Chương 42
Lão Điền cũng không cần biết rõ tên mấy người Tương Hãn, hắn chỉ tập trung lực chú ý ở Tương Vệ Quốc.
Lão Điền thấy Tương Vệ Quốc chuyên chú nhìn ngọc Quan Âm, ân cần giới thiệu: “Đây là do đại sư chạm ngọc cuối nhà Thanh dày công làm ra, làm bằng ngọc Tân Cương Hoà Điền [1] chính cống đấy. Vật này cùng với bình bạch ngọc kia đều là của tổ tiên nhà tôi lưu truyền xuống, bởi vì gần đây kinh doanh không hiệu quả, cho nên mới đem vật này đến hội giao lưu để thử vận khí một chút.”
Tương Vệ Quốc rũ mắt nhìn ngọc Quan Âm, nghe vậy không nói gì, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Trâu Hành Tân tò mò tiến lên, khom lưng nhìn tôn tượng bạch ngọc Quan Âm.
Ngọc Quan Âm có hình dáng ngồi xếp bằng, bó cao kế, hai dái tai dài xuống vai, khuôn mặt hiền lành, mắt vẽ màu xanh lục bảo, hai mắt hé mở, môi màu đào. Ngọc Quan Âm thần thái tự nhiên, quần áo phiêu dật. Trước chân đặt bình nước, tay phải nâng cỏ linh chi, tay trái tụ ở trước ngực, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, ngũ chỉ xoè ra, làm động tác Vô úy ấn[2].
Ngọc được chạm có lớp lang rõ ràng, tinh tế nhẵn mịn, đúng là một tác phẩm chạm trổ phi thường sinh động .
“Thoạt nhìn không tệ a.” Trâu Hành Tân không khỏi khen ngợi.
Lão Điền cười toe toét, nói rằng: “Tượng bạch ngọc Quan Thế Âm này cao 14 cm, dày 8 cm, dựa vào vật liệu làm ra thì nó có giá khoảng 3, 4 trăm vạn.”
Trâu Hành Tân sợ hãi mở to hai mắt: “Mắc như vậy sao?!”
Lão Điền nhất thời không vui, nói rằng: ” Sao có thể nói mắc chứ, bây giờ giá cả ngọc Hòa Điền không ngừng tăng lên. Một khối ngọc thô 7, 8 kg đã gần 8, 9 trăm vạn! Nên tượng ngọc này giá sẽ không dưới 300 vạn, hơn nữa nó được đại sư chạm ngọc làm vào cuối nhà Thanh, giá cũng phải 1000 vạn.”
Trâu Hành Tân vừa nghe giá tiền này, nhất thời đứng thẳng người lên, thần sắc trên mặt cũng phai nhạt xuống: “Ha ha, cái giá tiền này, ta nghe đã cảm thấy choáng váng đầu rồi.”
Từ Cửu Chiếu tiến lên, đỡ lấy cánh tay Trâu Hành Tân: “Thưa thầy, bằng không con dìu thầy đi hóng mát một chút?”
Lão Điền liếc liếc mắt lão đầu đang giả bộ, đảo mắt thấy Tương Vệ Quốc vẫn trầm mặc không nói, thấp giọng nói rằng: “Tương lão, chúng ta cũng có giao tình, tôn tượng bạch ngọc Quan Thế Âm này tôi bán cho ngài với giá 880 vạn, ngài thấy thế nào?”
Tương Vệ Quốc nhìn hắn một cái, trên mặt không có biểu tình gì, vẫn là vẻ mặt nghiêm nghị.
Từ vẻ mặt của ông thật sự là nhìn không ra cái gì, lão Điền trong lòng thấp thỏm nhìn Tương Vệ Quốc. Tương Vệ Quốc lắc đầu nói rằng: “Món đồ này ta xem không tốt.”
Lời này ngay cả Từ Cửu Chiếu cũng hiểu, ý là nói vật này bất thường .
Sắc mặt lão Điền nhất thời biến đổi, hắn cố chấp thấp giọng nói rằng: “Ngài nói cái gì, đây chính là ngọc Hòa Điền chân chính do đại sư làm ra, tôi không có lừa già gạt trẻ a. Nếu ngài không tin, tôi sẽ tìm cơ quan giám định đến giám định thử!”
Tương Vệ Quốc mi tâm cau lại, một chữ xuyên (川) khắc sâu liền xuất hiện, làm cho sắc mặt của ông thoạt nhìn càng thêm nghiêm khắc: “Vật liệu đúng là ngọc Hòa Điền, chạm ngọc quả thực là bút tích của đại sư, nhưng niên đại của vật này là khi nào…. cái này không cần ta ở nơi đây nói tỉ mỉ chứ?”
Đánh người không đánh vào mặt, vạch trần không cần nói rõ khuyết điểm. Trừ phi là có cừu oán hoặc là người lỗ mãng thì mới có thể ở trước mắt bao người đem đồ cổ có chỗ không đúng lớn tiếng cãi nhau, như vậy không chỉ là không tốt, còn xúc phạm người bán, trên thị trường người cùng nghề khi cùng người như thế buôn bán, trong lòng sẽ có khúc mắc.
Vẫn đứng ở phía sau, lão Mã đưa tay kéo lão Điền sang một bên, hắn vừa cười vừa nói: “Ngài là người đức cao vọng trọng, đại nhân đại lượng. Chúng ta cũng biết Bác Cổ Hiên gia đại nghiệp lớn, chướng mắt tiểu đồ vật của chúng ta. Ngài nhìn lại một chút, nhìn lại một chút.”
Tương Vệ Quốc chân mày giãn ra, nghiêng đầu nhìn cháu của mình, sau đó nói với lão Mã và lão Điền còn không cam tâm: “Đồ vật cũng không tệ lắm, giá trị cũng không nhỏ, trong này người có ý xấu không ít, các ngươi nên cất vào đi.”
Lão Mã thở phào, cúi người hướng về phía Tương Vệ Quốc nói lời cảm tạ: “Phong thái Tương lão thật là làm cho người bội phục, rất vinh dự được ngài chỉ dạy.”
Tương Vệ Quốc hơi gật đầu, xoay người rời đi, trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục đi dạo.
Tương Hãn mím môi, cười khẽ thấp giọng nói: “Hai người này thật không biết là gan lớn hay là ngu ngốc nữa.”
Tương Vệ Quốc khóe miệng vểnh lên, thanh âm không lớn nói: “Gan lớn no đủ, nhát gan ch.ết đói. Hai người này vừa nhìn cũng biết là không phải là người trong giới.”
Bằng không cũng sẽ không ân cần thăm hỏi ông mấy năm này thân thể có khỏe không, trong giới cổ ngoạn, người nào lại không biết chuyện phiền lòng của nhà ông khiến Tương Vệ Quốc ở trong lỳ trong nhà một đoạn thời gian thật lâu.
Trâu Hành Tân đụng đụng Tương Vệ Quốc: “Là sao?”
Tương Vệ Quốc nói rằng: “Họ Điền kia trước đó hẳn là đã hét giá hù dọa không ít người rồi,vừa nhìn thấy ta liền trực tiếp kéo qua. Lúc hắn vào Bác Cổ Hiên chắc là do vận khí, chứ cũng không biết rõ ràng về ta.”
Tương Vệ Quốc giám định đồ cổ rất tốt, thế nhưng ông lại chuyên về ngọc khí và một số đồ linh tinh khác, chút bản lãnh của Tương Hãn đều là học được từ ông. Lão Điền cùng lão Mã nếu như biết sở trường của ông chính là ngọc khí, cũng sẽ không dám ở trước mặt ông “múa rìu qua mắt thợ” như vậy đâu.
Tương Hãn mở miệng nói rằng: “Họ Điền kia há mồm liền ra giá 1000 vạn, cái giá tiền này vừa nói ra, khẳng định hù dọa không ít người phải bỏ chạy.”
Tương Vệ Quốc nói rằng: “Nếu như vật đó thật sự là của đời Thanh, 880 vạn cũng được. Bất quá vật đó là đồ mới làm, cũng quả thực xuất từ tay đại sư. Thật đáng tiếc.”
Trâu Hành Tân kỳ quái nhìn ông: “Cái gì đáng tiếc?”
Tương Hãn nói rằng: “Bởi vì có vết tích cố ý làm cũ đi, khiến giá trị của ngọc Quan Âm giảm xuống.”
Tương Vệ Quốc nếu không phải vì muốn giữ lại cho Tương Hãn một mối quan hệ tốt, cũng sẽ không nói một câu như vậy. Hai người kia cũng có chút tài năng, bình bạch ngọc trước kia cũng là vật tốt, hôm nay lưu lại một chút tình cảm, ngày sau nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn a.
Vật trưng bày trong đây đại bộ phận đều được bán ra, cho nên khi hai bên giao dịch xong, người bán sẽ dựng ở phía trước đài triển lãm của mình một tấm bảng nhỏ, đại biểu rằng đồ vật này đã thuộc về người mua. Những người khác chỉ có thể nhìn một chút hoặc là tìm người mới mua đó để mua lại.
Bất quá lúc này hội giao lưu mới vừa bắt đầu, nhiều người nhìn, ít người mua. Tới đây đều là người trong giới sưu tầm, những người chân chính vung tiền như rác dù sao cũng là số ít, cho nên bọn họ cũng phá lệ cẩn thận hơn.
Ở nơi này cơ hội “nhặt” được đồ tốt không nhiều lắm, phần lớn vật sưu tầm đều được người sưu tầm tìm hiểu rất rõ ràng, cho nên những người này đều giống như Bác Cổ Hiên, nếu như mua bán không có lợi nhuận thì thà không làm còn hơn.
Tương Vệ Quốc dừng ở trước một đài triển lãm không người hỏi thăm, khom lưng cúi đầu nhìn ba vật trên đài.
Một cái chiết phiến (quạt giấy), một tấm vé xem hí kịch, cái còn lại là một vật gì đó đen thui.
Ngồi ở sau đài là một nam tử hơn ba mươi tuổi đang nghịch điện thoại di động, thấy có người nhìn vật trưng bày của mình liền thu hồi điện thoại đứng lên.
Vật sưu tầm trong hội giao lưu không chỉ có đồ cổ, mà cũng có hiện ngoạn. Cổ ngoạn là chỉ đồ vật sưu tầm thời cổ xưa, tên như ý nghĩa, còn hiện ngoạn chính là loại sưu tầm bắt đầu xuất hiện vào giữa thế kỷ 19.
Chủng loại hiện ngoạn rất phong phú, hầu như toàn bộ các đồ vật gì mới xuất hiện đều có thể làm vật sưu tầm. Chẳng hạn như: Tem, thuốc lá, hình vẽ trên hộp diêm, phiếu đóng thuế, giấy gói kẹo, truyện tranh…. Chỉ cần mình thích, bất luận vật nào đều có thể trở thành vật sưu tầm, trở thành một phần hiện ngoạn.
Những vật của nam tử này, ngoại trừ vật đen thui nhìn không ra kia, chiết phiến coi như là đồ cổ, còn tấm vé hí kịch này chính là hiện ngoạn.
Nam tử hơn ba mươi tuổi đứng yên ở nơi đó, cũng không tiến lên bắt chuyện. Dù sao cũng không phải là dân chuyên nghiệp, bắt chuyện với người khác vẫn có chút ngại ngùng xấu hổ.
Tương Hãn đành chủ động nói trước: “Những thứ này đều là vật sưu tầm của anh sao?”
Nam tử kia lắc đầu nói rằng: “Không, không phải của tôi, là của cha tôi. Cha tôi mất rồi, mấy thứ này ở trên tay tôi cũng không được giữ gìn tốt, thậm chí vợ tôi còn ghét bỏ những thứ này chiếm diện tích. Cho nên tôi muốn đem bán ra, cũng tìm một chỗ tốt hơn cho tụi nó.”
Nam tử cũng chỉ biết những thứ này cha hắn lúc sinh tiền rất quý trọng, chính hắn nghĩ cũng không có giá trị gì, để bụi bặm rồi quăng đi thì tiếc. Bán ở chợ đồ cổ giá lại không cao, còn không bằng ở nơi này tìm một giá bán thích hợp.
Tương Vệ Quốc trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, người sưu tầm thế hệ trước khi qua đời, con cái có rất ít người sẽ kế thừa di chí truyền thừa tiếp, phần lớn mọi người sẽ chọn cách bán đi.
Người sưu tầm cũng không phải người người đều có thể được người nhà ủng hộ, bởi vì không biết lúc nào sẽ bị “uống thuốc”, táng gia bại sản chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trâu Hành Tân lại gần nhìn thì thấy tấm vé hí kịch: “Ồ, không ngờ là vé xem vở kịch《 Minh Mạc Di Hận 》a.”
《Minh Mạc Di Hận》 là tiết mục kinh kịch kinh điển, kể về Sấm vương Lý Tự Thành đã lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân vào cuối thời Minh cho đến khi bức tử hoàng đế Sùng Trinh tự thắt cổ ở núi Môi Sơn.
Trâu Hành Tân không có yêu thích gì khác, chỉ thích nghe hí kịch, không có việc gì lại tự mình hát lầm bầm đôi câu. Thấy tấm vé này, Trâu Hành Tân thoáng cái động lòng.
Trâu Hành Tân ngẩng đầu nhìn nam tử kia hỏi: “Ta có thể nhìn một chút được không?”
Nam tử nói rằng: “Người cứ xem đi.”
Lông mày Tương Vệ Quốc cau lại rồi giãn ra, dáng vẻ yêu thích của lão hữu là điều tối kỵ. Lúc đi dạo ở chợ đồ cổ, nhìn thấy thứ mình thích, nghìn vạn lần không nên biểu lộ ra. Một khi để người bán biết ngươi rất vừa ý món đồ này, sẽ chờ ngươi tới làm thịt.
Bất quá Trâu Hành Tân cũng không phải là người của giới sưu tầm, nam tử đối diện cũng không tính là người biết buôn bán, hai người này thật ra cũng giống nhau thôi.
Tương Hãn lấy ra một bộ bao tay, để cho Từ Cửu Chiếu đưa cho thầy của cậu, Trâu Hành Tân thấy vậy mới dời ánh mắt đi.
Trâu Hành Tân đeo bao tay vào, nhẹ nhàng cầm tấm vé đặt ở khoảng cách thích hợp cẩn thận ngắm nhìn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tấm vé được làm bằng giấy, chữ được in ngang. Mặt trước là hình diễn viên đoàn kịch và giới thiệu tóm tắt nội dung vở kịch, cùng với tên gọi của 14 hồi diễn, mặt sau tấm vé là quảng cáo nhà hát Hoàng Kim [3]. Trên tấm vé còn có bảng giờ diễn xuất, danh sách diễn viên chính, giới thiệu vở kịch mới.
“Ôi chao, không ngờ Chu Tín Phương là nam chính của vở kịch này, ông ấy trước đây đã từng đảm nhiệm chức viện trưởng Học Viện Hý Kịch Trung Ương, tấm vé này rất có ý nghĩa kỷ niệm.” Trâu Hành Tân tấm tắc nói, ông giương mắt hướng về phía nam tử nói rằng: “Con trai, cái này cậu bán bao nhiêu tiền? Nếu không quá mắc, lão nhân ta sẽ mua.”
Tương Hãn quả thực dở khóc dở cười, nghe lời này là biết người này không phải là người lăn lộn trong giới, còn không bằng một lính mới nữa.
Trâu Hành Tân cũng đã hơn bảy mươi, gọi một câu “con trai”, thanh niên kia chỉ có thể đáp lời: “A, thưa bác, thứ này cháu cũng không biết cụ thể là giá bao nhiêu, người có thể trả cháu bao nhiêu ạ?”
Trâu Hành Tân có điểm phiền não, vấn đề là ông cũng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu tiền cả.
Ông bèn nhìn Tương Vệ Quốc nhờ giúp đỡ, Tương Vệ Quốc bất đắc dĩ lắc đầu nói rằng: “Ta biết rồi.” Sau đó ông nói với người trẻ tuổi kia: “Cứ thong thả đã, mấy thứ khác ta còn chưa có nhìn qua a.”
Dứt lời, ông từ trong túi áo móc ra một bộ bao tay màu trắng, cầm chiết phiến lên quan sát.
Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, trách không được Tương Hãn luôn mang bao tay trên người, nguyên lai là do di truyền! (=]])