Chương 58: Đế quân xinh đẹp như hoa (2)
Buổi sáng ở thị trấn Tiểu Hà vô cùng yên bình, sương mù mờ ảo bao phủ bốn phía, từ xa nhìn lại, núi sông trùng điệp uốn lượn quanh co. Những căn nhà nhỏ thanh nhã nhuốm hơi thở cổ xưa nằm rải rác chính giữa, nối liền bởi con đường lát đá xanh kéo dài không thấy điểm cuối. Một vài người dậy sớm đang ngồi trong sân uống trà ngắm cảnh, ngoài ra còn có những phụ nữ chuẩn bị gánh đòn gánh đi họp chợ.
Khi Khương Ngâm tỉnh dậy, ông lão trong nhà đã đi mất, trên bếp vẫn còn hai chiếc bánh bột bắp, và có thêm một bát cháo nhỏ.
Khương Ngâm:... Không muốn ăn chút nào.
Qua một lúc, bụng cậu đói đến reo ọc ọc, thiếu niên không thể nhịn được nữa, bèn chạy lon ton đến nhà thím Lâm đối diện. Vừa bước vào, cậu lại bắt đầu bài văn muôn thuở: nói rằng hôm nay mình rảnh rỗi nên đến giúp trông trẻ, không ngờ lại "vô tình" đúng lúc nhà người ta đang ăn sáng.
Kết quả đương nhiên là thím Lâm mời cậu cùng ăn hết sức nhiệt tình, sau một hồi lấy cớ từ chối khách sáo, Khương Ngâm liền ngượng ngượng ngùng ngùng ngồi xuống không chút do dự.
Trên bàn tuy chỉ bày những món đơn giản như cháo trắng và rau xào, nhưng điều đặc biệt nằm ở đồ chua của thím Lâm, rất chua cay đậm đà, ăn cực kỳ đưa cơm. Đã thế miệng nhỏ Khương Ngâm còn ngọt xớt, cậu cứ khen ngợi không ngớt, làm thím Lâm vui vẻ đến nỗi đi ra sau bếp gói cho cậu một ít mang về.
Dĩ nhiên, một nhà hiền triết đã từng nói: có làm thì mới có ăn.
Khương Ngâm biết thím Lâm sắp sửa ra ngoài thu quần áo về giặt, nên cậu tự giác lên tiếng trước, dẫn Xuyên Tử và A Mãn đi chơi. Thím Lâm nghe xong liền cười vui vẻ dặn dò ba anh em đừng đi xa quá, rồi yên tâm nhìn bóng lưng thiếu niên xa dần.
Tuy nói là đi chơi, nhưng thực ra cũng chẳng có nơi nào đặc biệt để đến cả. Trấn Tiểu Hà vốn rất nhỏ bé đơn sơ, chỗ duy nhất nổi bật mà du khách nhớ mãi có lẽ là một ao sen nằm gần đó. Đúng vào mùa hè, hoa sen nở rộ, cả hồ rợp bởi sắc hồng phấn dịu nhẹ hết sức duyên dáng kiêu sa. Những nụ hoa vừa e ấp vừa quyến rũ, chỉ thấy một cơn gió nhẹ vừa hay thổi qua, mang theo hương thơm ngào ngạt lan tỏa bốn phía.
Xuyên Tử và A Mãn là một trai một gái, nhỏ tí tẹo, còn chưa cao đến thắt lưng của Khương Ngâm. Tuy rằng trông bề ngoài ngoan ngoãn vâng lời là thế, nhưng thật ra hai đứa lại đặc biệt nghịch ngợm. Mới nhìn thấy ao sen, chúng liền phóng vèo đến như những con ngựa đứt cương, vừa hái hoa vừa nghịch nước ầm ĩ. Khương Ngâm cũng không nhịn được, cậu bèn chạy tới hái một bông hoa sen to ôm vào lòng, rồi tiện tay tò mò ngắt luôn một đài sen nhỏ. Thật ra tháng này vẫn còn hơi sớm để ăn hạt sen, nhưng thiếu niên ham vui nên quyết định mặc kệ.
Cậu bóc vài hạt ra nếm thử, vị ngọt ngào hoà với chút đắng nhẹ, không ngon lắm.
Khương Ngâm ăn chán chê rồi, cậu liền lười biếng vứt mấy hạt còn lại đi. Thay vào đó, thiếu niên bỗng chợt nghĩ ra một trò vui mới, bèn hào hứng cầm cành sen đưa vào trong nước để chọc cá. Chỉ thấy chú cá tí hon xoay tròn liên tục, dường như không sợ con người chút nào, vô cùng đáng yêu ngộ nghĩnh. Hai đứa trẻ bên cạnh cũng bắt chước làm theo, cười phá lên hết sức vui vẻ.
Khương Ngâm sợ chúng bất cẩn ngã xuống nước, nên cậu chỉ dám cho chơi một lúc rồi thôi. Nhưng trẻ con mà, một khi đã thích cái gì rồi thì khó mà làm chúng buông tay được, thiếu niên đành phải nghĩ một cách khác để chuyển dời sự chú ý của hai đứa.
“Muốn bắt cá không?” Khương Ngâm cúi người, ra vẻ thần bí nhìn chúng, “Ca ca có một cách rất đơn giản, không dùng cần câu cũng có thể câu cá lên đấy!”
“Muốn ạ!” Hai đứa nhỏ lập tức quay sang nhìn nhau, kéo tay áo cậu, đồng thanh hô to muốn xem.
Khương Ngâm mới chỉ tình cờ đọc qua phương pháp này trên mạng thôi, cũng không biết có hiệu quả thật không. Đó là sử dụng một chai nhựa để làm một thiết bị câu cá đơn giản, nhưng ở đây không có cái chai nào cả, nên cậu quyết định dùng chậu gỗ thay thế. Sau khi hai đứa trẻ đào một ít giun đất xong, thiếu niên liền trộn lẫn “mồi” với cỏ dại và đá vụn, rồi đặt vào trong chậu. Kế đến, cậu hái một chiếc lá sen lớn đậy kín lại và cố định chắc chắn bằng sợi cỏ, chỉ chừa ra một cái lỗ nho nhỏ phía dưới. Cuối cùng, là đến bước cẩn thận đặt chậu vào hồ.
“Được rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ một chút thôi!” Khương Ngâm phủi tay, đã xong.
“Thật sự có thể bắt được cá sao?” Xuyên Tử ngẩng khuôn mặt trắng trẻo nhìn cậu.
Khương Ngâm xoa xoa má nó, “Tất nhiên là được chứ.”
Phương pháp này dựa vào cơ chế mùi hương, sau khi con cá bị thu hút bởi “mồi”, nó sẽ chui vào lỗ trống trên cái chậu. Khi thời gian đã chín muồi, chỉ cần nhanh chóng nhấc chậu lên, sẽ có một số con cá nhỏ không kịp chạy trốn và bị mắc kẹt lại. Tuy rằng dụng cụ này có hơi thô sơ, ắt hẳn chúng sẽ thoát ra ngoài gần hết, nhưng vẫn có thể bắt được một hai con gì đấy.
Hai đứa trẻ đứng bên bờ ao, ánh mắt long lanh hết sức chăm chú chờ mong, không chịu rời đi một bước nào. Ngay khi vừa thấy vài con cá chui vào chậu, chúng liền che miệng hô to đầy kinh ngạc. Hiển nhiên, phản ứng này thoả mãn lòng hư vinh của Khương Ngâm vô cùng.
Cậu ho khan hai tiếng, không kéo dài thời gian nữa, xắn tay áo rồi nhanh chóng nhấc chậu gỗ lên.
Nước bắn tung toé khắp nơi, thiếu niên gỡ chiếc lá sen đậy bên trên xuống, trong chậu là mấy con cá con tôm nhỏ đang bơi tung tăng, thậm chí còn có một sinh vật dài ngoằng trông giống như lươn, doạ Khương Ngâm giật bắn mình.
Cuối cùng phải nhờ đến Xuyên Tử người bé nhưng gan lớn, nắm thứ đó ném lại vào ao.
Tạm bỏ qua sự cố nhỏ ấy, thu hoạch lần này của bọn họ cũng xem như khá thành công. Trong chậu có tổng cộng ba con cá nhỏ và hai con tôm, con cá chỉ to bằng lòng bàn tay, không lớn lắm, nhưng vì là tự mình bắt được nên Khương Ngâm vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Xuyên Tử và A Mãn thì rất muốn đem chúng về nhà nuôi, nhưng hai đứa sợ mẹ sẽ không đồng ý, nên chỉ có thể buồn bã nhìn chậu cá.
Mang về không được, mà thả đi cũng không nỡ, haiz.
Khương Ngâm ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, chợt nảy ra một ý tưởng: “Hay là nướng nó đi, nghe lời ca ca, nếu ba chúng ta ăn vào trong bụng rồi thì có thể giữ bọn nó mãi mãi.”
Hệ thống 661 đột nhiên lên tiếng: “... Cậu đang dạy hư chúng à?” Nói cái gì bệnh hoạn vậy không biết.
Khương Ngâm sờ sờ bụng trả lời: “Tôi chỉ đói bụng thôi mà, hì hì.”
Nhưng chẳng mấy chốc đã nảy sinh ra một vấn đề vô cùng quan trọng: họ không mang theo ống đánh lửa*.
*hỏa chiết tử” : Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên
Không có lửa, làm sao nướng cá được?
Ba người im lặng quay sang nhìn nhau, ngay lúc Khương Ngâm chuẩn bị từ bỏ thì hai đứa trẻ lại đột nhiên nói: “Chờ một chút, Tiểu Khương ca ca, để bọn ta đi hỏi tiểu béo ca ca!”
Vừa dứt lời chúng đã chạy cái vèo đi mất, để lại thiếu niên ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ, tiểu béo ca ca là ai?
Thấy bóng dáng đám nhóc lấp ló bên kia cầu, Khương Ngâm lúc này mới để ý đến có một người đang ngồi ở đó, thoạt nhìn hơi tròn tròn mũm mĩm. Không biết hai đứa nhỏ đã nói gì, chỉ thấy hắn ta vươn tay sờ sờ đầu chúng rồi cười lớn đứng dậy đi tới, có vẻ…
Rất dễ bị lừa.
Khi đến gần, Khương Ngâm mới nhìn rõ diện mạo người nọ, là một thiếu niên trắng trẻo mập mạp, nom khá hiền lành. Hệ thống trong đầu tự động giới thiệu cho cậu: “Đó là con của một gia đình thương gia sống cạnh nhà cậu, tên Ôn Kim Tài, mọi người đều gọi hắn là Ôn Tiểu Bảo. Tác phẩm gốc không đề cập đến hắn ta, nên hẳn chỉ là một vai phụ không quan trọng mà thôi.”
Thấy người nọ có chút ngại ngần, cậu bèn do dự gọi một tiếng: “Ôn... Ôn Tiểu Bảo?”
“Ừm.” Hắn ta cong môi đáp, hai lúm đồng tiền nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên gò má đầy đặn, trông có chút đáng yêu.
Khương Ngâm cũng không biết bọn trẻ đã nói rõ cho hắn hay chưa, nên cậu quyết định hỏi lại cho chắc: “Ngươi có ống đánh lửa không? Bọn ta đang muốn nướng cá.”
Ôn Kim Tài lục lọi tay áo một chút rồi đưa cho cậu, sau đó lại ngơ ngác đứng thừ ra đấy, nét mặt hoang mang không biết nên ngồi xuống hay rời đi. Khương Ngâm thấy thế, cậu khẽ phì cười, vẫy tay mời hắn ngồi xuống, thiếu niên quay sang nói với A Mãn và Xuyên Tử: “Khương ca ca và Ôn ca ca sẽ ăn cá, còn tôm để cho hai đứa nhé, được không?”
“Ta... Ta không cần đâu, các ngươi cứ ăn đi...” Ôn Kim Tài vội xua xua búp tay mũm mĩm từ chối, thẹn thùng cười ngây ngô.
“Dạ!” Xuyên Tử và A Mãn hào hứng gật đầu, “Ăn chung với tiểu béo ca ca!”
Khương Ngâm mỉm cười, để bọn họ ngồi trò chuyện một lát, còn cậu đi lấy một phiến đá đến ao sen rửa sạch. Tiếp theo, thiếu niên đặt một hòn đá bên cạnh, để phiến đá lên trên và tạo thành một bếp nhỏ tự chế. Cậu châm lửa vào đống cỏ khô lót sẵn phía dưới rồi bỏ những con cá và tôm đã được xử lí nội tạng sạch sẽ lên nướng.
Không có gia vị để ướp, nơi đây chỉ toàn mùi thơm nhàn nhạt nguyên bản của thức ăn. Tôm nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, cái đuôi nhỏ cong cong lại. Những chú cá cũng dần trở nên vàng óng, toả ra vị thịt tươi mới hấp dẫn.
Xuyên Tử đứng nhìn chằm chằm không chớp mắt, còn A Mãn bên cạnh thì nhỏ giọng cất tiếng hỏi: “Tiểu Khương ca ca, còn bao lâu mới có thể ăn vậy ạ?”
Khương Ngâm mỉm cười: “Bây giờ luôn đây, nhưng không có muối, hẳn cũng sẽ không có vị gì cả. Muội vội vàng như vậy, chút nữa phải ăn hết sạch sẽ, không được để thừa đâu đấy!”
“A Mãn có thể ăn hết ạ, A Mãn rất thích.” Tiểu cô nương mong chờ nhìn Khương Ngâm trở mặt cá, bé cũng có công mà, bé đã giúp Tiểu Khương ca ca bắt giun, vậy thì con cá này cũng là của bé luôn.
Ban đầu, Ôn Kim Tài còn ngại ngùng không dám ở lại, nhưng hắn cứ bị Xuyên Tử lôi kéo mãi, cậu bé quyết tâm phải kể cho người nọ nghe cách bắt cá không dùng cần câu vô cùng thần kì ban nãy. Vả lại, thấy Khương Ngâm cũng không có ý kiến gì, hắn ta đành ngượng ngùng ngồi xuống, sau đó nhanh chóng bị khơi dậy trí tò mò, hào hứng hỏi: “Cái gì, chỉ cần đặt chậu gỗ xuống nước là có thể bắt được cá sao?”
Khương Ngâm lập tức bổ sung: “Đừng nghe Xuyên Tử nói bậy, bên trong chậu còn có mồi nhử nữa. Lần sau bọn ta mang theo gia vị nướng cá, đến lúc đó sẽ gọi ngươi đến ăn.”
Đến lúc đó...
“Gọi ta sao?” Ôn Kim Tài ngạc nhiên hỏi, trong tông giọng non nớt ẩn giấu chút vui mừng. Trước giờ, vì dáng người mập mạp tròn trịa nên bọn trẻ trong thị trấn không ai muốn chơi cùng hắn, chỉ có vài đứa nhỏ là bạo dạn đến “xin” hắn một ít thức ăn, như Xuyên Tử và A Mãn chẳng hạn. Song hắn không ngờ rằng một người đồng trang lứa như Khương Ngâm lại sẵn lòng làm bạn với mình.
Thiếu niên đối diện đương nhiên không biết vì sao Ôn Kim Tài lại hào hứng đến vậy, cậu cứ tưởng rằng hắn ta muốn xem cái dụng cụ bắt cá kia, bèn nói tiếp: “Đúng vậy, lần sau ta sẽ gọi ngươi cùng đi, chúng ta làm lại một lần nữa, chắc chắn sẽ bắt được càng nhiều hơn ban nãy.”
Vừa dứt lời thì thức ăn cũng đã chín, Khương Ngâm liền lấy lá sen gói tôm lại rồi đưa cho hai đứa nhỏ, sau đó cậu gói thêm một phần cá nướng của Ôn Kim Tài, “Thổi trước đã, chờ nguội hãy ăn.”
Vừa dứt lời, cậu cũng cúi đầu cắn con cá trên tay mình. Thiếu niên lập tức há miệng hít hà vì nóng, mùi thơm thoang thoảng của lá sen hoà quyện với vị cá nướng tươi mới vừa giản dị lại ngon lành đến bất ngờ.
Khương Ngâm chưa từng được ăn một miếng thịt nào kể từ khi xuyên qua thế giới này tỏ vẻ: cảm động suýt khóc huhu.
Đây là thịt đó...
Mặc dù hương vị có phần nhạt nhẽo, nhưng đúng là cá sinh trưởng ngoài tự nhiên ngon hơn hẳn bình thường. Khương Ngâm ʍút̼ ʍút̼ ngón tay, cậu chia nốt phần cá cuối cùng cho hai đứa trẻ. Ôn Kim Tài bên cạnh cũng đã ăn xong, hắn lấy một chiếc khăn nhỏ từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau miệng. Người nọ bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Khương Ngâm, tức khắc ngượng ngùng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, không có gì.” Khương Ngâm xua xua tay, thiếu niên chỉ cảm thấy có chút buồn cười mà thôi. Một cậu bé mũm mĩm trắng trẻo như thế lại còn biết ngoan ngoãn lau miệng sau khi ăn, thật sự quá là đáng yêu.
Dọn dẹp xong hết thảy, Khương Ngâm thấy cũng sắp sửa đến giờ rồi, cậu bèn dẫn hai đứa nhỏ trở về, Ôn Kim Tài cũng đi theo ngay phía sau.
Mặc dù người ven ao sen sớm đã rời đi, nhưng trong không khí vẫn còn phảng phất hương cá nướng thoang thoảng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa sen hồng phấn khẽ lay động, mang theo sắc thái lười biếng của mùa hè.
Tiếng ve kêu râm ran không ngớt, lá cây xào xạc rung rinh nhè nhẹ. Bất ngờ, một cái đầu chậm rãi ló ra từ trên cành cao, đôi con ngươi đen láy lặng lẽ dõi theo mấy bóng người xa dần. Mãi đến khi ảnh ngược phản chiếu lên chỉ còn là một chấm nhỏ, hắn ta mới khẽ động đậy, nhảy xuống đáp đất. Đó là một người mặc áo đen, bên hông đeo kiếm, thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ.
Người nọ bóp bóp tay một chút, sau đó đi đến gần cái chậu gỗ bị bỏ lại trôi lững lờ giữa dòng nước kia, hắn tò mò nhìn vật hết sức bình thường trên tay, “Chỉ với cái này mà bắt được cá thật sao?”
Đáng tiếc là chủ nhân của nó đã đi rồi, nên không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.
Nam nhân ngắm nghía một lúc rồi cũng thấy không có gì thú vị, liền ném đại sang một bên. Thoắt một cái, người nọ thi triển khinh công bay về phía nào đó, tốc độ tựa như một con diều hâu đang săn mồi, biến mất ngay lập tức.
Trong thư phòng, công tử áo trắng đang lười biếng nằm trên ghế dựa, bàn tay thon dài chậm rãi lật giở từng trang sách. Nghe thấy tiếng động, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chậm rãi mở miệng hỏi: “Hôm nay hắn ta đã làm những việc gì?”
Người áo đen ngập ngừng một chút rồi đáp: “Hắn đến nhà thím Lâm đối diện ăn sáng, sau đó dẫn hai đứa trẻ ra ao sen chơi, còn... còn nướng cá ăn, giữa đường có gặp mặt đại công tử Ôn gia.”
Nam nhân nọ cảm thấy suốt một ngày mình chẳng thu hoạch được gì, toàn quan sát những chuyện vô bổ.
Ngón tay của Quý Linh Lang khẽ khựng lại, hắn hơi nhướng mày, giọng điệu đầy nghi hoặc: “Hết rồi?”
Người áo đen cúi đầu, “Hết rồi ạ.”
“A ~” Quý Linh Lang khép sách lại đặt lên bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ, trong đôi mắt tối màu loé lên tia suy tư, “Ngươi cảm thấy hắn ta là người thế nào?”
Người áo đen quỳ xuống mặt đất, “Thuộc hạ nghĩ bên ngoài hắn có vẻ không có gì đặc biệt... Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng hắn chỉ đang giả ngốc để giấu tài mà thôi.”
Tiếng gõ nhịp đều đều đột ngột dừng lại, chân mày Quý Linh Lang khẽ nhíu, “Chậc, tiếp tục theo dõi sát sao đi.”
“... Tuân lệnh.”
- --
Tác giả có lời muốn nói
Nửa đầu thế giới này là cuộc sống ở trấn nhỏ, khá yên bình, mọi người cứ vừa đọc vừa chill, về sau mới đến cảnh vào hoàng cung.