Chương 74: Bỉ Đông a di ?
Thân ảnh lóe lên, Đường Hạo bỗng biến mất, biến mất cùng hắn còn có Đường Tam.
Thanh âm hùng hậu của Đường Hạo tại không trung xa dần, "Đại sư, Phất Lan Đức, các ngươi dạy tiểu nhi nhiều năm, đại ân không nói hết được, Đường mỗ cảm tạ các ngươi."
Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông lẳng lặng đứng yên, lĩnh vực của nàng cũng từ từ bị thu lại. Phía sau nàng, ngoại trừ Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La, còn thấy xuất hiện thêm 4 gã mặc trường bào đỏ, trên mặt mang một vẻ nhàn nhạt, ánh mắt vẫn thản nhiên, cả bốn người này đều có mái tóc bạc trắng, hiển nhiên tuổi đã không còn nhỏ nữa.
"Giáo Hoàng bệ hạ ……" Không chỉ có Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La, bốn người còn lại tuy không nói gì nhưng ánh mắt cũng đều lộ rõ sự nổi giận.
"Không cần phí sức đuổi theo, Đường Hạo phen này không xong rồi." Bỉ Bỉ Đông thanh âm có thêm một phần đắc ý, mấy năm nay, nàng một mực liều mạng mà khổ luyện, rốt cục đạt tới cấp bậc Cực Hạn Đấu La sắp tiêp cận Bán Thần tu vi, lúc nãy quả thật phát huy tác dụng rất tốt
" Miện hạ, tên hỗn đản Đường Hạo này thật quá kiêu ngạo, dám động đến cả sự tôn nghiêm của Võ Hồn điện" Quỷ đấu la nhịn không được nhắc nhở Bỉ Bỉ Đông.
Nguyệt Quan nói: "Những người này làm sao bây giờ?"
Hoàng Kim Thiết tam giác dưới tác dụng Vũ ồn dung hợp kỹ hạ còn đứng ở nơi này, nhưng Sử Lai Khắc thất quái những người khác đều bị ngã nằm ra đất.
Bỉ Bỉ Đông tay khẽ vung lên, phất tay áo “Trừ nữ hài tên Tiểu Vũ kia mang vào phòng nghỉ ngơi, còn lại toàn bộ đưa đi, giải đấu kết thúc rồi.” nói xong những lời này, nàng trực tiếp quay về Giáo Hoàng điện mà đi.
Bốn lão giả từ khi xuất hiện thủy chung cũng vẫn chưa một lần mở mồm, theo Giáo Hoàng xoay người lại, cũng hướng Giáo Hoàng điện mà đi.
Nụ cười lại lạnh hiện lên trên mặt Bỉ Bỉ Đông, sớm muộn nàng cũng sẽ đem Hạo Thiên Tông hủy diệt, dù không biết vì sao, nhung chỉ cần là ‘hắn’ muốn. Nàng sẽ quyết lấy cho bằng được, dù cho có phải chống lại cả thế giới đi chăng nữa.
Hết thảy đều cũng dần dần yên tĩnh, sự im lặng phủ xuống, dưới ánh mắt của đông đảo hồn sư Võ Hồn điện, Hoàng Kim Thiết tam giác chậm rãi thu hồi hồn lực
Trữ Phong Trí cùng Kiếm đấu la cùng đi tới trợ giúp cho mọi người. Dưới sự trợ giúp của một vài cường giả, lục quái của Sử Lai Khắc học viện dần dần tỉnh táo lại.
Mã Hồng Tuấn vừa mở mắt, nhịn không được hô to: "Ta kháo, quá mạnh mẽ. Ba ba của Tam ca quá mạnh mẽ a! ta quyết định rồi, sau này ba ba của Tam ca chính là thần tượng của ta….."
Lục quái đối mặt nhìn nhau, lúc này trong lòng mỗi người bọn họ đều có không ít nghi hoặc, nhưng tình huống hiện tại không phải là lúc để bọn họ hỏi.
Phất Lan Đức thở dài một tiếng, hắn đột nhiên cảm thấy có chút chán nản, mặc dù hắn cũng là một gã cường giả cấp bậc Hồn thánh, nhưng là so sánh với cường giả chân chính, thì thật là vẫn còn kém quá xa lơ xa lắc. Hôm nay nếu không phải Đường Hạo kịp thời xuất hiện, vậy, bọn họ sợ rằng một người không có cách nào ra khỏi nơi này.
"Trữ tông chủ, ngài đem Vinh Vinh mang đi đi. Trận đấu chấm dứt, mấy đứa nhỏ này cũng đều tốt nghiệp. Ngài cũng thấy được, bây giờ chúng ta có thể nói là đã đắc tội Võ Hồn điện, sau này cuộc sống sợ rằng không dễ chịu lắm đâu."
Trữ phong trí gật đầu, nói: "Vinh Vinh rời nhà nhiều ngày rồi, cũng nên cùng ta trở về. Bất quá, Võ Hồn điện sẽ không hơi đâu làm khó học viện các ngươi, sau này chỉ cần Sử Lai Khắc học viện biết điều một chút là được."
"Trữ tông chủ, chẳng biết ta có thể gia nhập Thất Bảo Lưu Ly tông không?" Áo Tư Tạp cố lấy dũng khí, hướng Trữ Phong Trí hỏi.
Vừa nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Trữ Vinh Vinh nhất thời biến đổi, có chút khó chịu.
Nàng vốn là định sau khi trận đấu chấm dứt, đem chuyện tình cảm của mình và Đường Long nói rõ với Áo Tư Tạp để hắn từ bỏ. Mà vừa nãy biến cố, khiến nàng chưa có cơ hội nói ra. Đột nhiên nghe được Áo Tư Tạp hướng tới cha mình nói muốn gia nhập Thất Bảo Lưu Ly tông, Trữ Vinh Vinh nhất thời tâm tình trầm xuống.
Không thể phủ nhận, trong Sử Lai Khắc thất quái, ít nổi bật nhất tuyệt đối là Áo Tư Tạp, hơn nữa từ khi Trữ Vinh Vinh cùng với Đường Long xảy ra quan hệ, Áo Tư Lạp lại càng không có cách nào lọt nổi pháp nhãn của nàng.
Biết phụ thân mấy năm nay rất dụng tâm chiêu mộ người tài, Ninh Vinh Vinh không muốn vào lúc này làm khó hắn. Nàng quyết định khi về tông môn sẽ lấy cớ bế quan tập trung tu luyện rồi trốn qua chỗ Liễu Nhị Long, tránh xa Áo Tư Lạp.
Nghe xong lời Áo Tư Tạp nói, Trữ Phong Trí biểu hiện sửng sốt một chút, ngay sau đó khuôn mặt lộ sắc mặt vui mừng, "Đương nhiên có thể, trong các ngươi bất luận kẻ nào muốn gia nhập Thất Bảo Lưu Ly tông, tông môn của ta đều hoan nghênh."
Vừa nói, ánh mắt hắn còn quét về phía Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn, Mạnh Y Nhiên.
Đái Mộc Bạch lập tức lắc đầu, Đái Mộc Bạch nói: "Đa tạ trữ tông chủ có ý tốt, ta là người của Tinh La đế quốc, đi ra ngoài đã mấy năm rồi, cũng nên về nhà thôi."
Chu Trúc Thanh cùng Mạnh Y Nhiên cũng khéo léo từ chối, Mạnh Y Nhiên nói: “Cảm tạ ý tốt của Trữ tong chủ nhưng ta cùng Trúc Thanh có việc khác rồi, mong ngài lượng thứ.”
Trữ Phong Trí thấy vậy ánh mắt chỉ có thể chuyển hướng Mã Hồng Tuấn, "Ngươi thì sao?"
Mã Hồng Tuấn a a cười, nói: "Ta cũng không đâu ta thích tự do. Rốt cục cũng tốt nghiệp rồi, ta nghĩ, ta sẽ đi khắp nơi trên đại lục nhằm tăng sự hiểu biết. Sau này có thể lại quay lại Sử Lai Khắc học viện giúp sư phụ."
Phất Lan Đức có chút kinh ngạc nhìn đã biết đệ tử duy nhất của mình từ trước tới nay, luôn biểu hiện bộ dạng hồ đồ, ngoại trừ mười phần hứng thú với đàn bà ra, còn lại đều không quan tâm. Hắn không nghĩ tới, đệ tử này lại tự nhiên sẽ nói ra những suy nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi xuất hiện trăm ngàn cảm giác, yết hầu dường như xuất hiện cái gì đó khiến hắn nghẹn ở cổ.
Trữ Phong Trí mỉm cười, nói: "Đã như vầy, ta cũng không miễn cưỡng. Tất cả đám tiểu tử các ngươi nghe kỹ, bất luận lúc nào, cửa lớn của Thất Bảo Lưu Ly tông cũng đều rộng mở để đón chào các ngươi. Phất Lan Đức viện trưởng, chúng ta phải cáo từ. Vinh Vinh, Áo Tư Tạp, chúng ta đi."
Trữ Phong Trí tuy là tông chủ của một trong thất đại tông môn, nhưng khi thu nhận được Áo Tư Tạp cũng không thể nhịn đựợc mà toát ra sắc mặt vui mừng. Phải biết rằng, Sử Lai Khắc thất quái tuy chỉ về ba trong giải đấu lần này nhưng tuổi trung bình của bọn họ ít nhất phải nhỏ hơn tuổi trung bình của đối thủ hơn năm tuổi, dùng từ thiên tài để hình dung bọn họ tuyệt đối không hề quá đáng.
Trước khi chia tay, sáu người ước hẹn, năm năm sau, nếu không có việc gì quá gấp gáp sẽ quay lại Sử Lai Khắc tụ họp.
Ban đêm, gió nhẹ nhàng thổi qua những kẽ lá khiến chúng phất phơ, ánh trăng rọi xuống qua tầng tầng tàng cây chỉ lưu lại một số ánh trăng có thể xuyên qua chúng mà chiếu rọi xuống mặt đất. Tiểu Vũ từ hôn mệ chậm rãi tỉnh táo lại. Ánh mắt nàng vô định mà nhìn lên trần nhà.
“Nha đầu ngốc, ngươi lần sau không cho phép làm điều tương tự nghe chưa.” Một giọng nói mang theo nửa phần yêu thương nửa phần trách cứ vang lên trong phòng làm Tiểu Vũ không khỏi rời đi sự chú ý.
Xung quanh, trừ nàng ra còn có hai người, một người toàn thân trường bào màu đen phối thêm kim văn lộng lẫy, đầu đội Cửu Khúc Tử Kim Quan, tay cầm quyền trượng gắn đầy bảo thạch, dung mạo tuyệt mĩ. Người còn lại một thân thanh y màu xanh nhạt, ngũ quan hoàn mĩ, mái tóc đen xen lẫn chút xám trắng búi lại sau đầu. Hai người này chính là Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông cùng với Đường Long.
Nghe thấy tiếng trách của Bỉ Bỉ Đông, TiểuVũ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Bỉ Đông a di, Tiểu Vũ xin lỗi người, tại lúc ấy Tiểu Vũ không biết…”
Nghe thấy tiếng nói của nàng ngày một nhỏ dần, Bỉ Bỉ Đông không khỏi thở dài, nàng ghé sát vào giường với Tiểu Vũ ôm nàng vào lòng nói: “Tiểu Vũ, a di cũng không có trách con chuyện đấy, ta với mẹ con là hảo hữu với nhau bao nhiêu năm, tình còn hơn thân tỷ muội, con đối với a di càng như là con ruột vậy. Chả lẽ vì chút chuyện cỏn con này mà a di để bụng thì cũng quá nhỏ mọn rồi. Nhưng là, lần sau con vẫn cần tránh gây chú ý ở những chỗ có nhiều Phong Hào Đấu La như vậy. Con thân phận tuy được Tương Tư Đoạn Trường Hồng che dấu rất tốt, nhưng lên đến Phong Hào Đấu La câp điều này không còn tuyệt đối nữa rồi, đặc biệt là người đã bước chân vào Siêu Cấp Đấu La cấp 95 như Đường Hạo.”
Tiểu Vũ yên lặng gật đầu, ánh mắt lúc này khẽ luân chuyển sang vẫn đứng một bên Đường Long. Bất chợt lúc này nàng nhận ra, thân ảnh của Đường long rất giống với đội viên nam duy nhất của Thiên Thủy học viện.
Thực ra từ lúc bắt đầu giải đấu đến giờ, lý do khiến mọi người không thể nhận ra hắn không phải do chiếc mặt nạ nửa mảnh kia, mà là do hắn cố tình dùng ảo thuật lên những người quen đấy, chứ không nào một mảnh mặt nạ có thể qua mắt nhiều người như vậy.
Nhận ra nghi ngờ trong mắt Tiểu Vũ, Đường Long khẽ cươi mỉm rồi đem một số chuyện nói ra và giải thích với nàng lý do mình làm thế, còn hắn nói có bao nhiêu là thật thì còn không biết rồi…..