Chương 22

Mặc dù bây giờ người phụ trách hiện trường khảo cổ là một vị viên chức do Cục di vật văn hoá cử xuống đảm nhận, thế nhưng toàn bộ hạng mục khảo cổ quan trọng lại do giáo sư Hồ phụ trách, tạm thời thương lượng cho mượn một mảnh sứ cũng không khó khăn gì.


Không những đồng ý cho mượn mà Giáo sư Hồ cùng Trương Văn Chiêu còn tự mình đến gặp lão nhân gia này.


Tương Vệ Quốc đã lớn tuổi, trên mặt có nhiếu nếp nhăn, mi tâm lộ vẻ nghiêm nghị. Hai bên tóc mai đều bạc trắng, vẻ mặt nghiêm túc, biểu tình cứng nhắc khiến người ta không tự chủ được cảm thấy kính nể.


Giáo sư Hồ cùng Trương Văn Chiêu hồ như là muốn cúng bái vị này, dùng ánh mắt sùng kính nhìn lão nhân gia, Tương Vệ Quốc tuy rằng vẻ mặt thoạt nhìn nghiêm túc, khó gần, thế nhưng thái độ cũng không cự tuyệt người ngoài, lời nói rất là khách khí, làm hai người thụ sủng nhược kinh.


Tương Hãn không dấu vết kéo trọng tâm câu chuyện, giáo sư Hồ và Trương Văn Chiêu đang hưng phấn bỗng hiểu được, nhanh chóng đứng dậy cáo từ.


Trấn Phong Diêu cách nội thành hơn một giờ chạy xe, Tương Vệ Quốc cũng không như những người trẻ tuổi khác có thể tới tới lui lui, chỉ có thể ở trọ lại nơi này. Thế nhưng lúc này các khách sạn đều đã chật ních, hơn nữa hoàn cảnh ồn ào phức tạp cũng không thích hợp với giấc ngủ của lão nhân gia.


available on google playdownload on app store


Một đêm trước, Tương Hãn biết Tương Vệ Quốc đến đây, lập tức tự mình thu xếp chỗ ở cho ông. Nhanh chóng tìm được một gia đình có điều kiện coi như tốt, thương lượng trả cho chủ nhà một số tiền để họ tạm thời dọn ra.


Cả đêm dọn dẹp nhà cửa, tới hừng đông Tương Hãn còn phải đi tới cửa hàng bán vật dụng trong nhà ở nội thành dựa theo thói quen và sở thích của ông nội mua vài món đồ dùng cùng vật dụng hằng ngày.


Gia gia của hắn tới nơi này, bất kể là ở mấy ngày, mà cho dù là chỉ ở một ngày, Tương Hãn cũng không thể để cho người thân nhất trên thế gian của hắn chịu bất kỳ ủy khuất gì.


Ăn xong cơm tối, Tương Vệ Quốc mang kiếng lão, đặt mảnh sứ ở trên sàn nhà bằng gỗ, còn mình thì ngồi trên ghế thưởng thức. Ánh đèn chiếu xuống khiến mảnh sứ màu thiên thanh càng thêm tươi sáng, khả ái chọc người.


“Ông nội, người đã đáp ứng cháu rồi, tối hôm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút.” Tương Hãn ngữ khí mềm nhẹ nhưng thái độ lại cương quyết nói, đưa tay đến trước mặt Tương Vệ Quốc.


Tương Vệ Quốc chậm một nhịp mới phản ứng, theo phản xạ nhanh chóng cầm lấy mảnh sứ thu vào trong ngực. Ông ngước mắt nhìn cháu trai dáng dấp thật cao to đang khom người, ánh mắt thâm thúy dưới mày kiếm thẳng tắp kiên định nhìn ông.


Tương Vệ Quốc môi muốn chuyển động, Tương Hãn không đợi ông nói liền lắc đầu: “Không được, mảnh sứ phải đặt trong két sắt, không thể để cho ông mang về phòng.”


Tương Vệ Quốc tiếc nuối tháo kiếng lão xuống xoa bóp sống mũi, Tương Hãn thân thủ nhẹ nhàng đem mảnh sứ lấy đi, bỏ vào trong két có gắn thiết bị an toàn chuyên biệt.


Lúc này cả người Tương Vệ Quốc liền dâng lên uể oải, Tương Hãn biết ông đã mệt mỏi, thế nhưng vẫn thúc giục ông đi ngâm nước nóng, ngâm nước nóng có thể hóa giải được mệt mỏi a.


Nhà vệ sinh rất lớn, bên trong đặt một thùng tắm bằng gỗ vừa được mua mới, Tương Hãn đỡ Tương Vệ Quốc đi vào, được ngâm mình ở trong nước nóng 42 độ, Tương Vệ Quốc thoải mái thở dài một hơi.


Sau đó ông chỉ ngón tay vào Tương Hãn nói rằng: “Cháu đứa trẻ phá của này, vật dụng trong phòng là cháu đặt mua phải không? Đúng là phung phí.”
Tương Hãn không để ý nói rằng: “Sao gọi là phung phí được chứ, cháu kiếm tiền chính là để cho ông được sống tốt hơn mà.”


“Ngụy biện.” Tương Vệ Quốc không vui nói: “Ông ở chỗ này ngốc được mấy ngày chứ, cháu đây không phải là lãng phí sao?! Đừng cho là ông không biết những vật này là do cháu đặc biệt chuẩn bị cho ta.”


Đừng thấy Tương Vệ Quốc cứng nhắc, thế nhưng đối với người cháu này rất là thương yêu và quan tâm. Tôn tử vì ông hao hết tâm lực, Tương Vệ Quốc ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng vui vẻ vô cùng.


“Làm sao lãng phí chứ?” Tương Hãn giương mắt, trong tay cầm ca nước hướng trên vai Tương Vệ Quốc giội xuống, “Sau này cháu cho người gửi vận chuyển về nhà chúng ta.”
Tương Vệ Quốc lúc này mới không nói nữa, an tĩnh hưởng thụ Tương Hãn hiếu thuận.


Trong ngày thường Tương Hãn cũng không có hầu hạ ông tắm đến mức khoa trương như vậy, nhưng bởi vì phòng vệ sinh ở đây không thể so với trong nhà có tay vịn chuyên dụng cho người già, đây là Tương Hãn để ngừa Tương Vệ Quốc ngoài ý muốn bị té ngã.


Không dám để Tương Vệ Quốc ngâm nước quá lâu, sau một khắc đồng hồ, Tương Vệ Quốc liền lau khô sạch sẽ, đổi lại áo ngủ.


Để ông nội uống thuốc xong, hắn mới đưa ông vào phòng ngủ. Tương Hãn đang định mở ti vi xem một lát, đột nhiên nhận được điện thoại của ông chủ Trịnh. Ông chủ Trịnh nói cho hắn biết có một chuyện rất hay ho, hỏi hắn có muốn đi xem hay không, cơ hội rất khó găp a.


Sau khi Tương Hãn nghe xong, không nói hai lời liền đứng lên cầm lấy áo khoác rời đi.
Buổi tối ông chủ Trịnh đi theo Trương Văn Chiêu và giáo sư Hồ cùng nhau ăn cơm, đàm luận tiến độ phục hồi đồ sứ.


Ba người vừa ăn vừa nói, đột nhiên Phùng Trung Bảo mang theo giọng nức nở gọi điện thoại cho Trương Văn Chiêu, mở miệng liền hô lên: “Cậu a! Cậu a! Cậu mau tới đây đi! Tiểu Từ Tử nhà chúng ta sắp bị đoạt đi rồi, bị đoạt đi rồi đó! Quân địch quá mức cường đại, quân ta lại vô năng, cháu thực sự bất lực. Ngăn cản không được a!” Trương Văn Chiêu vừa nghe xong, căn bản không hiểu gì, tiếng kêu la của Phùng Trung Bảo xuyên qua ống nghe truyền ra thanh âm nho nhỏ, dẫn tới ánh mắt tò mò của ông chủ Trịnh cùng giáo sư Hồ.


Trương Văn Chiêu lúng túng nghiêng người, mang theo tức giận nói: “Cháu tốt nhất nói cho đàng hoàng, trời còn không có sập xuống đâu! Cho dù trời sập xuống thì cũng có người chống!”
Câu này làm cho Phùng Trung Bảo lập tức bình tĩnh lại, hắn hít hít cái mũi, nhanh chóng đem chuyện đã xảy ra kể lại.


Tối hôm nay, Phùng Trung Bảo dẫn Từ Cửu Chiếu đi đến nhà Cao Đại Toàn, bữa cơm tương đối thịnh soạn, Phùng Trung Bảo ăn đến mặt mày rạng rỡ.
Cơm tối xong, Cao Đại Toàn, Trâu Hành Tân cùng Từ Cửu Chiếu, Phùng Trung Bảo ngồi ở trong phòng khách, Cao Đại Toàn liền đem tính toán của ông nói cho Từ Cửu Chiếu.


“Mấy ngày nay biểu hiện của em ta đều nhìn ở trong mắt, ông trời cho em tài năng hơn người, mà bản thân em cũng rất chăm chỉ.” Cao Đại Toàn thở dài một cái, nói rằng: “Em là hạt giống rất tốt, theo lý mà nói ta nên thu nhận em, nhưng vẫn không có tỏ thái độ, em nhất định rất nghi hoặc đi.”


Từ Cửu Chiếu tuy rằng trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng chưa hề hỏi đến.
Cao Đại Toàn nhìn bạn tốt của mình giả vờ bình tĩnh, liếc mắt nói rằng: “Tay nghề của ta, tự ta rõ ràng, ta làm một thợ thủ công thì được, nhưng cũng không được gọi là một nghệ thuật gia.”


Lúc này Trâu Hành Tân mở miệng nói rằng: “Đại Toàn, ngươi đừng tự coi nhẹ mình, hiện tại người nào lại không biết ngươi là bậc thầy mô phỏng Sài diêu cao cấp ở miền Bắc chúng ta chứ.”


Cao Đại Toàn tự giễu cười: “Ngươi cũng biết cái danh đó mang theo hai chữ mô phỏng, là mô phỏng đó, dù có mô phỏng như thế nào đi nữa, thì đó cũng là bắt chước người khác, không phải là của mình!”
Từ Cửu Chiếu trong lòng khẽ động, như nhận ra điều gì đó.


Cao Đại Toàn nói tiếp: “Tiểu Từ, em có tài hoa, còn có linh khí, ta dạy vỡ lòng cho em thì tạm được, nhưng nếu để cho em theo ta học tiếp nữa, chỉ có thể làm trễ nãi tài ba của em thôi.”
Từ Cửu Chiếu vẻ mặt nghiêm nghị, không tự chủ điều chỉnh lại tư thế ngồi.


“Đó là lí do mà ta lo lắng, vẫn là giới thiệu cho em một lão sư gốm nghệ thuật nghiêm chỉnh mới không làm trễ nãi em a.”


Phùng Trung Bảo trong lòng kinh hãi, trước đó hắn cũng suy đoán là thầy Cao muốn đem Từ Cửu Chiếu đi, nên cũng bắn tiếng bên tai Trương Văn Chiêu, thế nhưng lại không nghĩ rằng thầy Cao thực sự làm như vậy còn không nói, mà còn làm mạnh mẽ vang dội như thế.


Từ Cửu Chiếu trong lòng chấn động còn hơn cả Phùng Trung Bảo.
Cậu tính toán làm đồ đệ thầy Cao trong đó có yếu tố hiệu quả và lợi ích, lại hoàn toàn không nghĩ tới thầy Cao có một tấm lòng hết sức chân thành vì cậu tính toán.


Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu trong lòng xấu hổ không ngớt, cho tới nay bởi vì bị hãm hại bán đứng nên cậu đối với người đời vẫn ôm chặt cảnh giác và giữ khoảng cách, sau khi được hoàn dương lại liên tiếp không ngừng gặp được người tốt đối đãi nên cuối cùng cũng bị cảm hóa.


Lúc này nói cái gì, Từ Cửu Chiếu đều cảm thấy vô dụng, Vì vậy cậu đứng dậy, trịnh trọng hướng về phía thầy Cao cúi đầu làm lễ: “Thầy Cao, trước đây em đối với người có nhiều hiểu lầm, xin người hãy tha thứ.”


Ở thời đại ngày nay mà nói, mọi người rất ít cúi đầu khom lưng. Lễ tiết này quá mức trịnh trọng, khiến Cao Đại Toàn và Trâu Hành Tân kinh ngạc.
Cao Đại Toàn đứng dậy nói: “Em cũng không cần lễ lớn như thế. Mau đứng lên, đứng lên a.”


Trâu Hành Tân hâm mộ nhìn Cao Đại Toàn được tôn kính như vậy, thế nhưng sau đó nghĩ tới thiếu niên này phẩm hạnh xuất chúng, tài hoa không thấp tức khắc sẽ trở thành học trò của mình, lại cảm thấy vui vẻ trong lòng.


Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu, Cao Đại Toàn nói rằng: “Vị Trâu Hành Tân này, Trâu lão, chính là một trong những bậc thầy gốm sứ thủ công mỹ nghệ có tiếng hiện nay, có hắn đến dạy em, tuyệt đối có thể khiến cho em không cần đi nhiều đường vòng, trực tiếp giúp em nhanh chóng hiểu rõ mỹ thuật tạo hình gốm sứ nghệ thuật hiện đại.”


Từ Cửu Chiếu vốn là lời từ chối đi tới bên mép, lại ngừng một chút, yên lặng nuốt trở về. Cậu đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người của Trâu Hành Tân, Trâu Hành Tân bụng tròn, mắt phát sáng nhìn cậu.


Nói lời tự khen mình, Trâu Hành Tân không tiện nói ra khỏi miệng. Chỉ có thể nói: “Con yên tâm, nếu nhận con làm đệ tử, thì con chính là đệ tử cuối cùng của ta, ta hiện tại cũng không có chuyện gì, có thể toàn tâm toàn ý dạy bảo con.”


Lúc đầu Từ Cửu Chiếu tính toán, cậu chỉ cần một sư thầy danh tiếng như thầy Cao làm lá chắn, là chỗ dựa vững chắc cho cậu, là bắp đùi cho cậu ôm,. Tuy rằng cậu biết thế giới này kỹ thuật lớn mạnh vượt bậc, nhưng đáy lòng lại khó tránh khỏi mang theo tâm cao khí ngạo của bậc thầy kiếp trước.


Dựa vào chính cậu, cũng có thể tự học được.


Thế nhưng câu nói kia của thầy Cao khiến cậu xúc động, cho dù mô phỏng, cũng là bắt chước người khác mà thôi, không phải là của mình. Kiếp trước cậu đã phỏng chế ra đồ sứ rất giống Sài diêu, có thể nói là hoàn thành ước vọng ngay lúc đó. Nhưng mà, chỉ như vậy cậu liền thoả mãn sao?
Không.


Từ Cửu Chiếu tuy là yêu thích dòng gốm sứ màu thiên thanh, thế nhưng cậu vẫn chưa đủ tài nghệ để vượt qua tác phẩm của người xưa, rõ ràng cậu đã tá thi hoàn dương, ông trời cho cậu cơ hội tốt như vậy, chẳng phải là muốn cậu sáng tạo ra thứ thuộc về mình, vượt qua đồ sứ Sài diêu sao?


Từ Cửu Chiếu ánh mắt kiên định lên, sáng rực nhìn chăm chú vào Trâu Hành Tân.
“Được hai tiền bồi yêu thích, nếu như em còn một mực từ chối cũng quá làm người khác lạnh tâm.” Từ Cửu Chiếu mỉm cười, “Con, Từ Cửu Chiếu nguyện ý làm học trò của Trâu lão.”


Song phương tất cả đều vui mừng, chỉ có Phùng Trung Bảo khóc không ra nước mắt, hắn vội vàng chạy vào trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cầu cứu Trương Văn Chiêu.
Cho nên mới xảy ra chuyện Tương Hãn được ông chủ Trịnh gọi đi xem náo nhiệt.


Thời điểm Tương Hãn đi tới nhà thầy Cao, đã thấy vật dụng dư thừa trong phòng khách bị kéo sang một bên, ở chính giữa phòng hé ra một người ngồi trên sô pha.
Mà Từ Cửu Chiếu vẻ mặt cung kính, bưng chén trà đoan đoan chính chính quỳ gối trước mặt Trâu Hành Tân dâng trà cho ông.






Truyện liên quan