Chương 105: Kinh Tâm Động Phách (3)
Đột nhiên, một cánh thon dài tay phóng tới đỉnh đầu Tô Lạc.
Muốn chụp ch.ết nàng hay sao?
Tô Lạc trở nên mở mịt, bỗng nhiên đầu óc đau đớn vô cùng.
Chỉ một lát sau, Thần Long đại nhân liền rút tay về, miễn cưỡng tỏ vẻ vừa lòng: “Thế gian này lại cho loài người tàn phế các ngươi làm chủ Long Nhẫn. Lãng phí.”
Lại bảo loài người tàn phế nữa ư… Tô Lạc bĩu môi.
Phải thôi, đây là thế giới mà kẻ mạnh hơn nắm quyền, kẻ mạnh nói như thế nào thì là như thế ấy vậy.
Nàng cảm thấy buồn bực cực kỳ, nhưng cảm thấy sợi dây trói buộc mình lỏng ra, lại ngẩng đầu nhìn sang, sợi dây trong tay Thần Long đại nhân đã vụn ra thành bột.
Không hổ là Thần Long đại nhân…
Tô Lạc cảm khái vô cùng, đột nhiên một vật đen bay thui thẳng vào lòng ngực nàng, nàng theo bản năng chụp được.
“Ngao ô ngao ô!” Tiểu Manh Long ngước khuôn mặt nhỏ ngây ngô lên, mắt to ủy khuất mà nhìn Tô Lạc.
Đây là… Tô Lạc bị Thần Long đại nhân dọa cho hồ đồ. Sao lại ném rồng con cho nàng? Không phải vất vả lắm mới tìm về được hay sao?
“Chụp tốt lắm.” Thần Long đại nhân nhíu mày, mặt thể hiện sự ghét bỏ ném cho nàng thêm một khối ngọc.
“Đây là cái gì?” Tô Lạc cẩn thận mà đánh giá khối ngọc trắng trẽo nõn nà kia, mắt đẹp chuyển động, thật là khó hiểu.
Thần Long đại nhân có tốt đẹp như vậy không? Sao lại tặng đồ cho nàng?
“Loài người vô tri.” Thần long đại nhân rũ mi tỏ vẻ bất mãn, đôi tay khoanh tay ở sau lưng, nói được một câu nói dài hiếm hoi: “Trong ngọc giản có ngưng tụ hư ảnh thần lực của ta. Nếu Tiểu Manh gặp hung hiểm, bóp nát ngọc giản thì hư ảnh thần lực sẽ hiện thân tương trợ.”
Hư ảnh thần lực của Thần Long đại nhân? Nếu hắn đã tự tin như vậy, hẳn phải là vật rất lợi hại? Vậy sau này…
"Ngọc giản chỉ có thể dùng một lần." Thần Long đại nhân ngước mắt, đạm mạc liếc mắt một cái: "Bên trong có chứa bí kíp Đại Hư Không Thủ Ấn, có học được hay không thì còn phải xem tạo hoá của ngươi.”
Tô Lạc há hốc mồm. Nói cách khác, nếu nàng không học được bí kíp Đại Hư Không Thủ Ấn trước khi bóp nát miếng ngọc để nhờ cứu mạng, thì bí kíp kia sau này sẽ chẳng còn để mà học nữa? Thật đúng là làm người ta khó lựa chọn.
Nhìn bộ dáng rối rắm mặt mày nhăn lại của Tô Lạc, Thần Long đại nhân rất là vừa lòng, đứng trên cao nhìn xuống nàng, từ tốn nói: “Nếu con ta có nguy hiểm gì, ngươi sẽ phải ch.ết.”
Thần Long đại nhân trừng mắt dữ tợn nhìn Tiểu Manh một cái, mà Tiểu Manh Long mắt to tròn xoe long lanh, một đôi móng vuốt gắt gao nắm ống tay áo Tô Lạc không bỏ.
Không chờ Tô Lạc đáp lời, Thần Long đại nhân xoa xoa đầu Tiểu Manh Long, kiên quyết phất tay áo, thân ảnh cao dài biến mất không để lại tung tích.
Sau khi Thần Long đại nhân biến mất, chỉ thấy Tiểu Manh Long phát ra ánh sáng, lại nhìn lên, Tiểu Manh Long bỗng biến hình hoàn toàn!
Từ hình dạng một con rồng giương nanh múa vuốt nay lại biến thành chó con đáng yêu, trên người còn có một lớp lông trắng mịn bao phủ, vô cùng ngoan ngoãn.
Tô Lạc trợn tròn mắt nhìn. Rồng còn sao có thể biến thành chó con?
Như vậy xem ra cũng ổn, Tô Lạc vốn còn lo lắng sau khi mang theo bé rồng trở lại xã hội nhân loại, thực lực của nàng không bảo vệ được nó, hiện tại Thần Long đại nhân biến nó thành chó con, giảm đi vô số phiền toái.
Xem ra Thần Long đại nhân tuy rằng lạnh nhạt vô tình, nhưng suy xét vấn đề rất tinh tế toàn diện.
“Chi chi chi!" Tiểu Manh Long dụi dụi vào lòng ngực Tô Lạc, giống hệt chó con thật.
“Đem theo ngươi chỉ tổ phiền toái, ầy…” Tô Lạc trừng mắt nhìn con thú nhỏ trong lòng, dùng ngón tay gõ đầu nó.