thậm chí ngay cả một miếng vá cũng không có, lộ ra phía dưới là da tay màu đồng cổ, khuôn mặt phổ thông đến không thể phổ thồng hơn được nữa, tóc rối bời như lão khất cái bình thường, râu mép trên mặt đã không biết có bao nhiêu năm không có sửa sang qua.


Đúng vậy, thân ảnh đột nhiên xuất hiện này, lơ lửng giữa không trung, chính là Đường Hạo, phụ thân của Đường Tam, đã rời khỏi hắn hơn tám năm thời gian. So với trước khi rời đi, lúc này Đường Hạo nhìn qua chỉ là già nua một ít, mọi cái khác cũng không có bất cứ thay đổi gì.Mà ngay hắn sau lưng, một hắc sắc chuy tử vô cùng lớn đang phiêu phù trên không.


Đường Hạo lạnh lùng đối mặt với toàn bộ Phong Hào Đấu La hiện có của Vũ Hồn Điện, không hề sợ hãi, thân hình chợt lóe lên, đã xuất hiện trước đám người Sử Lai Khắc học viện. Hắn ngang nhiên mà đứng, thậm chí không có nắm cây búa của chính mình, không hoảng hốt, trong ánh mắt tinh quang bạo phóng, "Muốn thay sư phụ của ngươi báo thù sao? Bỉ Bỉ Đông, ngươi cho rằng, ngươi có thể giữ được ta?"


Liên tục từng cái hồn hoàn từ dưới chân Đường Hạo từ từ bay lên, tốc độ bay lên của hồn hoàn cũng không nhanh, nhưng nương theo mỗi một cái hồn hoàn xuất hiện, Đường Hạo đứng ở nơi đó thì lại trở nên càng ngày càng ngưng trọng.
Hoàng, hoàng, tử, tử, hắc, hắc, hắc, hắc, hắc.


Lần lượt chín cái hồn hoàn bay lên, mà theo đó khí chất của Đường hạo cũng dần dần thay đổi.


Đại sư luôn luôn cao ngạo, nhưng lúc này hắn nhìn Đường Hạo cách đó không xa, trong mắt lại chỉ có tôn kính.Trong hồn sư giới, Đường Hạo là thần tượng duy nhất của hắn, trước kia đã, hiện tại cũng vậy.Chỉ có một người, đứng ở trước Giáo Hoàng điện khiêu khích Giáo Hoàng, đây là tôn uy ra sao?


Ánh mắt Đường Hạo lạnh lùng quét về Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông


Đệ thất hồn hoàn lóe sáng, hắc sắc Hạo Thiên Chuy cự đại ở phía sau Đường Hạo chợt phóng lớn, mênh mông hắc quang mãnh liệt kích động, Hạo Thiên Chuy khổng lồ kia nghênh phong nhất triển, dĩ nhiên biến thành dài đến hơn trăm thước.Chùy đầu cự đại, tựa như một tòa núi nhỏ.


Từ trên Hạo Thiên chuy khổng lồ hiện ra những hoa văn, bỗng chốc màu đen của cự chuy nhất thời hoàn toàn hóa thành màu đỏ.
"Giáo Hoàng điện, hay cho một cái Giáo Hoàng điện, ha ha ha ha ha…….." tiếng cười cuồng vọng, đồng thời tay phải Đường Hạo phất lên.


Siêu cấp cự chuy trong không gian dài đến trăm thước giáng xuống, không phải hướng tới trước mặt Bỉ Bỉ Đông, mà là trực tiếp hướng công kích về phía Giáo Hoàng điện ở phía sau.


Trong khoảnh khắc đó, không khí bên trong Vũ Hồn thành đều cũng trở nên vặn vẹo, bất kỳ ai không phải Phong Hào Đấu La đều không thể nhúc nhích dù chỉ là một phân.


“Hừ” Theo tiếng hừ lạnh của Bỉ Bỉ Đông, một cái kim sắc quang ảnh khổng lồ từ nàng sau lưng lặng yên xuất hiện, chín cái hồn hoàn sáng chói trong nháy mắt bốc lên.Uy áp thật lớn áp chỉ là trong nháy mắt áp chế được toàn trường không thể nhúc nhích.


Làm người khác càng thêm kinh khủng, là chín hồn hoàn trên người Giáo Hoàng. Một hoàng, một tím, sáu đen, một đỏ.


Nếu như nói 40 cấp sở hữu Hồn Hoàn vạn năm là kinh khủng. Vậy thì, 6 cái hồn hoàn màu đen cùng hồn hoàn cuối cùng lóng lánh đến mức như trong suốt lại đủ để chấn nhiếp mỗi người ở đây bao gồm cả Phong Hào Đấu La.


Hồn hoàn màu đỏ, đại biểu cho tồn tại chí cao vô thượng trong tất cả hồn hoàn, đó là mười vạn năm hồn hoàn chỉ có từ trên mười vạn năm hồn thú mới có thể xuất hiện a!


Mười vạn năm hồn hoàn cùng vạn năm hồn hoàn so sánh chỉ là kém một cấp bậc, nhưng tất cả Phong Hào Đấu La lại đều biết chênh lệch giữa hai cấp bậc này lớn đến cỡ nào. Hồn thú đạt đến mười vạn năm hồn hoàn, có thể nói chính thức thành tinh. Hấp thu thiên địa linh khí, chỉ kém một bước là có thể phá không phi thăng.Chúng tại hồn thú giới tựa như Phong Hào Đấu La tại hồn sư giới là có địa vị giống nhau.


Trên toàn đại lục, số lượng Phong Hào Đấu La tuyệt đối không nhiều lắm, không vượt qua hai mươi người, nhưng có được mười vạn năm hồn hoàn, lại không có mấy người.Mười vạn năm hồn thú rất hiếm có, cũng quá lợi hại.Nếu như không phải có được đoàn đội với thực lực tuyệt đối tới bắt, hơn nữa tại tình huống nhất định cùng không có vận khí, căn bản khó có khả năng đạt được.


“Chỉ là một cái Sát Thần lĩnh vực sơ khai mà cũng muốn ở trước mặt ta giương oai”. Theo tiếng nói của Bỉ Bỉ Đông vừa dứt, từ cơ thể nàng nổ ra một luồng khí tức vô cùng khủng bố, luồng khí tức này bao trùm cả Vũ Hồn Thành vào trong.


Trống rỗng, tất cả những hồn sư có cấp độ từ bảy mươi cấp hồn thánh trở xuống, đầu óc rơi vào một mảng trống rỗng, tất cả đều té xỉu trên mặt đất. Phảng phất như rơi vào hầm băng ở chốn thâm uyên.


“La Sát lĩnh vực, La Sát khóa”. Theo tiếng nói lạnh lùng của Bỉ Bỉ Đông vang lên, Đường Hạo thân thể bất chợt bị giam giữ ở giữa không trung, mà cự chuy giữa không trung cũng theo đó mà biến mất.


Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, Đường Hạo cuồng tiếu không ngừng, “Ha ha ha…hay cho một cái Cực Hạn Đấu La, Vũ Hồn Điện ẩn dấu thật đủ sâu.”






Truyện liên quan