Chương 37
Tô Lạc nhẹ nhàng bước vào tầng thứ ba.
Toàn bộ Tàng Bảo Các cũng chỉ có ba tầng, nếu không có ở tầng này, cũng không biết phải tìm ở đâu bây giờ.
Diện tích tầng thứ ba nhỏ hơn nhiều so với hai tầng bên dưới.
Hơn nữa, trên kệ chằng chịt sách, điều này khiến cho việc tìm đồ của Tô Lạc khó khăn hơn rất nhiều.
Tô Lạc nhìn kĩ kệ sách, phát hiện đó không phải bí tịch võ công gì mà là một ít sách “Đại Lục Thông Sử”, cùng với một ít nguyên tố và cách tu luyện Lục Đại nguyên tố.
Kì quái, những quyển sách này rất bình thường, có quý hiếm gì mà để ở tầng ba.
Đúng ra ở tầng ba nên để những thứ bảo bối quý báu không phải sao ???
Tô Lạc cảm thấy có chút khó hiểu.
Ồ —— Ánh mắt của Tô Lạc rơi xuống kệ sách, thân thể bỗng nhiên dừng lại một chút, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Hẳn là bản năng cẩn thận của sát thủ, nàng chợt phát hiện quyển sách ở trên kệ trước mặt mình có gì đó không đúng.
Đây là 1 bộ sách chứa ở bên trong hộp gỗ tử sam, 1 bộ gồm chín bản, cứ như vậy được dựng thẳng đặt trên kệ.
Sở dĩ nói nó kì lạ là vì mỗi quyển sách ở bên cạnh đều có dính chút bụi, nhưng quyển sách này...
Dường như thường xuyên bị người ta cầm lấy, nên phía trên bóng loáng sạch sẽ.
Cũng có khả năng là chủ nhân đặc biệt yêu quý nó cho nên thường xuyên lau chùi.
Khóe miệng Tô Lạc hiện lên một ý cười giảo hoạt.
Chính là nó.
Bàn tay Tô Lạc đưa về phía hộp sách, loay hoay đến nửa ngày, nhưng mà, không có chút phản ứng nào.
Tại sao lại như vậy ???
Lông mày của Tô Lạc cau lại, nàng suy nghĩ, rồi lấy một bản của một quyển sách trong hộp ra.
Mỗi lần lấy ra 1 bản đều ngừng lại, cẩn thận lắng nghe tiếng động.
Ngay lúc lấy ra quyển sách thứ sáu, bỗng nhiên, nàng cảm thấy quyển sách này dường như bị dính vào, lấy thế nào cũng không ra được.
Nhìn kĩ lại, nàng lập tức vui vẻ, quả nhiên hộp sách này chính là một cơ quan.
Nàng đột nhiên rút quyển sách kia ra.
Một âm thanh rất nhỏ trong bóng tối vang lên, nàng phát hiện âm thanh này dĩ nhiên là dưới chân nàng phát ra.
Tô Lạc lại nhìn về phía âm thanh phát ra.
Lúc này, phía trước nàng khoảng một mét, một miếng gạch từ từ mở ra, lộ ra một cái lỗ nhỏ, khoảng mười cen-ti-mét vuông, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.
Tô Lạc ngồi xổm xuống, đi qua xem xét, phát hiện bên trong xuất hiện một cái hộp nhỏ, lớn cỡ bàn tay.
Hộp nhỏ được chế tạo từ gỗ tử đàn, xung quanh bao phủ bởi một tầng hương nhàn nhạt của gỗ tử đàn.
Hộp nhỏ cũng không khoá nên Tô Lạc có thể trực tiếp mở ra.
Sau khi mở hộp nhỏ ra, bên trong là một cái bình sứ nhỏ bằng ngọc.
Tô Lạc tỉ mỉ nhìn xem. Bình ngọc trắng thuần khiết hoàn mỹ, phía trên ko có bất kỳ nhãn hiệu, từ bên ngoài nhìn vào căn bản ko nhìn ra đến tột cùng là đựng gì.
Tô Lạc từ từ mở cái bình ra, để sát vào mũi ngửi, một mùi hương trước nay chưa từng có lan tràn ra.
Tươi mát, thanh nhã khiến người ta khi nghe thấy đều cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
Mùi hương này và cái Nam Cung Lưu Vân miêu tả rất giống nhau.
Xem ra cái này là Thiên Linh Thủy.
Thật đúng là không uổng phí công sức nàng đến đây.
Bấy quá, cái may mắn này có là do trước kia Tô Lạc được rèn luyện hằng ngày, nếu không phải nàng chú ý cẩn thận, quan sát khắp nơi, thì dù nàng có lục tung toàn bộ Tàng Bảo Các cũng không có khả năng tìm thấy.
Tô Lạc cất bình nước và hộp nhỏ vào lồng ngực.
Không phải nàng ưa thích cái hộp gỗ tử đàn này mà là vì nó còn có tác dụng khác với nàng, hơn nữa, còn có thể là tác dụng hết sức quan trọng.
Nếu đã lấy được đồ vật mình muốn, tự nhiên nàng sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng trước khi rời đi, phải tận dụng tối đa miếng ngọc bội tím kia.