Quyển 1 - Chương 46-3
Hoa Kinh Vũ cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đi ra ngoài, phía sau khuôn mặt tuấn mỹ của Hách Liên Hiên tràn đầy ý cười như nước, đôi mắt mịt mù nhìn về phía thân ảnh đi phía xa kia.
Đợi cho Hoa Kinh Vũ dẫn tiểu nha đầu đi xa, Hách Liên Hiên ngồi xuống, khóe môi cong lên tuyên thề trong lòng, hắn phải nhanh chóng điều tr.a mình bị trúng độc gì, sau đó cố gắng luyện nội lực trở lại như cũ, không thể thua nha đầu kia, vậy hắn còn có mặt mũi gì bảo vệ nàng a.
Hoa Kinh Vũ đi tìm lão sư Mộ Dung Lan, Mộ Dung Lan không nói hai lời liền đồng ý.
Buổi chiều, Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong còn có Nhan Băng ba người mang theo Tiểu Bạch ngồi xe ngựa cùng nhau trở về Hoa phủ.
Trên đường, Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong nói chuyện vào ở Ngọc Hoàng thư viện, Hoa Thanh Phong ngược lại đồng ý, chỉ là dặn dò nàng cẩn thận một chút: “Muội phải cẩn thận một chút, trong Ngọc Hoàng thư viện không có ít người là bằng hữu của Vân Ương Ương, chỉ sợ các nàng âm thầm hạ độc thủ với muội.”
“Ta sẽ cẩn thận,” Hoa Kinh Vũ cười nói, nàng nhất định phải nhanh chóng luyện nội lực mạnh lên, đợi đến khi năng lực nàng lớn mạnh, nàng sẽ không sợ những người đó.
Trông thấy xe ngựa sắp đi tới Hiêu thành, đột nhiên phía trước có một trận dao động cường đại vọt tới, dao động này còn mang theo nồng đậm sát khí, rõ ràng có địch nhân đến. Sắc mặt Hoa Kinh Vũ đột nhiên thay đổi, bỗng giữa không trung gầm lên một tiếng.
“Hoa Kinh Vũ, tiện nhân nhà ngươi, thế nhưng dám cả gan đả thương nha đầu của Vân gia ta, hay ngươi thật sự cho là Vân gia ta dễ bị khi dễ vậy sao?”
Giữa không trung, mấy đạo thân ảnh xuất hiện, cầm đầu là một lão già gầy gò, ánh mắt ngoan lệ như diều hâu trên trời xanh, mang theo hơi thở hung ác, đoàn người chưa tới nơi, thì lời nói ngoan độc đã vang lên.
Hoa Kinh Vũ vén rém ra bên ngoài nhìn xung quanh, chỉ thấy tro bụi phía trước bay lên cao, oanh một tiếng, tựa như có cả vạn cân cự thạch nện ở trên mặt đất. Thực hiển nhiên những người này thân thủ vô cùng lợi hại, trong xe ngựa đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Kinh Phong sắc mặt khó coi.
Tiểu Bạch cũng rụt đầu một chút, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, đợi cho tro bụi bay đi, chỉ thấy phía trước chừng bảy tám người, cầm đầu là một lão già tiều tụy, trên khuôn mặt gầy dò mãnh liệt dị thường, không có chút nhu hòa, cứng ngắc không có một tia biểu tình.
Hoa Kinh Vũ mạnh mẽ áp chế kinh hãi trong lòng, trấn định mở miệng: “Các hạ là ai? Ban ngày ban mặt mà chặn xe ngựa của Hoa phủ là có ý gây chuyện?”
Kỳ thật nàng biết những người này tất nhiên là người nào của Vân Ương Ương, đôi mắt của lão già bắn ra những mũi nhọn, lạnh lùng mở miệng: “Ta là Vân gia lão tổ, ngươi dám cả gan đả thương nặng bảo bối của Vân gia chúng ta, hôm nay chính là ngày ch.ết của ngươi.”
Vân gia lão tổ hung tợn nói, giống như ác linh, lời của ông ta vừa rơi xuống, tùy tùng phía sau Vân gia, cũng kêu to lên.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi thật to gan lại dám đả thương nặng đại tiểu thư của Vân gia chúng ta không còn một hơi thở, hôm nay chúng ta sẽ làm cho ngươi biết trời cao bao nhiêu, đất sâu bao nhiêu.”
“Đúng vậy, cho dù ngươi là Thái tử phi của Yến Vân quốc cũng vô dụng.”
“Chúng ta ngược lại muốn nhìn xem bây giờ còn có ai có thể cứu được ngươi.”
“Chúng ta giết ch.ết các ngươi, một tên cũng không chừa, xem ai đến trả thù.” Mỗi người một câu, sát khí khắp nơi, mỗi người đều mang bộ mặt muốn giết người.
Hoa Kinh Vũ nhíu mi, liếc nhìn Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng bên trong xe ngựa, còn có Tiểu Bạch, nàng ch.ết chả sao cả, nhưng mà đám người Hoa Thanh Phong bị nàng liên lụy, cho nên nàng có ch.ết, cũng muốn bảo toàn mạng cho bọn họ.
“Oan có đầu nợ có chủ, các vị muốn giết ta, cứ việc đến đây, bất quá ta ch.ết là đủ, các vị hãy buông tha hai người bên trong, ta ở lại đây nhận lấy cái ch.ết như thế nào?”
Đối mặt với người mạnh như thế này, nàng ngay cả cơ hội công kích đều không có, bất quá lời của nàng vừa nói ra, đối diện chính là Vân gia lão tổ, trực tiếp ngửa mặt lên trời cười to: “Hôm nay một người cũng đừng hòng rời khỏi đây, chỉ tại các nàng đã kết giao lầm bằng hữu, phải ch.ết liền cùng ch.ết đi.”
Hắn nói xong cũng không chờ Hoa Kinh Vũ nói nữa, trực tiếp động thủ, một luồng nội lực cường đại theo bốn phương tám hướng ập đến, nằm trong tay của hắn, hình thành một luồng nội lực cường đại.
“Nội lực cấp tám,” Sắc mặt Hoa Kinh Vũ Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong đều thay đổi, ngay cả Tiểu Bạch theo bản năng cũng cảm giác được tình huống nguy hiểm.
Vân gia lão tổ đã không muốn cùng các nàng nhiều lời, nâng một chưởng, lao thẳng tới đây, một chưởng mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống. Áp bức cường đại khiến cho những người bên trong xe ngựa không ngồi vững không có khả năng chống trả, càng không bàn gì đến việc đánh lại, trực tiếp thừa nhận.
Một tiếng nổ oanh, xe ngựa bị đánh bay ra. Trong thời khác nguy hiểm, Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch, hết sức bình tĩnh, ném ra ngoài, ra lệnh: “Tiểu Bạch, mau ra ngoài, quay trở về rừng rậm Đen tìm sư phụ đi.”
Oanh, oanh, oanh, ba tiếng nổ mạnh vang lên.
Thân mình của Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng còn có Hoa Thanh Phong từ trong xe ngựa bể nạt bay ra ngoài, tâm mạch của ba người đồng thời bị kình khí cường đại làm chấn động.
Oa oa thổ huyết. Đúng lúc này, trên đường lớn một chiếc xe ngựa xa hoa không nhanh không chậm chạy đến.
Ba thân ảnh kia phóng lên cao bùm một tiếng, bị kình khí trực tiếp ném vào trong xe ngựa xa hoa. Mặt khác có hai người, tiếp được người bay ra ngoài xe ngựa, đặt ở trên mặt đất, nếu không phải người này ra tay, dựa vào lực tấn công cường đại như thế, chỉ sợ hai người này hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ.
Trong xe ngựa xa hoa, có một người ngồi ngay ngắn an ổn, người này ngồi an ổn trên nhuyễn tháp, trên khuôn mặt tuấn mỹ, lúc này tràn đầy lạnh lùng, lúc trước có một luồng nội lực cường đại đánh vào trong xe ngựa, có người bay vào, hắn khoát tay cản, người này liền bùm một cái rơi vào trong xe ngựa.
Oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình cứng đờ, sau đó cũng không nhúc nhích, trực tiếp hôn mê.
Nam tử ngồi trong xe ngựa khuôn mặt tuấn mỹ cao ngạo, đúng là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, Nam Cung Lăng Thiên không nghĩ tới sẽ gặp việc chém giết, sắc mặt không khỏi khó coi, đang muốn sai người đem người trên xe ngựa ném xuống, bất quá liếc mắt nhìn một cái gương mặt chợt tối sầm, không khỏi kinh ngạc, nha đầu đen.
Thấy đó là khuôn mặt của Hoa Kinh Vũ, Nam Cung Lăng Thiên nhịn xuống, không kêu người đem nàng ném ra ngoài xe ngựa, lúc này xe ngựa đã dừng lại, hắn nhìn vể phía Đàm Đài Văn Hạo: “Nhìn xem nàng thế nào?”
Đài Văn Hạo lên tiếng trả lời rồi ngồi xổm xuống, nâng Hoa Kinh Vũ dậy, sau đó cẩn thận kiểm tr.a nàng một lần, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Tâm mạch của nàng bị người ta đánh vỡ, bị thương rất nặng, nếu không cứu, chỉ sợ hết thuốc chữa.”
“Người nào lại tâm ngoan thủ lạt như thế, biết rõ nàng là Thái tử phi đương triều, thế nhưng còn dám hạ độc thủ độc ác thế này?” Sắc mặt Nam Cung Lăng Thiên cực kì khó coi, người này rõ ràng không xem người hoàng thất bọn họ trong mắt a, trong ánh mắt sâu kín nhiễm một tầng sương lạnh.
Đúng lúc này, phía trước là đám người Vân gia lão tổ đã đi tới, bởi vì Vân gia lão tổ hằng năm bế quan, cho nên không nhìn thấy xe ngựa mà chỉ thấy tiểu ma vương Nam Cung Cẩn, nhưng người phía sau cũng nhận ra đó là Nam Cung Cẩn, chạy nhanh tới bên tai lão tổ tông nói một tiếng.
Sắc mặt Vân gia lão tổ u ám, thu lại vẻ mặt kiêu ngạo, thản nhiên mở miệng: “Thì ra là Cẩn tiểu vương gia.”
Nam Cung Cẩn liếc mắt nhìn một cái, liền nhận ra đó là người Vân gia, không khỏi nâng mi, âm trầm mở miệng: “Vân gia các ngươi thật to gan, thế nhưng ngay cả người của Hoa tướng quân phủ cũng dám đụng.”
“Cũng không phải là lão phu muốn động tới người của Hoa gia, mà là Hoa Kinh Vũ khinh người quá đáng, thế nhưng can đảm dám đả thương nha đầu của Vân gia ta, nàng đánh nha đầu Vân gia ta chỉ còn lại một hơi thở, hôm nay ta tất nhiên muốn giáo huấn nha đầu kia.”
Lời Vân gia lão tổ vừa nói ra, bên trong xe ngựa vang lên một đạo âm thanh cực kì lạnh lùng: “Thì ra Vân gia các ngươi lợi hại như thế, thế nhưng dám can đảm giết Thái tử phi tương lai, bổn vương ngược lại muốn biết, là ai cho các ngươi mượn cái lá gan này.”
Tiếng nói lãnh huyết này vang lên, sắc mặt của những người Vân gia phía trước xe ngựa cực kỳ khó coi, vốn nghĩ chỉ đụng phải Cẩn tiểu vương gia, không nghĩ tới ma đầu Nam Cung Lăng Thiên này cũng ở đây, người của Vân gia lập tức nói cho Vân gia lão tổ, thân phận của Nam Cung Lăng Thiên.
Lần này ngay cả Vân gia lão tổ cũng không dám khinh suất, cung kính trầm ổn nói: “Thì ra là Bắc U vương điện hạ, Vân Thường tại đây hữu lễ.”
“Vân Thường, ha ha, ngươi nói ngươi muốn giết Thái tử phi phải không? Bổn vương thật muốn nhìn xem ngươi giết Thái tử phi như thế nào.” Hắn dứt lời, Vân gia lão tổ cắn răng, xem ra hôm nay muốn giết Hoa Kinh Vũ là không có khả năng, không bằng rút lui trước.
Nghĩ vậy Vân gia lão tổ hướng Nam Cung Lăng Thiên cáo từ muốn rời đi, Nam Cung Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, một đạo thanh âm nói ra, phía sau giữa không trung, đột nhiên xuất hiện thêm mười người, bao quanh người của Vân gia, chỉ nghe âm thanh lạnh lùng vang lên bên trong xe ngựa.
“Dám can đảm đả thương Thái tử phi, cứ nghĩ như vậy rồi đi, đi dễ thế sao? Nếu để Thái tử hoàng huynh biết, chẳng phải là sẽ nói bổn vương không đúng, chính mắt nhìn thấy hoàng tẩu bị người truy sát, thế nhưng cái gì cũng không làm.”
“Bắc U vương muốn thế nào?” Sắc mặt Vân gia lão tổ u ám, hôm nay muốn ra tay giết ch.ết đám người Hoa Kinh Vũ, thế nhưng không nghĩ tới gặp phải Bắc U vương những người này, thật sự là không hay ho gì.
Lúc này đây Nam Cung Lăng Thiên không nói gì, nhưng thật ra Nam Cung Cẩn đã đi tới. Hắn mặt mày kín đáo cười lạnh: “Tự nhiên muốn thay Thái tử hoàng huynh giáo huấn các ngươi một chút cho tốt.”
Hắn nói một tiếng, vung tay lên mệnh lệnh cho thủ hạ đang bao vây Vân gia: “Hãy giáo huấn lão già kia cho tốt, làm cho bọn họ biết, không phải người nào cũng có thể bị khi dễ.”
Nam Cung Cẩn dứt lời, lắc mình đi vào xe ngựa, hắn có chút lo lắng cho Hoa Kinh Vũ, nha đầu kia rốt cuộc có bao nhiêu xui xẻo a, sao lại có thể xui xẻo như thế chứ.
Nam Cung Cẩn vào bên trong xe ngựa, đồng thời theo hắn vào bên trong xe ngựa, còn có Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lúc trước bị Hoa Kinh Vũ ném ra ngoài, đã quay trở lại, đi theo Nam Cung Cẩn vào bên trong xe ngựa.
Trong xe ngựa, không ai để ý tới Tiểu Bạch, vài người chỉ nhìn thấy Hoa Kinh Vũ nắm ở trên sàn, bởi vì khuôn mặt rất đen, ngược lại nhìn không ra thần sắc gì, bất quá thấy nàng liên tục nôn ra máu, Nam Cung Cẩn đau lòng không thôi, nha đầu kia rốt cuộc có bao nhiêu xui xẻo a, nghĩ vậy hắn lập tức túm lấy Đàm Đài Văn Hạo: “Mau, đem thuốc kéo dài sinh mệnh lấy ra, để nàng ăn vào.”
“Ngươi buông, giữ chặt ta như vậy, ta làm sao lấy thuốc a,” Đàm Đài Văn Hạo mở miệng không nói gì tương xứng, cuối cùng Nam Cung Cẩn buông hắn ra, Đài Văn Hạo lấy thuốc ra, một bên đưa vào trong miệng Hoa Kinh Vũ, một bên nói thầm: “Cái này là tâm mạch bị chấn thương, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể tu dưỡng tốt.”
“Thật sự là một tiểu nha đầu đáng thương a,” Nam Cung Cẩn đau lòng nói, Nam Cung Lăng Thiên nâng mắt, nhìn Nam Cung Cẩn, không hiểu tên này vì sao thích nha đầu kia, bất quá bộ dáng của hắn làm cho hắn cực kì không vui, lạnh lùng mở miệng: “Bên ngoài còn có hai người, không muốn họ ch.ết, mau đem dược cho các nàng uống.”
“Ách,” Nam Cung Cẩn cuối cùng không nói, nhanh chóng lấy dược xuống xe cho Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng uống.
Nam Cung Lăng Thiên nhìn Đàm Đài Văn Hạo, thản nhiên hỏi: “Nàng sẽ không có chuyện gì chứ?”
Đàm Đài Văn Hạo nâng mi nhìn Nam Cung Lăng Thiên, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Ta nhớ rõ ngươi không thích nha đầu kia, ngươi nói một tiếng, cứu hay không cứu, nếu là không cứu, ta sẽ làm cho nàng không sống được, nếu là ngươi nói cứu, ta tự nhiên đem hết toàn lực cứu nàng, cho nàng sử dùng dược tốt nhất, rất nhanh sẽ bình phục lại.”
Trong con ngươi u lãnh của Nam Cung Lăng Thiên, tràn đầy lãnh khí thị huyết, âm ngao vô cùng mà trừng mắt nhìn Đàm Đài Văn Hạo.
Đàm Đài Văn Hạo cười ha hả đứng lên, sau đó lấy dược cho vào miệng Hoa Kinh Vũ: “Biết ngươi muốn cứu nàng, mà còn tỏ ra mạnh miệng.”
“Cút,” Nam Cung Lăng Thiên chưởng Đàm Đài Văn Hạo một cái, trực tiếp làm cho hắn bay ra khỏi xe ngựa.
Bên ngoài Nam Cung Cẩn cực kì hoảng sợ, kì quái nhìn Đàm Đài Văn Hạo: “Ngươi như thế nào đi ra?”
Đàm Đài Văn Hạo cười rộ lên ha ha: “Người ta ngại chúng ta làm phiền.”
Trong xe ngựa thanh âm lạnh như băng vang lên: “Xem ra ngươi ngứa da, bổn vương không ngại đem ngươi lột da làm đèn lồng.”
Đàm Đài Văn Hạo lập tức không nói, nhanh chóng lấy thuốc đút cho Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng, các nàng bị thương quá nặng, nếu không dốc toàn lực cứu các nàng, các nàng sợ sẽ không sống được.
Phía trước xe ngựa, hơn mười hắc y nhân cùng với người của Vân gia giết nhau thành một đoàn, tuy rằng nội lực của Vân gia lão tổ lợi hại, nhưng bọn họ vẫn chưa lợi hại lắm, nên bị đánh đến chật vật, mấy người của Vân gia đều bị thương, chỉ có Vân gia lão tổ là hoàn hảo vô sự.
Mắt thấy còn nán lại nữa, bọn họ sẽ gặp xui xẻo, Vân gia lão tổ gầm một tiếng dốc hết toàn lực phản kích, sau đó xoay mình quát một tiếng: “Đi.”
Vài người lắc mình trốn đi, cuối cùng chạy trốn tới giữa không trung, hướng Nam Cung Lăng Thiên mở miệng: “Bắc U vương quả nhiên lợi hại, lão hủ lĩnh giáo, sau này còn gặp lại.”
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên giọng nói âm ngao dùng phương thức thiên lý truyền âm phát ra ngoài: “Nếu có lần sau, các ngươi chờ bị lột da đi.”
Mọi người Vân gia run rẩy một chút, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên quả nhiên lợi hại.
Trong xe ngựa, Hoa Kinh Vũ đã dần dần tỉnh lại, trợn to mắt, liền nhìn thấy Tiểu Bạch ɭϊếʍƈ cánh tay của mình, sắc mặt của nàng không khỏi thay đổi, nhanh chóng mở miệng: “Tiểu Bạch chạy mau.”