Chương 82: Khai mạc đại hội đan dược
Chuyển ngữ ♥ Tiểu Linh
Beta♥ Nhã Vy
Yến hội kết thúc hoàn mỹ, cho dù đa số mọi người đều tức đến đau dạ dày mà thổ huyết.
Mấy người Dạ Nhiễm ly khai yến hội, trở lại tửu điếm, năm người Quân Mặc Hoàng cũng ở lại tửu điếm này.
Mọi người rất biết nhìn, hướng về phía Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng hai người cười cười mập mờ, liền đi vào phòng của từng người.
Dạ Huyền Diệp tức giận trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, tiểu tử này chẳng lẽ còn muốn cùng con gái bảo bối nhà mình ngủ chung sao? Còn chưa kịp lên tiếng đã bị Vũ Nhược Phiêu dụ đi, trước khi đi, vị mẫu thân xinh đẹp này còn nháy mắt trêu chọc Quân mặc Hoàng và Dạ Nhiễm mấy cái.
Vừa đi vào phòng, Quân Mặc Hoàng liền đen mặt, không vì chuyện gì khác mà chính là vì hắn thấy Dạ Nhiễm ở trên giường thoải mái ôm lấy một thứ gì đó.
Ngọn đèn yếu ớt mập mờ chiếu rọi thứ kia, Quân Mặc Hoàng thấy rõ ràng sợi tóc màu tím, đi vài bước lên phía trước, lọt vào trong mắt chính là thứ đang năm trên giường ngủ, là một tiểu tử dung nhan tinh xảo.
Tiểu tử này ngủ rất ngon, khóe miệng ngập tràn hạnh phúc, thỉnh thoảng lại nhóp nhép vài cái, khiến người ta không nhịn được mà muốn bẹo má mấy cái.
Chỉ là người thấy cảnh này là Quân Mặc Hoàng, mặt hắn đen lại, bất mãn nhìn Dạ Nhiễm, cũng không nói gì.
Khóe miệng Dạ Nhiễm giật theo nhịp điệu, Mặc Hoàng lại ghen rồi đấy.
Nàng nhìn Tiểu khung đang ngủ say, đưa tay kéo chăn đắp lại cho Tiểu Khung, đưa mắt nhìn Quân Mặc Hoàng, nháy mắt nở nụ cười: “Mấy ngày nay vì một vài chuyện khiến Tiểu Khung phải tập trung tinh thần cao độ, để nó nghỉ ngơi tốt chút.”
Quân Mặc Hoàng không nói gì, chỉ có thể hôn một cái trên môi Dạ Nhiễm, ném Tạp Tạp đang ngủ say trong lòng Dạ Nhiễm tới trong ngực Tiểu Khung, kéo Dạ Nhiễm đi ra khỏi đó.
Hắn tìm tiểu nhị, thuê thêm một gian phòng ở phía trên.
Trước kia Quân Mặc Hoàng không đến gian phòng của hắn, ở Học Viện Quân Sự hắn mỗi ngày đều ôm Dạ Nhiễm ngủ, tuy có lúc nhịn rất khổ sở, có thể nói là một loại đau đớn vui vẻ.
Tiến vào phòng, hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế, lưng Quân Mặc Hoàng tựa vào thành ghế, khẽ nhíu mày: “Dạ Nhiễm, xảy ra chuyện gì rồi?”
Những người khác có lẽ không chú ý tới, nhưng Quân Mặc Hoàng làm sao có thể không để ý ánh mắt sầu lo của nàng?
Dạ Nhiễm kinh ngạc, nàng biết rõ Mặc Hoàng rất cẩn thận, nhưng cũng không nghĩ hắn lại săn sóc mình tới mức này.
Vốn định sau khi đón Mặc Hoàng đến sẽ nói chuyện trong Thương Khung bảo tháp cho hắn biết, cho nên vẻ mặt của Dạ Nhiễm cũng không chuyển biến tốt, ngược lại lại càng nghiêm trọng hơn: “Mặc Hoàng, Thương Khung bảo tháp chàng cũng biết đấy, gần đây bản thể của bảo tháp và khí linh tu luyện thành người là Tiểu Khung đã trở thành 2 phần khác nhau.”
Quân Mặc Hoàng nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn Dạ Nhiễm, ra hiệu nàng nói tiếp.
“Hơn nữa gần đây trong bản thể bảo tháp xuất hiện một sức mạnh thần bí, sức mạnh này này khiến ta và Tiểu Khung có cảm giác sợ hãi. Hơn nữa bởi vì sức mạnh này này mà ta cùng Tiểu Khung không thể liên kết với Thương Khung bảo tháp.” Dạ Nhiễm nói tiếp, khi nói đến sức mạnh làm cho người khác cảm thấy sợ hãi kia, ánh mắt nàng hơi rung động một chút.
Đôi mắt của Quân Mặc Hoàng híp lại, ánh mắt thâm thúy xa xăm, làm cho người khác không biết hắn rốt cục đang suy nghĩ các gì.
Sau đó, chỉ thấy ánh mắt Dạ Nhiễm hơi kỳ lạ, lại cho chút bất đắc dĩ không hiểu, Dạ Nhiễm dừng một chút lại tiếp tục nói: “Sức mạnh này giống như có ý thức của mình, nhiều lần ta đều cảm thấy rõ nó khinh bỉ, khó chịu với các loại cảm xúc.”
Quân Mặc Hoàng nhắm mắt lại, không đến một phút, đôi mắt màu đen đã mở ra, tinh thần đã điều chỉnh đến trạng thái cao nhất, đưa tay phải đặt lên kinh mạch của Dạ Nhiễm, giọng nói lạnh lẽo: “Thả lỏng thân thể, đừng kháng cự sức mạnh của ta.”
Dạ Nhiễm gật đầu, nhắm mắt lại, thả lỏng cả người, cảm nhận được sức mạnh của Mặc Hoàng theo kinh mạch thâm nhập vào đan điền, chạy thẳng vào Thương Khung bảo tháp, bao vây hắn lại.
Sau đó, Quân Mặc Hoàng bắt đầu thử liên kết với Thương Khung bảo tháo, thế nhưng sức mạnh của Quân Mặc Hoàng vừa xuất ra, Dạ Nhiễm đã cảm thấy một loại sợ hãi rõ ràng.
Loại sợ hãi này không phải đến từ sức mạnh của Mặc Hoàng, không phải đến từ sức mạnh của nàng, mà là từ sức mạnh thần bí kia.
Trong lòng Dạ Nhiễm không thể nói là không khiếp sợ kinh hãi được. Nàng và Tiểu Khung đồng thời cảm thấy sợ hãi sức mạnh này, hơn nữa có thể chiếm đoạt sức mạnh của Tạp Tạp mà lại sợ hãi sức mạnh của Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng cũng không xâm nhập vào Thương Khung bảo tháp, chỉ thăm dò một phen rồi nhập sức mạnh trong đan điền Dạ Nhiễm vào Thương Khung bảo tháp.
Buông tay Dạ Nhiễm ra, Mặc Hoàng mở mắt, hơi nghi hoặc nhìn Dạ Nhiễm: “Sức mạnh bên trong sẽ tạm thời bị áp chế, Dạ Nhiễm, Thương Khung bảo tháp này lúc trước vì sao tìm đến nàng?”
Dạ Nhiễm nghiêng đầu, cười nhìn Quân Mặc Hoàng: “Ta nói ta và Tiểu Khung quen nhau từ kiếp trước, chàng có tin không?”
Quân Mặc Hoàng chỉ hơi kinh ngạc một chú, sau đó nhẹ cười rồi gật đầu: “Tin.”
Chỉ cần là lời Dạ Nhiễm nói, hắn đều tin.
Hơn nữa, giải thích như vậy thì một chiêu lúc Nhân Ma đại chiến của Dạ Nhiễm và việc nàng tuổi nhỏ tinh thông y thuật và thuật luyện đan như vậy đều dễ hiểu hơn.
Đáp án của Mặc Hoàng nằm trong dự liệu của Dạ Nhiễm, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, Dạ Nhiễm nhịn không được chọc chọc hai má hắn: “Mặc Hoàng, cộng thêm tuổi ở kiếp trước, ta đã bốn mươi tuổi rồi đó nha . .”
Nói đến đây, Dạ Nhiễm không hiểu sao có chút tủi thân, hình như là mình trâu già gặm cỏ non mất rồi. Tiểu tử Mặc Hoàng này năm nay bề ngoài dường như mới mười chín tuổi.
Ai ngờ Quân Mặc Hoàng lại bật cười, nhướng mày, môi mỏng mị hoặc nói khẽ bên tai Dạ Nhiễm: “Thật ra vi phu đã hơn một ngàn tuổi rồi đấy.”
Khóe miệng của Dạ Nhiễm co lại, bên tai bởi vì hơi thở của Quân Mặc Hoàng mà đỏ lên, nghe thấy lời nói của Quân Mặc Hoàng, hận không thể một cước đạp bay người này, hơn một ngàn tuổi? Tiểu tử này tự xem mình là thần à?
Quân Mặc Hoàng nhướn mi, cũng không vì chuyện tuổi tác này mà xoắn xuýt, chỉ một tay ôm lấy Dạ Nhiễm ngã xuống giường, giam chặt Dạ Nhiễm trong lòng, giọng nói trầm thấp mang theo vài phân mệt mỏi: “Dạ Nhiễm, vi phu mệt. . .”
Dạ Nhiễm chớp mắt, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Quân Mặc Hoàng đã biết rõ, hắn mấy ngày trở lại Minh Vực quốc khẳng định luôn xử lý chính sự, đưa tay vuốt vuốt lông mày đang cau lại của Quân Mặc Hoàng, ngón tay linh hoạt xoa bóp hai bên huyệt thái dương của hắn.
Quân Mặc Hoàng thoải mái hưởng thụ mát xa, cơn buồn ngủ ập đến, hắn ôm Dạ Nhiễm một chốc rồi liền ngủ say.
Dạ Nhiễm nhìn gương mặt say ngủ của Quân Mặc Hoàng, ngẩng đầu hôn một cái ở khóe miệng của hắn, uốn trong lồng ngực hắn rồi cũng chìm vào mộng đẹp.
Ánh trăng xuyên qua khe hở trên cửa sổ, đắp lên hai người đang ôm nhau say ngủ bên trong, chiếu tỏ nụ cười ngọt ngào trên khóe môi, nhu hòa mơn trớn gò má hai người, yên lặng thủ hộ giữa bầu trời đêm.
Thời gian sáu ngày nháy mắt trôi qua.
Sáu ngày này, Dạ Nhiễm cũng đi Dạ thị gia tộc tìm xui xẻo, nàng và Mặc Hoàng dường như đi khắp bốn phía sơn mạch, rốt cuộc cũng tìm được một cây thảo dược vô cùng quan trọng với nàng.
Thảo dược này vô cùng quý hiếm, trên Thương Minh đại lục đoán chừng đã bị lãng quên cùng với ma thảo, lại vô cùng thưa thớt, có thể tìm được một cây đan dược này vẫn là may mắn có quyền uy của Tạp Tạp đối với các linh thú bên trong.
Sau đêm nay là đại hội đan dược bắt đầu, Dạ Nhiễm và mọi người ngồi trong phòng, năm người Mộng Ảo thần đội của Quân Mặc Hoàng cũng không rời đi, theo lời họ thì ít nhất cũng phải xem Dạ Nhiễm dẫm nát công hội đan dược dưới chân.
“Đại tẩu, ngày mai tẩu muốn luyện đan dược gì?” Quân Mặc Trạch rất tò mò, mấy ngày nay như bị mèo cào trong dạ dày, không biết tại sao Dạ Nhiễm lại không nói cho bọn họ biết.
“Đúng vậy đấy đúng vậy đấy, đội trưởng, ngươi để cho chúng ta thu nhập nhiều thảo dược kỳ quái như vậy, đến tột cùng muốn luyện chế cái gì chứ?” Khúc Thừa Trạch nhíu gương mặt đáng yêu như em bé lại, đội trưởng càng giữ bí mật, bọn họ càng muốn biết.
Dạ Nhiễm quay đầu nhìn chung quanh một vòng, phát hiện ánh mắt của mọi người đều đáng thương nhìn nàng, giống như nàng làm chuyện gì rất xấu xa, ngay cả cha và mẫu thân cũng nhìn nàng như vậy.
Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm với mọi người: “Trước mắt nói xem, trạng thái nào của thân thể mà Thương Minh đại lục không có khả năng trị nhất? Đối với võ giả.”
Mặc Hoàng đã biết Dạ Nhiễm muốn luyện chế đan dược gì, nghe được câu hỏi của Dạ Nhiễm liền khẽ mím môi mỏng, không nói gì.
Đại gia Manh Tạp Tạp uốn trong lòng Dạ Nhiễm ngáy o. . .o. . ., mấy ngày nay hắn sử dụng sức mạnh gọi một đám linh thú, quả thực là mệt mỏi.
Tiểu Khung ngồi bên tay phải Dạ Nhiễm, bàn tay nhỏ bé đỡ lấy cái đầu đang gật gù, cùng Tạp Tạp đi gặp Chu công.
“Là đan điền bị phế?” Đầu tiên, trong đầu mọi người đều toát lên ý niệm này, đan điền bị phế, đối với thân thể của võ giả là hoàn toàn không thể khỏi hẳn.
Nếu như có thể khỏi hẳn, mọi người tin rằng tộc trưởng Dạ thị gia tộc nhất định sẽ không nhìn Dạ Huyền Diệp bị phế nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến đây mọi người đều giật mình, nghiêm túc quay đầu nhìn Dạ Huyền Diệp, trên mặt mang theo vẻ hối lỗi.
Dạ Huyền Diệp không để ý khoát khoát tay, y lúc này càng quan tâm lời nói của con gái bảo bối hơn: “Con gái bảo bối, ý con là đan dược con sắp luyện chế chính là trị liệu đan điền sao?”
Nếu thật sự là như vậy, toàn bộ đại lục sẽ khiếp sợ thế nào, bọn họ cũng không hình dung được.
Bao nhiêu người, bao nhiêu cao thủ, thậm chí là những cao thủ Mộng Cấp võ giả đều bị phế sạch đan điền trên chiến trường Nhân Ma, từ đó về sau trở chán chường.
Nếu Dạ Nhiễm có thể luyện chế được đan dược trị khỏi đan điền bị phế. . .
Ánh mắt mọi người nhìn Dạ Nhiễm nóng lên, trên mặt không thể tin.
“Không phải trị liệu, mà là một viên đan dược có thể tuyệt đối cam đoan khỏi hẳn.” Dạ Nhiễm trả lời, vẻ mặt nàng lúc này tùy ý mà ngạo nghễ tự tin.
Kiếp trước nàng học luyện đan từ bé, cùng nhau nghiên cứu học tập y dược và luyện đan, hơn nữa cũng đã dung hòa đông y và tây y đến mức tuyệt mỹ.
Ở Thương Minh đại lục này mười lăm năm, nàng lại càng không thể bỏ phí thuật luyện đan và y thuật của mình, dung hợp tinh hoa 5000 năm của Trung Hoa cùng một ít dược lý của Thương Minh đại lục, Dạ Nhiễm đối với thuật luyện đan và y thuật bây giờ của nàng có tự tin tuyệt đối.
Mọi người bị tự tin và cường đại của Dạ Nhiễm lây nhiễm nhưng vẫn không dám tin như trước.
So với bọn họ, Vũ Nhược Phiêu lại hưng phấn trực tiếp nhảy dựng lên ghế, vọt tới bên người Dạ Nhiễm, ôm cổ con gái của mình mà dụi dụi đầu: “Con gái bảo bối, đan điền của cha con thật sự có thể khỏi hẳn sao? Thật vậy sao?”
Dạ Nhiễm cảm thấy trước ngực hơi ướt liền biết rõ mẫu thân nhà mình đang che giấu cảm xúc yếu ớt của bản thân.
Đưa tay vòng quay người mẫu thân, Dạ Nhiễm khẳng định gật đầu: “Phụ thân sẽ nhanh khỏi hẳn thôi.”
Lúc này người vui nhất là ai đây? Chính là Dạ Huyền Diệp. Không có ai lại nguyện ý làm phế vật cả.
“Chậc chậc, ca ca thật biết tìm cho đệ một đại tẩu tốt. Không đúng, đại tẩu, nếu anh trai đệ đối với tẩu không tốt thì nhớ đá huynh ấy rồi đến với bổn hoàng tử đó nha.” Đôi mắt đen bóng của Quân Mặc Trạch đã hơi lấp lánh ánh sao, đại tẩu thật sự quá xinh đẹp xuất sắc rồi, những ngày này chung đụng, càng ngày hắn càng thấy xinh đẹp.
Quân Mặc Hoàng trừng mắt liếc qua, đệ đệ này gan càng ngày càng to rồi, dám chọc gậy bánh xe hắn hử?
Quân Mặc Trạch sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười: “Đại tẩu, vừa rồi đệ chưa nói gì hết, ha ha, chưa nói gì hết ha.”
“Dạ Nhiễm!” Một tiếng vỗ bàn vang lên, Liễu Ngọc Kiều hô to.
Gần đây Liễu Ngọc Kiều say khướt, lúc này ánh mắt lại sáng lóng lánh, thậm chí ánh lệ lập lòe, Liễu Ngọc Kiều chạy vội đến bên người Dạ Nhiễm, kéo tay Dạ Nhiễm, giọng nói đã hơi nghẹn ngào: “Dạ Nhiễm, đan dược sau khi luyện được có thể bán chỉ tỷ một viên không. . . Muội muốn tỷ làm cái gì cũng được.”
“Được, muội cho tỷ.” Dạ Nhiễm không chút suy nghĩ liền trực tiếp đồng ý, lúc này dược liệu tìm được nhiều, luyện chế ra năm viên đan dược có lẽ không thành vấn đề.
Liễu Ngọc Kiều chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt Dạ Nhiễm, nước mắt lăn dài trên má, chỉ nghe nàng cúi đầu nỉ non: “Lạc, đan điền có thể hồi phục rồi. . .”
Mấy người Quân Mặc Hoàng đi đến trước vỗ vỗ vai Liễu Ngọc Kiều, im ắng an ủi.
Liễu Phi Tiếu ở một bên nhìn thấy thế, trong lòng cũng chua xót, tỷ tỷ của hắn đã từng là một nữ tử xinh đẹp lúc nào cũng cười, nếu không có nguyên nhân sao có thể trở thành một người như vậy, thích rượu đến mức không thể rời khỏi người được đây?
Sáng hôm nay, mọi người cùng nhau đến nơi tổ chức trận tỷ thí.
Một tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, lập tức khiến ánh mắt người đi đường choáng váng.
Lúc tới sân tổ chức đại hội đan dược đã có sẵn mấy người chờ ở đó.
“Dạ Nhiễm tiểu thư, đây là số thứ tự dự thi của ngài. Xin ngài giữ lấy, đến trong sân tìm vị trí ngồi xuống, sau khi đại hội bắt đầu, mời đến đài luyện đan của ngài để thi đấu.” Tiểu dược đồng cung kính nói với mấy người Dạ Nhiễm, sau đó lấy một lệnh bài số 6 đưa cho Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm đưa tay đón lấy, cười nhẹ cám ơn tiểu dược đồng.
Tiểu dược đồng nhìn thấy bộ dạng tươi cười tuyệt đẹp của Dạ Nhiễm, mặt thoáng cái đỏ bừng, nói lời tạm biết rồi nhanh chóng chạy trốn.
Quân Mặc Hoàng hừ lạnh một tiếng, nắm chặt tay Dạ Nhiễm, bất mãn nói: “Đừng cười với người khác.”
Nhất là nam nhân, còn nhỏ cũng không được.
Mọi người ở sau lưng bất đắc dĩ nhún vai, thùng dấm này chọc không nổi đâu.
Mọi người tìm tới ba bàn lớn trong sân rồi ngồi xuống.
Dạ Nhiễm giương mắt nhìn đài cao ở phía trước, khóe môi nở nụ cười tà mị, đan dược công hội, thật chờ mong được thấy thực lực luyện đan của các ngươi.