Chương 72: Một Đôi Bích Nhân (2)
“Vậy sao?” Tô Lạc lười biếng cười.
Nàng nói nàng thích Tấn Vương điện hạ cao quý trong miệng bọn họ lúc nào nhỉ?
Người đời luôn buồn cười như vậy. Thứ mà ngươi không thèm để ý, người khác sẽ cảm thấy ngươi vô cùng để ý, trái lại còn cười nhạo ngươi không được vật đó để ý đến.
“Trợn to đôi mắt của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, vị kia chính là thiếu cung chủ của Dao Trì cung, nhân xưng Dao Trì tiên tử, dù là thiên phú, võ công hay là gia thế, ngươi đều không thể so sánh nổi. Ngươi chưa biết đúng không? Hai người bọn họ chính là một đôi bích nhân do trời đất tạo nên trong mắt mọi người, không có ai xứng đôi hơn bọn họ.”
Đáy mắt Liễu Nhược Hoa chứa đầy ngoan độc và vui sướng khi người gặp họa.
Thứ mà nàng không chiếm được, vũng bùn lầy Tô Lạc này cũng đừng mong có được!
“Vậy sao?” Tô Lạc rất bình thản, giống như không hề để bụng.
Nàng bình thản đánh giá đôi thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết cách đó không xa.
Hai người bọn họ đứng đối diện nhau, giống như một bức tranh tinh xảo đẹp đẽ lưu luyến chốn nhân gian.
Một người mặc áo bào màu đen hoa văn thêu ẩn, vạt áo bị gió thổi lên, nhẹ nhàng bay múa, như bướm bay sặc sỡ.
Một người tuấn dật phi phàm, một người khuynh quốc khuynh thành.
Một người tà mị, một người xuất trần.
Liễu Nhược Hoa tuy rằng rất đáng ghét, nhưng lời nàng nói lại không sai, Nam Cung Lưu Vân cùng Dao Trì tiên tử quả nhiên là một đôi bích nhân do trời đất tạo nên.
Tô Lạc ôm cánh tay, mắt đẹp híp lại, bình thản đứng lặng tại chỗ, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Lúc này, Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngoái đầu lại vẫy tay với Tô Lạc. Nhưng mà Tô Lạc lại nhướng mày, cười như không cười mà nhìn lại.
Hắn có ý gì? Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi? Tô Lạc trong mắt hắn bị coi khinh như vậy sao?
Vị Dao Trì tiên tử kia mỉm cười mà nhìn lại đây, mày liễu tựa như vầng trăng khuyết.
Đẹp đến kinh thiên động địa, quả thực làm người khác nghẹt thở, khiến người ta phải xấu hổ, nhịn không được phải sợ hãi cúi đầu.
Nói về khí thế, Tô Lạc cũng đã trải qua mười mấy năm tinh phong huyết vũ, ai sợ ai chứ?
Hai người lẳng lặng đối diện nhau.
Trong lúc nhất thời, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí dường như có chút xấu hổ.
Nhưng mà vào lúc này, biến cố xảy ra!
Từ sâu trong rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim hót cực kỳ sắc bén, như kim thạch xé rách bầu trời, chỉ nghe thôi đã khiến màng nhĩ đau đớn. Tiếng kêu oang oang vang lên, trái tim đập mãnh liệt, mạch máu sôi sục.
Trong một khắc này, tất cả mọi người đều chấn động, tất cả đều nhìn về phương hướng mà thanh âm truyền đến.
Dường như có lực lượng thần bí nào đó ở nơi xa đang chuyển động, trên không khung đầy tia sáng lóng lánh, bỗng nhiên, một tia chớp màu đỏ rực xẹt qua phía chân trời, chợt lóe rồi biến mất.
Sau đó, ánh lửa bùng lên tận trời, giống như lửa cháy lấp lánh rạng rỡ, bao phủ toàn bộ không trung, mãnh liệt vô cùng.
“Phượng hoàng! Dục hỏa phượng hoàng!” Không biết là ai chỉ vào tàn ảnh chợt lóe rồi biến mất phía chân trời, kích động lớn tiếng thét chói tai.
“Rồng! Không ngờ lại có Thần Long!” Lại có người kích động hô to!