Chương 57: Đế quân xinh đẹp như hoa (1)
[THẾ GIỚI 2: ĐẾ QUÂN XINH ĐẸP NHƯ HOA]
Editor: hatrang.
---
“Ting —— Ký chủ vui lòng chuẩn bị sẵn sàng, đang dịch chuyển về không gian hệ thống!”
“Thế giới thứ nhất《 Bọn họ đều có mưu đồ quấy rối Tiên Tôn 》 đã hoàn thành, điểm thưởng: + 300”
“Cấp độ hoàn thành nhiệm vụ: cấp B”
Phía trước đột nhiên tối sầm, lúc Khương Ngâm mở mắt ra lần nữa, cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi. Nơi đây là một không gian hệ thống màu trắng toát, cậu đang ngồi trong một vòng tròn nhỏ, xung quanh được bao bọc bởi những hoa văn đen tuyền lộng lẫy. Lơ lửng giữa không trung là một quả cầu ánh sáng màu xanh, đó chính là nguyên thân của hệ thống 661.
Khương Ngâm nghe thấy cấp độ nhiệm vụ của mình thì bất mãn kêu lên: “Tại sao mức độ hoàn thành của tôi chỉ có B? Rõ ràng tôi đã làm rất tốt mà!” Cậu không hề bỏ qua bất cứ tình tiết mấu chốt nào cả!
Hệ thống 661 khinh bỉ: “Cậu còn dám nói thế à? Đúng là cậu đã hoàn thành cốt truyện quan trọng, nhưng! Cậu có biết sau khi cậu ch.ết, thế giới này đã sụp đổ thế nào không? Công chính, thụ chính, ngay cả các nam phụ khác cũng ngỏm củ tỏi hết!”
Khương Ngâm có chút chột dạ, nhưng thiếu niên vẫn cố cãi lại: “Những chuyện đó xảy ra sau khi tôi ch.ết, đâu có liên quan đến tôi, sao lại là lỗi của tôi được.”
Hệ thống 661 cười lạnh hai tiếng: “Ha ha, theo đánh giá của hệ thống, lí do mà thụ chính không những không ở bên công chính mà còn trở nên hắc hóa về sau là vì đã thích bia đỡ đạn ngốc nghếch nhà cậu đó! Vì vậy, hệ thống xác định những rắc rối này đều là do Khương Ngâm - người duy trì hoà bình thế giới gây ra.”
Khương Ngâm: ...
“Hu hu, oan quá đi mất, tui ch.ết thảm như vậy mà kết quả còn không được cấp độ A!” Vẻ mặt Khương Ngâm đầy trách cứ, nỗi đau bị cắt sống trong thế giới trước dường như vẫn còn âm ỉ, khiến mỗi khi cậu nhớ đến lại không khỏi run rẩy. Mặc dù sau đó cậu đã được hệ thống xóa bỏ cảm giác đau đớn rồi, song nội tâm thiếu niên vẫn ch.ết lặng.
Nhắc đến thế giới trước, hệ thống 661 cũng vô thức cảm thấy buồn nôn. Khương Ngâm “may mắn” đau đến ngất xỉu, nhưng nó thì lại phải mở mắt xem toàn bộ cảnh mổ xẻ full HD không che kéo dài suốt mấy tiếng ấy, bây giờ chỉ cần nghĩ đến máu là sợ ch.ết khiếp!
Bàn tay vô hình của nó khẽ run lên, “Thế này đi, tôi sẽ chọn một thế giới đơn giản cho cậu, để cậu vượt qua dễ dàng hơn. Đảm bảo có thể đạt được cấp độ A, ô kê hông?”
Khương Ngâm cực kì hứng khởi, “Ô kê con dê, quá tuyệt vời! Mau đưa kịch bản cho tôi xem đi, bây giờ tôi đang tràn đầy nhiệt huyết đây!”
Hệ thống 661 mở kịch bản ra, bắt đầu giải thích bằng giọng điệu trầm bổng: “Xin hãy lắng nghe thiết lập nhân vật của cậu ——”
[Cậu là con trai của một gia đình bình thường ở trấn Tiểu Hà, không rõ cha mẹ, được một người hầu già chăm sóc. Ông ấy làm nhân viên thu ngân của một quán trọ duy nhất ở thị trấn, kiếm sống bằng khoản tiền lương hết sức ít ỏi để nuôi dưỡng cậu lớn lên.]
[Cậu nghĩ rằng đây là kịch bản làm ruộng ư? Không không không, cậu vẫn còn một bí mật nho nhỏ.]
[Người mẹ chưa từng gặp mặt kia của cậu thực ra là một quý phi trong cung, bà ấy tình cờ mang thai cậu. Đáng lẽ ra hai người phải mẫu bằng tử quý*, song không may thời điểm ấy hậu cung lại đang đấu đá hết sức kịch liệt. Ngoài hoàng đế hiện tại, tất cả các hoàng tử mà phi tần khác sinh ra đều bị hại ch.ết. Để bảo vệ cậu, bà ấy đã giả mạo mình sinh non bằng xác một đứa bé đã tử vong, nhưng thực chất lại sắp xếp cho thân tín của mình bí mật đưa cậu ra khỏi cung.]
*mẹ vinh hiển nhờ con
[Nơi cậu đang ở chính là cố hương của mẹ cậu, thị trấn Tiểu Hà. Không lâu nữa, sẽ có một quý nhân đến đây đón cậu về cung. Lý do là vì vị hoàng đế cao cao tại thượng kia, cũng chính là anh trai của cậu, đã bị thương ở tim trong một trận chiến mấy năm trước. Vết thương ấy không những không thể chữa khỏi mà ngược lại còn khiến cho bệnh tình của y ngày càng nghiêm trọng hơn, thậm chí đã đến mức ngất xỉu ngay trên triều nhiều lần. Để chuẩn bị cho tương lai, các quần thần quyết định đào tạo người kế vị ngai vàng. Nhưng thật không may, ngay khi lên ngôi, hoàng đế đã giết sạch toàn bộ hoàng tộc, mà bản thân y cũng không có con trai. Bất đắc dĩ, bọn họ mới đi tìm cậu, một hoàng tử lưu lạc bên ngoài.]
Khương Ngâm xoa xoay tay, đột nhiên vô cùng hân hoan, “Cho nên bọn họ muốn đón tôi về làm hoàng đế đúng không?”
Hệ thống 661 ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói với giọng điệu kì quái: “Ban đầu đúng là như vậy, nhưng sau đó có một số trung thần không muốn hoàng đế thoái vị, nên họ tìm ra một cách khác, đó chính là thay tim. Nhưng điều kiện để thay tim phải là người có huyết thống ruột thịt ——”
“Vì thế, cậu được chọn.”
[Ngoài mặt thì họ nói rằng đưa cậu về làm vua, nhưng thực chất là “đưa trái tim khỏe mạnh về thay cho hoàng đế hiện tại”. Cậu chẳng qua chỉ là một ‘bình chứa’ sống mà thôi. Bi thảm không? Vẫn còn có chuyện bi thảm hơn nữa.]
[Đó là: cậu đã phải lòng Quý đại nhân, người đến đón cậu về cung.]
[Đấy là ai? Hắn ta chính là người đã đề xuất ý tưởng thay tim. Hắn là tay sai của hoàng đế, từ khi hoàng đế còn là thái tử, hắn đã ở bên cạnh làm bạn đọc của đối phương, thầm yêu đơn phương người nọ. Vì vậy, “tình cảm” của cậu chắc chắn sẽ không được đáp lại, thậm chí còn bị lợi dụng.]
Khương Ngâm nghe xong, vẻ mặt cậu ngơ ngác không biết nói gì. Thiếu niên đã từ bỏ đấu tranh, cậu buông xuôi hỏi: “Còn gì nữa?”
Bão tố có thể dữ dội hơn không? Câu trả lời là có.
Hệ thống chậm rãi nói tiếp: “Trong thế giới này, thiết lập của cậu là ‘mỹ nhân ngốc nghếch’. Suy nghĩ cậu ngớ ngẩn vô cùng, hành xử thì chẳng giống ai nhưng lại cứ thích tự cho rằng mình thông minh xuất chúng. Sau khi bị Quý đại nhân, tức là công chính, từ chối nhiều lần, cậu quyết định đi quyến rũ ánh trăng sáng trong lòng hắn ta, cũng chính là hoàng thượng hiện tại, anh trai ruột của cậu. Sau đó, cậu bị công chính phát hiện, hắn ta ném cậu cái vèo xuống đất, tự mình nói rõ rằng cậu chỉ là một ‘bình chứa’ mà thôi.”
“Và vẫn còn một bí mật nho nhỏ nữa.”
[Mở khóa thiết lập ẩn: Cậu có sở thích mặc nữ trang, và rất quyết tâm trở thành hoa khôi của thị trấn Tiểu Hà.]
Khương Ngâm: ...
Thiếu niên giơ tay lên, giọng điệu mơ màng nói: “Đưa trẫm trở về, trẫm muốn đổi một cái kịch bản khác!”
Hệ thống 661 cười cười chột dạ, rồi nhanh chóng mở cổng dịch chuyển ra trước khi Khương Ngâm kịp phản ứng, đá đít cậu vào một thế giới mới.
---
Tiểu Hà là một thị trấn xinh đẹp yên bình, nổi tiếng gần xa vì hoa sen mọc nơi nơi.
Các cô gái ở đây dịu dàng như nước, và đồng thời cũng vô cùng kiên cường mạnh mẽ. Bọn họ đội khăn trên đầu, xắn tay áo lên, nhanh nhẹn mang chậu ra bờ sông giặt đồ.
Băng qua chiếc cầu vòm xanh biếc, rồi đi vòng đến bến sông là hai ba người phụ nữ đang cầm chày gỗ đập quần áo. Bọn họ thi thoảng quay sang tán gẫu với nhau, cười nói về vài câu chuyện thú vị của hàng xóm. Đến giờ, họ lại ôm chậu về nhà nấu cơm.
Khói trắng lượn lờ bay lên từ cửa sổ những ngôi nhà bên kia sông, có lẽ là đang làm bữa sáng. Ở xa xa, núi non xanh thẳm uốn lượn mờ ảo hiện ra, một tia nắng sớm mọc lên từ đỉnh núi, mang đến cảm giác ‘nơi ngõ sâu có người ở’ vô cùng thơ mộng.
Mặt trời dần dần lên cao, những người phụ nữ đã giặt xong quần áo, bắt đầu lục tục thu dọn đồ về nhà, “Hà tỷ tỷ, muội về trước đây, ở nhà vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.”
“Được, khi nào rảnh nhớ sang tỷ chơi. Cây đào trong sân đã chín rồi, không hái sớm là hỏng đấy, nhân tiện mang về cho hai đứa nhỏ nhà muội vài quả ăn thử.”
“Có thời gian muội nhất định sẽ đến, chỉ mong tỷ tỷ không phiền.”
Sau khi trò chuyện xong, người phụ nữ nọ ôm chậu quần áo, cười cười tạm biệt đối phương. Nàng bằng qua cây cầu vòm quay trở về, làn váy trắng thanh thoát nhẹ nhàng quét xuống đất, bước chân vừa khẽ khàng vừa thoăn thoắt. Có cơn gió thoảng thổi lên mặt nước, tạo nên những gợn sóng nhỏ lăn tăn, trông rất thích mắt.
Con đường lát đá xanh sẫm, hai bên phố cổ là vô số ngõ nhỏ ngang dọc đan xen làm bằng đá cuội, có dài có ngắn, có rộng có hẹp. Gần đó thoáng hiện lên bóng dáng bức tường cao lớn bao quanh mái ngói đỏ tươi, một cành hoa lựu đỏ rực vươn khỏi sân, để lộ ra vài quả non còn nhỏ, khiến người ta không khỏi tưởng tượng đến cảnh chúng nó chín rục toả hương thơm phức.
Người phụ nữ bước vào cổng, trước mặt là một thiếu niên đứng dưới gốc cây đang ngẩng đầu nhìn lên, thấy thế, nàng cười cười trêu: “Lựu còn chưa kết quả mà Khương Khương đã thèm rồi sao?”
Nàng là một góa phụ, một mình nuôi hai đứa con, vì thế chỉ có thể giúp người khác giặt quần áo kiếm chút tiền sống qua ngày. Khổ nỗi con cái còn quá nhỏ, thường xuyên chạy lung tung, nàng sợ chúng đi lạc nên lần này cố ý nhờ cậu trai ở gần đó đến trông chừng hộ.
Chỉ thấy thiếu niên dưới gốc cây chậm rãi quay đầu lại, gương mặt cậu trắng nõn xinh đẹp, dáng vẻ phong lưu đào hoa, dung mạo còn tinh xảo hơn cả cô nương nhà người ta. Đôi mắt to tròn cong cong biết cười, ánh nắng long lanh vừa hay phản chiếu chút vẻ ngượng ngùng bên trong, “Thím chớ có cười con, con chỉ muốn hái một bông hoa cài lên đầu thôi, chứ không phải muốn ăn quả đâu!”
Cậu sờ sờ mũi, “May mà hôm nay thím về sớm, nếu không Xuyên Tử và A Mãn lại khóc lóc tìm thím nữa cho xem.”
Người phụ nữ nghe vậy, bèn vội vàng mang chậu vào nhà. Ngay lập tức, hai đứa trẻ tết tóc đuôi sam liền cười vui vẻ nhào vào lòng nàng.
“Cảm ơn Khương Khương đã giúp thím trông hai đứa nhỏ nghịch ngợm này, giờ Ngọ con ở lại ăn cơm nhé? Thím sẽ nấu thịt cho.”
Khương Ngâm nuốt nuốt nước bọt, tuy cậu rất muốn gật đầu, nhưng nhìn cô nhi quả phụ* bọn họ sống cực khổ, bình thường cũng ít khi có thịt, mình còn ăn chực thì thật không phải phép. Cậu quyết định từ chối, thiếu niên mỉm cười vẫy tay, “Không cần đâu thím, ở nhà ông đã để lại cơm cho con rồi. Khi nào lựu trong vườn chín, con sẽ đến xin vài quả ăn.
*mẹ goá con côi
Người phụ nữ cũng cười cười đồng ý, dẫn cậu ra đến tận cửa, trước khi đi nàng còn cho thiếu niên mấy quả mơ, “Lựu vẫn chưa chín, nhưng mơ nhà thím thì đã kết quả rồi, con cứ cầm về ăn thử.”
Bên ngoài bắt đầu nắng gắt lên, Khương Ngâm đứng ngó nghiêng một hồi rồi quyết định chọn đi dưới bóng râm ven đường. Quả mơ nhà trồng vừa to vừa mọng nước, vàng ươm vô cùng hấp dẫn. Cậu dùng tay áo lau lau, sau đó há miệng cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức bùng nổ khiến cậu thòm thèm không thôi.
Trên đường đi vô tình gặp vài người quen chào hỏi, thiếu niên cũng vui vẻ đáp lại. Bọn họ còn nói rằng căn nhà kế bên cậu mới có người chuyển đến, cậu bèn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thật ra khoảng cách cũng không xa lắm, chỉ là Khương Ngâm dừng lại trò chuyện hơi nhiều nên mất chút thời gian. Đến khi cậu đi đến cửa nhà mình, quả nhiên liền thấy bên cạnh có người ra vào liên tục, bọn họ khuân vác nào là bàn ghế gỗ nạm vàng, nào là vô số rương lớn, thậm chí còn phủ vải che lên trên, thoạt nhìn rất thần bí. Có vẻ hàng xóm mới này của cậu khá giàu có, bởi vì cổng lớn khép hờ nên thiếu niên không thể nhìn rõ được bên trong, chỉ mơ hồ thấy một biển người đông đúc đen kịt.
Căn nhà này quá lớn, từng có rất nhiều người đến hỏi song rốt cuộc vẫn không mua, thế nên nó đã bị bỏ hoang một khoảng thời gian dài. Đây là lần đầu tiên Khương Ngâm thấy có người chuyển đến, khó tránh khỏi sự tò mò.
Kệ đi.
Liên quan gì đến mình chứ.
Bây giờ cậu chỉ đang nghĩ làm sao để lấp đầy cái bụng đói meo của mình mà thôi. Ông lão trong nhà đã ra ngoài quán trọ làm việc từ sớm, mà cậu lại không biết nấu cơm, vào trong thì thấy trên bếp còn hai cái bánh bột bắp và một ít rau ngâm.
Sau khi cắn một miếng, thiếu niên lặng lẽ đặt chúng trở lại.
Chốc lát sau, Khương Ngâm đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, trong vị cay nồng còn thoang thoảng hương thịt nướng. Cậu chịu không nổi, bèn rón rén đi theo hướng nó toả ra, sau đó liền phát hiện nó đến từ nhà mới chuyển đến kế bên. Không biết họ đang nấu gì mà mùi thơm đến nỗi làm cậu chảy nước miếng ròng ròng!
Thiếu niên hít hà thòm thèm, tung tăng chạy đi lấy một cái thang đặt lên tường rồi chổng mông trèo lên. Khó khăn lắm mới bò được đến đỉnh, Khương Ngâm bèn tham lam ngó qua, kết quả là vô tình chạm phải ánh mắt của ai đó, làm cậu sợ đến mức suýt chút nữa đã hụt chân té xuống đất.
Chỉ thấy trong sân đặt một chiếc ghế dài, vị công tử áo trắng đang lười biếng nằm phơi nắng, bàn tay cầm quạt che khuất đi gần nửa khuôn mặt. Vừa nghe thấy tiếng động, người nọ liền nâng mi lên, lộ ra một đôi mắt đào hoa cười như không cười, môi mỏng khẽ cong, thoạt nhìn rất đỗi phong lưu, mị lực ngút ngàn.
Khương Ngâm vừa suýt té ngã, cậu vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực. Sau khi hết hoảng loạn xong, thiếu niên mới thấy đối phương đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cậu bèn nhoẻn miệng cười đáp lại.
Rồi vô cùng bình thản bò xuống, không hề có chút lo lắng nào khi bị chủ nhà phát nhiên mình nhìn trộm người ta.
Thật ra ——
“Yêu tổng, Yêu tổng, cậu có thấy không, trên bàn của hắn ta toàn là thịt! Thịt đó!” Khương Ngâm khoa trương miêu tả, trong đầu nhóc ham ăn giờ đây chỉ còn mấy khoanh thịt mỡ nạc vừa phải, nước sốt sền sệt hấp dẫn, mùi thơm bay lên ngào ngạt. Còn chưa kể đến vịt quay, cá chua Tây Hồ, giò thủ... Trời ơi thèm quá đi!
Đừng hỏi làm sao cậu biết được, tất cả chỗ đó đều là những món ngon của quán trọ, lúc nãy thấy người kia bày một đống lên bàn, song lại chỉ nếm thử vài miếng, dường như hắn ta không thấy ngon lắm.
Không biết trước đây hắn đã ăn loại sơn hào hải vị gì.
“Cậu nhìn người ta ăn cái gì, rồi xem tôi phải ăn gì!” So sánh này khiến thiếu niên ghen tị muốn ch.ết.
Hệ thống 661: “Rung động rồi sao? Đây là người mà cậu “vừa gặp đã yêu” đó, vị Quý đại nhân sẽ đưa cậu về hoàng cung.”
Khương Ngâm: “Tui rung động với đồ ăn nhà hắn được hong.”
Hệ thống trừng cậu một cái, sau đó bắt đầu nói tiếp: “Ting —— đã gặp nhân vật chính, mở khóa các tình tiết liên quan, chúc mừng cậu đã nhận được hướng dẫn của hệ thống.”
[《 Đế quân xinh đẹp như hoa 》 là một cuốn tiểu thuyết ân oán quyền mưu kết hợp với rất nhiều cảnh “ấy ấy”, nói thẳng ra là truyện sếch. Thụ chính là đế quân xinh đẹp mang bệnh trong người đã lâu. Y lẽ ra phải làm một vị quân vương cao cao tại thượng, song vì hàng năm ốm yếu mà khiến cho một số thuộc hạ dần dần sinh ra suy nghĩ lệch lạc, từ bạn đọc, thái phó, đến toàn bộ thần tử...]
[Sau đó cuốn sách này được đổi tên thành ‘Đế quân và nhóm tay sai của hắn’ và ‘Quan văn quan võ cả triều đều yêu hắn’. Chỉ cần gặp qua người nọ một lần, không có ai là không mê mệt dung nhan thần tiên kia. Trớ trêu thay, trái tim Đế quân bị thương đã lâu, thường xuyên phát bệnh bất ngờ. Những người yêu thầm y vô cùng đau lòng, không muốn người nọ phải chịu khổ, vì thế họ dày công đi tìm kiếm mọi phương pháp chữa trị trên đời. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, bọn họ đã tìm thấy một hoàng tử lưu lạc bên ngoài, cũng chính là cậu.]
[Ngoài mặt, họ đều rất tôn trọng vị hoàng tử này, song thực chất lại chỉ coi cậu như một ‘bình chứa’ trái tim cho Đế quân. Cứ ngỡ rằng để thiếu niên sống trong cẩm y ngọc thực đã coi như đền đáp không tồi, ai ngờ vị hoàng tử ấy lại tự cao đến mức thật sự nghĩ mình sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế. Cậu cậy sủng mà kiêu, không có ngày nào là không làm ra những chuyện kì quái, cuối cùng còn dám đi quyến rũ Đế quân.]
[Việc này đã khiến nhóm người theo đuổi Đế quân vô cùng tức giận, đặc biệt là Quý Linh Lang, công chính của cuốn tiểu thuyết. Hắn ta ghen tuông tới độ giam cầm vị hoàng tử kia, tr.a tấn đủ kiểu, sau đó liền trực tiếp hắc hóa, bắt đầu màn “cưỡng chế Đế quân” thường thấy trong mấy bộ 18+. Tiếp theo đương nhiên là đến lượt các nhân vật công khác lên sàn, tóm lại thì ——]
Hệ thống 661 chậm rãi nói: “Công dụng duy nhất của cậu chỉ có mỗi việc làm cho công chính nổi máu ghen tuông, sau đó tiếp tục diễn vai ngốc nghếch ngáo ngơ mà thôi.”
Khương Ngâm: “...........”
Hay thế, lại là một nhân vật si tình.
Hệ thống 661 cười xảo trá, “Lần trước cốt truyện tan vỡ là do thụ chính yêu cậu, bây giờ cậu và thụ chính trong bộ này sống xa nhau như vậy, đã thế còn là anh em ruột, tôi thách cậu làm gì được hắn ta đấy!”
Hệ thống tràn đầy vui mừng, nó nghĩ thầm, nhiệm vụ này nhất định sẽ hoàn thành suôn sẻ, tiền thưởng ơi, ta đến với mi đây ~
Khương Ngâm cười cười, không nói gì cả.
Chưa chắc à nha ~
---
Tác giả có lời muốn nói:
Biết có mấy em bé không đọc ngược được nên nửa đầu thế giới này tui đã viết khá nhẹ nhàng thoải mái. Chỉ có vài chương sau cùng là đột nhiên đâm zô tim mí người một nhát thui hehehe. Tui thấy kết cũng không tới nỗi nào, mà tui bỏ phiên ngoại rùi, gộp vào mấy chap chính luôn nên chắc có hơi “quá” một xí, một xí thui ʕ ꈍᴥꈍʔ
Tui xin thề!!! Thế giới này sẽ ch.ết rất nhẹ nhàng, không thảm như trước!!!
---
note của editor:
tin ai thì tin chứ đừng tin lời tác giả, "ch.ết" chỉ là kết quả, ch.ết nhẹ nhưng cả quá trình thì chưa chắc à=)))