Chương 42: 42: Chương 40 Duy Nam 2
Thanh kiếm gỗ trên tay Frederick bỗng phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Đó là dòng chảy mana của ông ta khi sử dụng ma pháp cường hoá lên thành kiếm gỗ.
Duy Nam cảm thấy được nguy hiểm.
Toàn thân liền tiến vào trạng thái cảnh giác.
Mọi giác quan trên cơ thể đang hoạt động hết công suất nhằm chuẩn bị ngăn chặn đợt tấn công tiếp theo của đối phương.
Vút
Ông ta biến mất, khác với lần trước, Frederick không tấn công ngay mà lại đi chuyển với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp được.
Mục đích của ông ta là thử xem phản xạ của Duy Nam nhanh tới đâu.
"Thật khủng khiếp! Nếu đây là chiến đấu thật thì chắc giờ này mình đi bán muối rồi!" - Duy Nam thầm than.
Mặc dù đã hết sức giữ cho nhịp điệu trận đấu luôn luôn có lợi cho mình nhưng cư dân của thế giới ma pháp này kẻ nào cũng mạnh như quái vật vậy.
Nói đâu cho xa, nói riêng cái khả năng cường hóa như Frederick vừa làm đã là một loại hack game rồi.
Người đến từ thế giới bình thường như hắn (thật ra cũng không bình thường cho lắm) sao có thể đánh bại họ được đây.
Riêng việc đánh trúng một đòn thôi đã là rất khó rồi chứ đừng nói chi đến đánh thắng.
Bất chợt một cảm giác lạnh gáy toát ra, Duy Nam biết đó là bản năng của mình đang mách bảo rằng có nguy hiểm.
"Ở đâu? Không phải sau lưng, không phải trước mặt, mà cũng không phải ở hai bên.
Vậy thì chỉ có thể là...
"Ở trên trời!"
Duy Nam ngước mặt lên, quả nhiên Frederick đang từ trên cao tung kiếm chém xuống.
"Không né kịp được, chặn cũng chẳng xong bởi tấm khiên gỗ này sẽ vỡ vụn ngay lập tức.
Nếu vậy thì mình sẽ...
Duy Nam vứt chiếc khiên sang một bên rồi vận sức ở chân, bật nhảy vút lên cao trước sự bất ngờ của Frederick tướng quân và các binh sĩ chứng kiến.
Họ khó hiểu trước hành động của hắn.
Thực ra cũng không khó hiểu gì cho lắm! Mục đích của Duy Nam là đón đỡ cú chém của Frederick ngay trên không khi vị tướng quân còn chưa phát hết lực, làm như vậy sẽ khiến uy lực của đòn đánh giảm đi rất nhiều.
Đối với một chiến binh thì vứt bỏ tấm khiên của mình là một sự sĩ nhục to lớn.
Nhưng hắn hiện tại đâu có phải là chiến binh nên
Giơ ngọn thương lên Duy Nam tung ra một đòn quét ngang lên, kiếm và thương gỗ ngay lập tức va chạm.
Rắc
Ngọn thương trên tay Duy Nam tan thành gỗ vụn trong chớp mắt, bàn tay hắn đỏ sần và sưng tấy lên vì lực va chạm.
Lộn nhào một vòng trên không trung rồi đáp bằng cả hai chân xuống mặt đất, thật may đế đôi giày này là sao sự chứ nếu bằng kim loại thì hắn đã gãy chân rồi.
Ngược lại với hắn Frederick đáp xuống một cách rất nhẹ nhàng.
Thở dài một hơi, Duy Nam nói:
"Tôi thua rồi!"
Phải! Bây giờ hắn đâu còn đánh đấm được gì nữa đâu chứ, khiên thì nằm lăn lóc trên đất, thương thì bị phá hủy, không có vũ khí thì chiến tiếp thế nào đây.
"Hahaha! Cậu khá lắm đấy!" - ông ta cười một tràng sảng khoái.
Xung quanh các binh sĩ cũng vỗ tay không ngừng, có người còn hò reo:
"Đánh hay lắm!"
Trận đấu ngày hôm nay đã làm cho những người này tỏ ra khâm phục cậu thiếu niên mới gặp mặt này.
"Từ giờ cậu sẽ là khách quý của chúng tôi.
Có vấn đề gì khi ở trong toà thành này thì cứ tìm tới, chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu trong khả năng của mình!"
Người bản địa ở ma pháp thế giới là vậy, họ rất coi trọng tinh thần kỵ sĩ dám đối mặt với thử thách.
Vừa nãy Duy Nam đã có được sự công nhận của họ khi giả chiến với Frederick, vị tướng quân tài ba bậc nhất đế quốc.
Từ "khách" là để ám chỉ những người không tham gia vào quân đội nhưng lại có tiếng nói nhất định đến họ.
Có rất ít vị khách từng xuất hiện, và Duy Nam vinh dự là một trong những người ít ỏi đó nhận đặc ân này.
Đây cũng là lý do mà vào ngày hôm sau cả nhóm được phép luyện tập trong khu quân sự, nơi có đầy đủ điều kiện và trang thiết bị phù hợp.
"Ta chỉ muốn hỏi câu này thôi, tại sao lúc nãy cậu không dùng cường hoá thân thể để chặn đòn đó của tôi?" Frederick hỏi hắn.
Duy Nam bật cười, đáp:
"Tôi không dùng được ma pháp!"
Hết chương 40
Có ai thích nhân vật này không nào?