Quyển 1 - Chương 52-3: Ca ca của Tiểu Vũ Nhi (3)
Edit: Cửu Trùng Cát
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Trong chính sảnh mọi người nhìn thấy có chút hiểu ra, người người đều có chút kinh hãi, không ít người trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, Hoa Kinh Vũ chính là nghịch lân của Hoa Thiên Tầm, nếu trêu chọc đến Hoa Thiên Tầm, lấy tính tình của hắn tuyệt đối sẽ không quá mức cho làm khó dễ ngươi, nhưng nếu là đắc tội Hoa Kinh Vũ, chỉ sợ hắn sẽ không chút nương tay giết ch.ết ngươi.
Giờ khắc này cuối cùng mọi người cũng nhìn thẳng vào sự tồn tại của Hoa Kinh Vũ, Hoa lão tướng quân trên mặt lộ ra tươi cười, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Đây là đương nhiên, Vũ Nhi là Đại tiểu thư của Hoa gia chúng ta, về sau nếu lại có người nào không có mắt gì đó, đối với Vũ Nhi chậm trễ, liền đánh giết, Hoa gia chúng ta không có loại nô tài khi chủ như vậy.”
Trong lòng Hoa Kinh Vũ không muốn khách sáo một chút nào với Hoa lão tướng quân, nhưng thần sắc trên mặt vẫn chưa thay đổi, nhanh nhẹn tiếp lời: “Tạ gia gia dặn dò, là Vũ Nhi thật có phúc.”
Một câu này nhìn như bình thường, nhưng bên trong lại tràn ngập châm chọc đắc ý, mọi người của Hoa gia có lỗ tai đều nghe ra được, sắc mặt mỗi người đều khẽ biến thành ứng ngắc, âm thầm cắn răng, bất quá đối với Hoa Kinh Vũ quả thật không có cách nào, người mà Hoa Thiên Tầm coi trọng nhất chính là nàng, nếu bọn họ dám đến trêu chọc nàng, đó là cùng Hoa Thiên Tầm đối nghịch.
Đồng lứa trẻ tuổi của Hoa gia sau này chỉ có thể dựa vào Hoa Thiên Tầm, cho nên tuy rằng nghe ra Hoa Kinh Vũ châm chọc, người trong chính sảnh không ai dám nói gì.
Hoa Thiên Tầm kéo Hoa Kinh Vũ ngồi ở một bên phòng nghị sự, sắc mặt ôn hòa ngẩng đầu quét mắt nhìn người xung quanh liếc mắt một cái, ôn thanh hỏi: “Không biết gia gia phái người kêu ta đến đây để làm gì?”
Lời này vừa nói ra, Hoa lão tướng quân cuối cùng cũng tìm được cách xuống đài, trên mặt mang theo ý cười, nhìn về phía Hoa Thiên Tầm: “Tầm Nhi, lần này ngươi khải hoàn quay về, hoàng thượng tứ phong ngươi là trung dũng thiếu tướng quân, đây chính là cho Hoa gia chúng ta mặt mũi, gia gia thật cao hứng, lần này gọi ngươi lại đây, là vì muốn ban cho ngươi gì đó, ngươi nói đi, muốn cái gì, gia gia tất nhiên sẽ tưởng thưởng cho ngươi?”
Thì ra đám người Hoa lão gia tử mời Hoa Thiên Tầm lại đây, đó là định lôi kéo hắn, tuy Hoa Thiên Tầm là người của Hoa gia, có thể nói rốt cuộc chỉ là nghĩa tử, nếu ngày nào đó hắn mất hứng, hoàn toàn có thể tự lập môn hộ, nếu hắn tự lập môn hộ, thì vô cùng bất lợi đối với người của Hoa gia, trong đám tiểu bối của Hoa gia, cũng không có ai xuất sắc làm vinh quang cho Hoa gia, hiện tại thật vất vả mới xuất hiện một người như thế, bọn họ đương nhiên không muốn buông tha hắn.
Hoa Thiên Tầm nghe xong Hoa lão gia tử nói, đương nhiên hiểu được ý tứ của ông, hắn chậm rãi đứng dậy, ôm quyền cung nói: “Tạ gia gia quan tâm, Tầm Nhi không cần cái gì, nếu nói là có, Tầm Nhi thầm nghĩ lúc này nên nói một tiếng, về sau ta không hy vọng trong Hoa phủ có người đối với Vũ Nhi không tốt, nếu có người đối với Vũ Nhi không tốt, cũng đừng trách ta trở mặt vô tình, nếu Vũ Nhi có thể vui vẻ ở lại Hoa gia, Hoa Thiên Tầm ta trọn đời sẽ không thoát ly Hoa phủ.”
Những lời này xem như cho Hoa gia một cái cam đoan, mọi người Hoa gia trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng nhìn về phía hắc nha đầu Hoa Kinh Vũ, không nghĩ tới Hoa gia cuối cùng muốn mượn sức Hoa Thiên Tầm, lại phải dựa vào một nha đầu bình thường bọn họ vẫn luôn xem thường, trên đời sự thật đúng là hay thay đổi a.
Khóe môi Hoa Kinh Vũ vẫn thủy chung là tựa tiếu phi tiếu, đem ánh mắt của mọi người trong phòng nghị sự đều xem ở trong mắt, bất quá nàng cái gì cũng đều không có nói, đối với Hoa gia, nàng còn chưa tới mức không phải quyết liệt không thể xoay sở.
“Được,” Hoa lão gia tử dẫn đầu cho phép, có thể sử dụng việc Hoa Kinh Vũ ngụ ở như vậy để sử dụng một nhân tài hữu dụng, Hoa gia hắn là kiếm được.
Hoa lão gia tử tiếp tục phân phó: “Các ngươi đều nhớ kỹ chưa? Về sau Hoa Kinh Vũ đó là thể diện của tiểu thư Hoa gia, nếu lại có người đối với nàng không tốt, lập tức đuổi ra ngoài.”
Ánh mắt của Hoa lão tướng quân nhìn hướng về phía nhi tử thứ ba – Hoa Lôi tướng quân, trên mặt mang theo ý cảnh cáo nhìn chằm chằm vào Hoa Lôi tướng quân.
Hoa Lôi tướng quân tức biết rõ phụ thân mang theo ý tứ cảnh cáo hàm xúc, đây là cảnh cáo hắn, đừng làm cho nữ nhân này ở hậu viện lại không duyên cớ gặp phải biến cố.
Hiện tại Vân Thị có thể nói một chút hậu thuẫn đều không có, Vân gia sau lưng nàng sớm đã bị người diệt, nếu nàng lại cùng Hoa Kinh Vũ xung đột nữa, chỉ sợ phụ thân biết mắt cũng không chớp một cái sẽ đem Vân Thị đuổi ra khỏi Hoa phủ, Hoa Lôi tướng quân đứng dậy cung kính nói: “Phụ thân, ta hiểu được.”
“Ừ, Vũ Nhi, về sau nếu có người khi dễ ngươi, ngươi liền tới nói cho gia gia, gia gia thay ngươi làm chủ.”
Hoa Kinh Vũ đứng dậy, cười nói tạ: “Tạ gia gia.”
Trên đời sự thật đúng là hay thay đổi a, trong chớp mắt nàng là vị tiểu thư không được Hoa gia coi trọng nhất, quay đầu lại được coi trọng như thế, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào a, bất quá đây cũng là bởi vì nguyên nhân Hoa Thiên Tầm.
Hắn quả nhiên nói được thì làm được, hắn nói hai năm sau, sẽ trở về bảo hộ nàng, hiện tại quả nhiên thực hiện lời hứa trở về bảo hộ nàng, Hoa Thiên Tầm và Hoa Kinh Vũ hai người từ trong phòng nghị sự bước ra, một đường tiến về Khinh Vũ Các phía trước.
Sắc trời đã tối sầm xuống, trên hành lang đèn lồng nhẹ lay động, lay động ra ánh sáng mờ nhạt, hai người giẫm lên ánh sáng mờ nhạt này vừa đi vừa nói chuyện.
“Vũ Nhi, về sau ở Hoa phủ này không ai dám khi dễ muội, nếu lại có người khi dễ muội, muội có thể giáo huấn thật tốt bọn nô tài không có mắt này, muội là chủ tử đúng đắn, biết không?”
“Ừ, ta đã biết,” Hoa Kinh Vũ cười gật đầu, trong lòng ấm áp, có người dựa vào cảm giác thật tốt a, thật giống như Ninh Duệ vẫn không có rời khỏi nàng: “Cám ơn ngươi, Thiên Tầm ca.”
Hoa Thiên Tầm trở lại, đưa tay vuốt mái tóc rối loạn của Hoa Kinh Vũ, cưng chìu sủng nịch mở miệng: “Muội là muội muội của ta, cám tạ ta làm cái gì, chúng ta là người một nhà.”
“Đúng vậy, chúng ta là người một nhà,” Hoa Kinh Vũ nở nụ cười, hai người một đường đi trở về Khinh Vũ Các, bất quá người vẫn chưa đi tới, liền nghe thấy trong Khinh Vũ Các một mảnh tiếng động ầm ỹ, trong đó vang lên tiếng kêu bén nhọn.
“Hoa Kinh Vũ, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi đi ra cho ta, đều do ngươi, mà ta và Vân gia mới có thể cửa nát nhà tan, ngươi đi ra cho ta, hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi liều mạng, Vân gia ta đã không còn, ta cũng không muốn sống nữa.”
Trước cửa Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ vừa nghe thì biết được người đang mắng là người nào, ngoại trừ nữ nhân Vân Ương Ương thì còn ai nữa? Không nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng vào Hoa phủ, chắc là Vân Thị đem nàng đón vào Hoa phủ rồi, nữ nhân này ăn nhờ ở đậu còn không biết thân biết phận, còn cùng nàng liều mạng, nàng ta dựa vào cái gì cùng nàng liều mạng a.
Sắc mặt Hoa Thiên Tầm bên cạnh Hoa Kinh Vũ đột nhiên âm lãnh chìm xuống, tức đến sùi bọt mép, cả người âm ngao vô cùng, cước bộ càng cứng rắn đi tới Khinh Vũ Các, từ rất xa nhìn thấy trước cửa Khinh Vũ Các, vây quanh không ít người, trong đó có một nữ tử đang cao giọng chửi bậy, nữ tử này chính là Vân phủ Vân Ương Ương, Hoa Thiên Tầm nhận thức được nữ nhân này. Trước kia Vân Ương Ương đã tới Vân phủ, đồng thời nữ nhân này từ trước đã có ý với hắn, bất quá loại nữ nhân có đưa cho hắn, hắn cũng không cần.
Không nghĩ tới ngày hôm nay nữ nhân này thế nhưng dám can đảm đến Khinh Vũ Các náo loạn, được, thật sự là quá tốt, ánh mắt Hoa Thiên Tầm âm u một mảnh, dẫn một đám người đi tới.
Phía trước trong sân, không biết là ai kêu một tiếng: “Đại thiếu gia đã tới?”
Nhất thời tất cả mọi người nhìn lại đây, liếc mắt một cái nhìn thấy Hoa Thiên Tầm quanh thân bao phủ sát khí thị huyết, đồng thời cũng nhìn thấy Hoa Kinh Vũ bên cạnh Hoa Thiên Tầm, khóe môi Hoa Kinh Vũ vẫn tựa tiếu phi tiếu.
Vân Ương Ương vừa thấy vẻ mặt Hoa Kinh Vũ, liền giận điên lên, đều do nữ nhân này hại Vân gia các nàng, nàng ta chính là liều một mạng, cũng sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này: “Hoa Kinh Vũ, đồ tiện nhân nhà ngươi, là ngươi, là ngươi hại Vân phủ của ta, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi.”
Vân Ương Ương vừa dứt lời, ba một tiếng, giữa không trung một người hung hăng tặng nàng một bạt tai, hết sức vang dội, mà mọi người còn không có thấy rõ ràng sao lại thế này, nửa bên mặt của Vân Ương Ương đã sưng lên cao.
Thanh âm lạnh lẽo ngoan độc của Hoa Thiên Tầm vang lên: “Ngươi tính là cái thứ gì, thế nhưng dám cả gan kiêu ngạo ở Hoa gia.”
Vân Ương Ương bị ăn một cái tát khiến trong đầu vang lên tiếng ong ong, thân mình lay động vài cái thiếu chút nữa đã ngã quỵ, Hoa Như Yên bên cạnh nàng ta vốn đang dùng một đôi mắt ngoan lệ như sói trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, đều tại nữ nhân này, hiện tại ở kinh thành kinh nàng ta đã vang danh là nữ tử ɖâʍ phụ, hơn nữa từ nay về sau sau sẽ cách biệt với vị trí Thái tử phi, vô luận như thế nào nàng đều sẽ không chịu để yên, Hoa Như Yên đưa tay giúp đỡ Vân Ương Ương, vẻ mặt đau lòng ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Tầm: “Thiên Tầm ca, Ương Ương nàng?”
Hoa Như Yên lời còn chưa nói hết, mày rậm của Hoa Thiên Tầm đã nhíu lại thành một đoàn, lạnh như băng hừ lạnh: “Người nào là ca ca của ngươi a, ta cũng không phúc phận có muội tử như thế.”
Một câu đem đánh bật lời nói của Hoa Như Yên, Hoa Như Yên theo bản năng nắm chặt nắm tay, hít sâu, không nghĩ tới nàng thân là tiểu thư Hoa phủ, thế nhưng bị người giáp mặt làm cho mất mặt mũi, Hoa Thiên Tầm này thật sự là quá kiêu ngạo.
Hoa Như Yên còn chưa mở miệng nói tiếp, Hoa Thiên Tầm đã mở miệng ra lệnh cho thủ hạ ở phía sau: “Người đâu, đem tiện tì dám cả gan đối với chủ tử Hoa gia hô to gọi nhỏ kéo xuống đánh hai mươi đại bản, sau đó đuổi ra khỏi Hoa phủ đi, về sau không cho phép người này tới cửa nữa.”
Lời này vừa nói ra, bốn phía tất cả mọi người nhìn Hoa Thiên Tầm, sau đó nhìn hướng về phía Hoa Kinh Vũ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Vân Ương Ương, chân Vân Ương Ương lập tức mềm nhũn, trực tiếp đứng không yên, nàng chẳng những bị đánh, còn bị đuổi ra ngoài, nếu nàng bị đuổi ra ngoài, làm sao có chỗ dung thân a: “Không cần a, biểu tỷ.”
Vân Ương Ương bất chấp chuyện bị đánh, cầm lấy tay Hoa Như Yên cầu xin, sắc mặt Hoa Như Yên khó nhìn lên, âm ngao nói: “Đại thiếu gia, ngươi làm như vậy có phải quá mức hay không, Ương Ương lại là biểu muội của ta, dựa vào cái gì ngươi dám đuổi nàng ra ngoài.”
“Dựa vào việc nàng ta ở Hoa phủ không biết thân biết phận, thế nhưng dám cả gan đối với chủ tử Hoa gia hô to gọi nhỏ, đây là tử tội,” Quanh thân Hoa Thiên Tầm tràn ngập sát khí thị huyết. Ngoan độc vô cùng trừng mắt nhìn Hoa Như Yên.
Vân Ương Ương nghe xong lời của hắn, không khỏi tuyệt vọng kêu lên: “Biểu tỷ, đừng đuổi ta đi.”
Ngày hôm nay nàng dám đến đây náo loạn, đó là nghe theo lời biểu tỷ đốc thúc, ý tứ của biểu tỷ là, buổi tối hôm nay trong phủ có rất nhiều khách nhân, nàng lại đây náo loạn một hồi, khiến cho thanh danh của Hoa Kinh Vũ bị hủy, nhưng mà không nghĩ tới, thế nhưng nàng phải trả một cái giá lớn như vậy.
Hoa Như Yên cầm lấy tay của Vân Ương Ương, nâng mắt cùng Hoa Thiên Tầm đối địch, ngày hôm nay nàng nói cái gì cũng sẽ không cho Hoa Thiên Tầm đem biểu muội đuổi ra ngoài.
Hoa Thiên Tầm đã không còn nhìn Hoa Như Yên, trực tiếp ra lệnh cho thủ hạ: “Còn không mau đem nàng dẫn đi đánh bằng roi, sau khi đánh xong thì đuổi ra ngoài.”
“Ai dám,” Hoa Như Yên vẫy tay một cái ý bảo hai nha hoàn giúp đỡ Vân Ương Ương, tự mình tiến lên đón, xem thử có ai dám động đến Vân Ương Ương, trước hết phải bước qua cửa nàng ta.
Khóe môi Hoa Thiên Tầm cong lên ý vị sâu xa đắc ý, xem ra nữ nhân này thực sự nghĩ mình cao quý: “Hoa Uyên, lời của bản tướng, khi nào thì người dám nghi ngờ, ngươi nên biết phải làm sao thì làm.”
Hoa Thiên Tầm thể hiện rõ muốn giáo huấn Vân Ương Ương, Hoa Uyên động thân đi đến, mắt thấy sắp sửa động tay động chân với Hoa Như Yên, cách đó không xa, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mấy đạo thân ảnh từ bên ngoài Khinh Vũ Các đi đến, người cầm đầu chính là Hoa Lôi tướng quân, bên cạnh hắn dĩ nhiên là phu nhân Vân Thị, vẻ mặt hai người nóng vội, xem ra là có người đem tình huống ở nơi này bẩm báo cho Hoa Lôi tướng quân cùng Vân Thị, cho nên bọn họ mới có thể vội vàng chạy lại đây.
Hoa Như Yên vừa nhìn thấy Hoa Lôi tướng quân cùng Vân Thị, lập tức chảy nước mắt, điềm đạm đáng yêu kêu một tiếng: “Cha, nương.”
Đám người Hoa Lôi tướng quân cùng Vân Thị đã đi đến, Hoa Như Yên nhào tới trong lòng Vân Thị, ủy khuất khóc lên, tựa hồ giống như bị cái gì ủy khuất lớn lắm vậy, Vân Thị đau lòng ôm nàng nhìn về phía Hoa Lôi: “Lão gia, ngươi xem việc này?”
Hoa Lôi nhìn hướng về phía Hoa Thiên Tầm, lại nhìn Hoa Kinh Vũ, thở dài một hơi mở miệng: “Vũ Nhi, chuyện này là Ương Ương làm không đúng, phụ thân thay nàng xin lỗi ngươi, chuyện này hay là bỏ qua đi, ngươi xem có thể không?”
Hoa Lôi ngược lại rất khôn khéo, biết được chuyện này chân chính quyết định là Hoa Kinh Vũ, cho nên vừa mở miệng liền nói với Hoa Kinh Vũ, chỉ cần Hoa Kinh Vũ mở miệng, Hoa Thiên Tầm nhất định sẽ không so đo. Bất quá Hoa Kinh Vũ cũng không phải người ngu, nàng nghe xong Hoa Lôi tướng quân nói, giống nghe thấy chuyện chê cười gì lớn lắm, nở nụ cười.
“Phụ thân, nữ nhân tính là cái gì, thế nhưng dám cả gan ở trong Khinh Vũ Các tức giận mắng ta, Thiên Tầm ca đây là vì thay ta hết giận, ta sao có thể làm mất mặt ca ca. Muốn ta nói, nàng tới số rồi.”
Hoa Kinh Vũ mặt không đổi sắc nói xong, người xung quanh đều cảm thấy lạnh thấu xương, trong lòng rõ ràng, Hoa Kinh Vũ thật sự là người tâm ngoan thủ lạt, các nàng tốt nhất đừng trêu chọc đến nàng.
Hoa Kinh Vũ nói xong, sắc mặt Hoa Lôi thay đổi, một bên Vân Thị nhịn không được mở miệng: “Vũ Nhi, ngươi xem Ương Ương thật sự là rất đáng thương, Vân gia cả nhà tất cả đều không còn, chỉ còn lại có nàng một nha đầu mồ côi như vậy, ngươi phát thiện tâm đi.”
Bốn phía hạ nhân bị Vân Thị vừa nói, người người đều bị động tâm, nhìn Vân Ương Ương, xem nữ nhân này thật sự rất đáng thương, đại tiểu thư sao có thể tâm ngoan như thế chứ.
Hoa Kinh Vũ đột nhiên nở nụ cười: “Vân Ương Ương a, Vân Ương Ương, ta nói ngươi thế nào ngốc như vậy chứ, muốn nói Vân gia đắc tội người, không phải người khác mà là ngươi a, ngươi chính là đã ch.ết cũng không dám thấy mặt liệt tổ liệt tông của Vân gia a.”
Lời của nàng vừa rơi xuống, sắc mặt Vân Ương Ương trắng bệch như tờ giấy, trong mắt nàng ta tràn đầy hỏang hốt, nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Kinh Vũ, thanh âm của Hoa Kinh Vũ lại vang lên: “Ngươi nói ta với ngươi có oán thù gì, hai người chúng ta là nước sông không phạm nước giếng, nhưng ngươi vì sao nhiều lần lặp đi lặp lại ra tay đối phó ta chứ, thế cho nên cuối cùng còn làm phiền hà đến người Vân gia, chẳng lẽ ngươi còn chưa tỉnh ra sao?”
Thân mình của Vân Ương Ương nhịn không được bắt đầu lung lay, trong đầu của nàng hiện lên đủ loại chuyện lúc trước, đúng vậy, nàng cùng Hoa Kinh Vũ căn bản chính là hai người nước sông không phạm nước giếng, các nàng sở dĩ đối chọi gay gắt, hoàn toàn là bởi vì nàng bị biểu tỷ sai khiến, hết lần này đến lần khác ra tay với Hoa Kinh Vũ, cuối cùng còn làm hại đám người Vân gia, muốn nói tội nhân, nàng mới là tội nhân của Vân gia a.
“Ha, ha, ha, thì ra ta mới là tội nhân của Vân gia a, ta mới là a,” Vân Ương Ương hoa chân múa tay vui sướng, giống như phát điên kêu to, giãy khỏi tay hai nha hoàn bên cạnh đang đỡ lấy nàng ta, nàng ta một đường chạy như điên ra ngoài.