Chương 21: Người thân
Chuyện Cung Ly Lạc ở Ngự Thư Phòng uy hϊế͙p͙ Hoàng đế và thái tử, trong nháy mắt truyền khắp cả hoàng cung, Đông Hoàng Cung Diệu giận đến mức quét rớt hết mọi thứ trên bàn, bao gồm ngọc tỷ, tấu chương.
Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn chúng đại thần, mấy hoàng tử, phất tay áo, trực tiếp đi đến Vị Ương Cung tìm hoàng hậu.
Bên ngoài Vị Ương Cung.
Thái giám được hoàng hậu phái đi làm việc bị trói thành bánh chưng, treo trên cây to bên ngoài Vị Ương Cung, nhưng, không ai dám đi cứu, hoặc là thả thái giám này xuống, bởi vì trên người thái giám này, rắn độc đang bò đầy.
Từng con rắn độc thè lưỡi, khiến người nhìn thấy kinh hồn bạt vía.
Lúc Đông Hoàng Cung Diệu đi tới Vị Ương Cung, nhìn thấy mấy con rắn độc kia, đôi môi mím chặt, quả đấm nắm chặt, lạnh giọng phân phó, "Tất cả nô tài trong Vị Ương Cung, đánh 100 gậy, hoàng hậu tĩnh tâm nghỉ ngơi ba tháng!"
Xoay người rời đi.
Phủ thái tử.
Thái tử Cung Thịnh vừa về tới phủ, đã bắt lấy thái tử phi rồi tát nàng hai bạt tai, "Tiện nhân, xem chuyện tốt ngươi đã làm đi!"
Thái tử phi Diệp Vũ Hà bị đánh cực kì uất ức, cũng không dám phản bác, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào khóc thút thít.
Thái tử Cung Thịnh nhìn, càng thêm tâm phiền ý loạn, giơ tay vừa chuẩn bị đánh thái tử phi, cuối cùng thu lại, "Về sau sống ở phủ thái tử cho tốt, không được ra ngoài gây chuyện thị phi cho Bổn cung, nếu không Bổn cung phế bỏ ngươi!"
Lạc vương phủ. "Lê, Quý. Đôn"
Khi Cung Ly Lạc biết quyết định của hoàng thượng, cười lạnh, "Thuận theo hắn, thu châu chấu về, nhảy lên không được bao lâu. . . . . ."
Lại thấy Vô Ưu ở cửa thư phòng lộ ra cái đầu nhỏ, rồi rụt về, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Vô Ưu. . . . . ."
Vô Ưu ở ngoài cửa, thở ra một hơi, cười ha ha, thoải mái đi vào thư phòng, "Ca ca!"
"Tại sao không tiến vào?"
Vô Ưu ha ha cười, "Ta thấy ca ca đang nói chuyện, sợ đi vào sẽ quấy rầy ca ca!"
Cung Ly Lạc vươn tay đến tước mặt Vô Ưu, ôm Vô Ưu vào trong ngực, liếc mắt nhìn Ảnh Vệ ở một bên, "Nói tiếp!"
Vô Ưu lập tức lắc đầu, "Ca ca, Vô Ưu vẫn nên đi ra ngoài, tránh nghe được chuyện không nên nghe, sau đó miệng rộng nói ra ngoài, lại gây phiền toái cho ca ca!"
"Tiểu Phiến Tử(Tên lừa gạt), không có một câu là thật, ở bên ngoài lừa gạt người khác coi như xong, về nhà còn lừa gạt ca ca!" Cung Ly Lạc nói xong, gõ nhẹ lên trán Vô Ưu.
Vô Ưu cười, không nói gì.
Cung Ly Lạc khoát tay, ý bảo Ảnh Vệ đi xuống, mới hỏi Vô Ưu, "Có chắc chắn hay không?"
Vô Ưu nhíu mày."Vì không thể để cho ca ca từ cửa thành bò về, có 90% chắc chắn!"
"Ừ, như thế thì giỏi!"
Vô Ưu cười duyên ôm cổ Cung Ly Lạc, "Ca ca, có câu nói thế này, hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, cho nên kế tiếp. . . . . ."
Vô Ưu ở bên tai Cung Ly Lạc, nói nhỏ.
Sau khi Cung Ly Lạc nghe, dở khóc dở cười, "Ngươi đúng là Tiểu Phiến Tử!"
"Ai kêu họ dám mơ ước người của Vô Ưu, ca ca là người của Vô Ưu, người nào dám mơ ước, xâm phạm, ta muốn mạng sống của nàng!"
Cung Ly Lạc nghe vậy, tim ấm áp, ôm chặt Vô Ưu, "Vô Ưu, chỉ khi có ngươi, ta thật sự mới là ta, chỉ khi có ngươi, ta mới thật sự có nhà!"
"Ca ca. . . . . ."
Cung Ly Lạc khẽ lắc đầu, "Vô Ưu, ngươi biết không, mười năm nay, những lời ta từng nói, cũng không nhiều bằng một ngày ở bên cạnh ngươi, mười năm vui vẻ, cũng không bằng đi với ngươi, một ngày, cho nên, Vô Ưu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không cần phải sợ, chỉ cần có ca ca ở đây, ca ca nhất định bảo vệ ngươi chu đáo, mười năm trước ca ca ngu ngốc, ca ca đần, mười năm sau, ca ca nhất định không để cho ngươi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!"
Vô Ưu ở trong ngực Cung Ly Lạc, nặng nề gật đầu, "Ca ca, chúng ta ngoéo tay, nuốt lời là chó nhỏ!"
Cung Ly Lạc cười, cùng Vô Ưu ngoéo tay.
Mấy ngày kế tiếp, trên đường lớn phồn hoa nhất Kinh Thành, bắt đầu xây dựng đài, bởi vì, Tề Phiêu Phiêu đại tiểu thư con chính thất của Thừa Tướng phủ và Vô Ưu Quận chúa vương phi của Lạc vương phủ muốn tỷ thí Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú, người thua, từ cửa thành bò về nhà.
Tề đại tiểu thư cả ngày ở nhà khổ luyện.
Nghe nói Lạc vương cũng mời những danh sư nổi danh nhất Kinh Thành về dạy Vô Ưu Quận chúa Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú, nhưng. . . . . .
Chỉ có nhạc công Thượng Quan sư phó ở lại, những người khác rời khỏi Lạc vương phủ, đều nói một câu, bùn loãng không thể trát trường, gỗ mục không thể đẽo!
Cũng không biết người nào, bày một trang(Gần giống với nhà cái, để đánh cược), mua hết Phiêu Phiêu thắng, một lỗ một, mua Vô Ưu Quận chúa thắng, một lỗ mười, nhưng. . . . . .
Tất cả đều mua Tề Phiêu Phiêu, còn Vô Ưu Quận chúa cũng không có một người mua.
Vô Ưu ở cửa lớn, thấy Mạc Cẩn Hàn trở lại, vội vàng tiến lên hỏi, "Như thế nào, có người mua ta thắng sao?"
Mạc Cẩn Hàn lắc đầu, cuối cùng lại gật đầu một cái.
"Rốt cuộc là có, hay không có, sao ngươi còn không mau nói?" Vô Ưu phát cáu.
Mạc Cẩn Hàn chỉ Thúy Thúy, "Nàng đưa cho ta mười lượng bạc, mua ngươi thắng!"
Vô Ưu nhìn Thúy Thúy, Thúy Thúy lập tức cúi đầu, "Là Vương Gia phân phó quản gia, cho ta mười lượng bạc, làm tiền tiêu vặt, ta...ta. . . . . ."
Vô Ưu cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Thúy Thúy, "Thúy Thúy, ngươi thật có mắt!"
Thúy Thúy ngây ngốc cười một tiếng.
Thật ra thì, nàng đau lòng muốn ch.ết vì mười lượng bạc đó đi rồi sẽ không trở lại, nhưng mà, dù sao nàng cũng là nha hoàn của Vô Ưu, cũng không thể không ủng hộ chủ tử của mình.
"Thúy Thúy, nếu không, ta cho ngươi thêm một ngàn lượng, ngươi đi mua ta thắng?" Vô Ưu nói xong, cảm thấy rất tốt, "Ừ, cứ quyết định như vậy, ta sẽ trở về phòng lấy bạc, một ngàn lượng không đủ, cầm một vạn lượng đi!"
Kết quả, buổi tối hôm đó, dân chúng trong Kinh Thành rối rít nghị luận, Vô Ưu Quận chúa vì thể diện của mình, lại có thể ép nha hoàn bên cạnh dùng một vạn lượng mua nàng thắng, Lạc vương càng thêm phóng khoáng, dùng 20 vạn lượng mua Vô Ưu Quận chúa thắng.
Trong lúc đó, dân chúng rối rít mua Phiêu Phiêu, không có người nào dám mua Vô Ưu.
Ngày so tài càng ngày càng gần, có người phát hiện, cửa sau của Lạc vương phủ, có người làm chọn đồ gốm, xuất phủ, dùng xe ngựa kéo đến Tây Sơn chôn.
Dân chúng càng thêm tin tưởng, Vô Ưu nhất định thua, lần nữa móc vốn ra đi mua Tề Phiêu Phiêu thắng.
"Ca ca, nghe nói, tất cả đều mua Phiêu Phiêu thắng, hơn ba ngàn vạn lượng, cũng không biết người mở trang này có thể bồi thường nổi hay không!"
Cung Ly Lạc nghe vậy, liếc mắt nhìn Vô Ưu, hì hì cười ra tiếng, "Tiền đều là của ngươi!" Mang quả dương mai đút tới khóe miệng của Vô Ưu.
Vô Ưu nhíu mày, chân mày vặn lên, "Ca ca, không ăn quả dương mai, chua, ta muốn ăn quả vải!"
Cung Ly Lạc cũng không giận, rửa tay trong chậu bên cạnh, lại chuyên tâm bóc quả vải cho Vô Ưu, "Bỏ hạt sao?"
"Không bỏ, ta thích ăn thịt của quả vải, sau đó phun hạt ra thật xa!" Vô Ưu há miệng, ngậm quả vải Cung Ly Lạc đút tới khóe miệng, sau khi ăn thịt của quả vải, phun hạt ra thật xa, nghiêng đầu cười hì hì nói, "Bộ dạng kia, đã chứng minh Vô Ưu trưởng thành, có thể gả cho ca ca, làm tân nương rồi!"
Cung Ly Lạc nghe vậy, tay đang bóc quả vải khẽ run, trong lòng ấm áp, sắc mặt đỏ lên, nhếch môi cười yếu ớt.
Thừa Tướng phủ. d,iễn đ.à,n L,ê Q,ú.y Đ,ô.n
Tề Phiêu Phiêu mấy ngày nay khổ luyện, cơ thể bị nóng, khóe miệng bị lở, trên mặt nổi mụn, mắt có quầng thâm, tóc bù xù, thừa tướng phu nhân nhìn thấy mà đau lòng, tìm Hữu Thừa Tướng trách móc.
Hữu Thừa Tướng nói một câu, "Ngươi lo vớ vẩn cái gì, Vô Ưu Quận chúa này vô cùng ngu dốt, Phiêu Phiêu nhà chúng ta chắc chắn sẽ thắng, nhớ, lấy thêm năm vạn lượng bạc, đi đặt Phiêu Phiêu thắng, bảo người nhà mẹ đẻ ngươi, cũng đi đặt Phiêu Phiêu thắng!"
Thừa tướng phu nhân không còn cách nào, chỉ đành về nhà mẹ đẻ, cầu xin tất cả thúc thúc thẩm thẩm, tỷ tỷ muội muội, đệ đệ, em dâu đều đi mua Phiêu Phiêu thắng.
Có người vì lấy lòng Hữu Thừa Tướng, cầm hết những vật có thể cầm để đổi thành bạc, đặt Tề Phiêu Phiêu thắng.
Trước trận đấu một khắc(15’), đặt cược sắp kết thúc, có một nam tử, sau lưng có mười mấy gia đinh, chọn, đặt Vô Ưu Quận chúa thắng.
Chờ trang viết giấy chứng xong, đưa cho nam tử kia, đặt cược chính thức kết thúc, bắt đầu tranh tài.
Dân chúng không ngừng la hét Tề đại tiểu thư cố gắng lên, hơn nữa lúc Tề Phiêu Phiêu một thân xiêm áo hoa lệ xuất hiện, càng hô to hơn, có người kích động đến mức hôn mê bất tỉnh.
Vô Ưu một thân thanh lịch, cúi đầu, được Cung Ly Lạc dắt lên đài.
Xem ra, giống như đã đoán được, mình chắc chắn sẽ thua, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề để ý đến xung quanh.
Dân chúng cảm thấy, ừ, hôm nay số bạc này, chắc chắn có lời, suy nghĩ trong bụng, ổn thỏa.
"Hoàng thượng giá lâm, thái tử giá lâm, Thạc vương đến, Hằng Vương đến, Minh vương đến!"
Dân chúng nhất thời kích động, hoàng thượng cũng tới, thật khó lường, rối rít quỳ xuống, các Quý công tử tới quan sát cũng rối rít quỳ xuống, không khỏi châu đầu ghé tai, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chỉ có Cung Ly Lạc và Vô Ưu vẫn đứng thẳng ở đó như cũ.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, hỏi Vô Ưu, "Vô Ưu Quận chúa, dân chúng thấy trẫm, cũng dập đầu quỳ lạy, vì sao ngươi không quỳ?"
Vô Ưu nghiêng đầu, hồn nhiên, "Hoàng thượng đã nói, bọn họ là dân chúng, Vô Ưu là Quận chúa, tương lai là Lạc vương phi, ca ca cũng không quỳ, hơn nữa, người xem, thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương cũng không quỳ, mấy tẩu tẩu cũng không quỳ!"
Hàm ý, tại sao bọn họ đều không quỳ, lại muốn ta quỳ?
Cung Ly Lạc nghe vậy, khẽ nhếch môi, cầm tay của Vô Ưu, "Hôm nay Vô Ưu sẽ so tài, khí thế không thể thua!"
Đông Hoàng Cung Diệu khô khốc cười một tiếng, "Lạc nhi nói có lý, Vô Ưu cũng có lý!" Vung tay lên, "Hãy bình thân!"
Đông Hoàng Cung Diệu đi tới ngồi xuống vị trí của chủ vị, thái giám đi theo đã chuẩn bị trà, khẽ nhấp một cái, đột nhiên nhìn mấy nhi tử, "Nghe nói, có người mở trang, các ngươi có đặt không?"
"Bẩm phụ hoàng, có đặt!"
"Các ngươi đặt người nào thắng?"
Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương không nói, rất rõ ràng, bọn họ đặt Tề Phiêu Phiêu thắng.
Nếu đặt Vô Ưu, nhất định đã lớn tiếng nói ra.
Cái gì gọi là "lấy tay bắt cá", chính là đang nói những người này.
Người thân gì chứ, ích lợi trước mặt, đều là đồ bỏ đi.
Vô Ưu đột nhiên uất ức, nhìn Cung Ly Lạc, chu môi, "Ca ca. . . . . ."
Cung Ly Lạc vội an ủi, "Ca ca mua ngươi thắng, đặt 20 vạn lượng!"
Vô Ưu nghe vậy, mới nở một nụ cười.
Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu. . . . . .