Chương 58

Tuy rằng Phùng Trung Bảo thỉnh thoảng có chút động kinh, bất quá vẫn có đủ tín nhiệm, tuy rằng hắn thỉnh thoảng có dáng vẻ ngu ngốc khiến Từ Cửu Chiếu cau mày không biết làm sao.


Nếu Phùng Trung Bảo được Từ Cửu Chiếu thu làm đệ tử thì Từ Cửu Chiếu lại càng nghiêm túc dạy hắn – tuy rằng tạm thời nhìn không quen.
Cũng may Phùng Trung Bảo có nền tảng rất tốt, so với việc phải dạy lại từ đầu thì tốt hơn nhiều.


Có Phùng Trung Bảo hỗ trợ, Từ Cửu Chiếu dự định ra tay làm một phần lễ vật đặc biệt cho Tương Hãn. Sinh nhật của Tương Hãn là ngày 22 tháng 11, Từ Cửu Chiếu dự định tặng hắn một món quà sinh nhật.


Từ Cửu Chiếu nghĩ tự tay chuẩn bị quà tặng thì mới thể hiện được tâm ý của cậu, nên cậu dự định tặng một bộ đồ ăn bằng sứ Thanh Hoa, bao gồm khay, chén, đĩa, muỗng. Vì để hắn có thể sử dụng hằng ngày nên quà tặng phải tốt mới được.


Từ Cửu Chiếu hợp tác với Phùng Trung Bảo, rất nhanh thì trước khi Tương Hãn tới đón cậu đã chế tác xong thai gốm cho bộ đồ ăn, sau khi giao cho Phùng Trung Bảo đem bỏ bộ đồ ăn vào lần mở lò kế tiếp, Từ Cửu Chiếu liền cùng Tương Hãn rời khỏi trấn Phong Diêu.


Biết Từ Cửu Chiếu chưa từng đi xe lửa, Tương Hãn liền mang Từ Cửu Chiếu đi thử tàu siêu tốc. Lần này nơi bọn họ tới là một huyện thành thuộc Thiểm Tây, Hàm Dương.


available on google playdownload on app store


Hàm Dương là một trong tám kinh đô cũ thời xưa, có lịch sử lâu đời, du lịch và tài nguyên cũng rất phong phú, chỉ tiếc lần này không có nhiều thời gian, bằng không Tương Hãn sẽ tìm cách cùng Từ Cửu Chiếu du ngoạn một phen.


Tương Hãn săn sóc rất cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn làm cho Từ Cửu Chiếu không cảm thấy không thoải mái chút nào. Hắn đã sớm chuẩn bị tất cả, bao gồm khách sạn, xe hơi, bản đồ, mấy giờ đến nơi nào, dùng cơm ở đâu hắn đều nhớ như in.


Coi như là không thể mang Từ Cửu Chiếu đi du ngoạn thì cũng bảo đảm mỗi một chi tiết nhỏ nhất phải thật hoàn mỹ không thiếu sót gì.


Từ Cửu Chiếu mang theo tinh thần hăng hái yên lặng đi theo phía sau Tương Hãn vào một khách sạn ba sao. Lúc buổi chiều, Tương Hãn lái xe chở Từ Cửu Chiếu đi đến một nhà hàng chuyên biệt dùng cơm.


Cơm nước xong, Từ Cửu Chiếu đang cầm ly trà uống nước, Tương Hãn nhìn sắc mặt của cậu: “Sao vậy? Ngủ không được ngon giấc sao? Thấy cậu không có gì tinh thần gì cả.” Từ Cửu Chiếu lắc đầu, Tương Hãn lại nhìn cậu một chút: “Có tâm sự gì à? Không thể nói cho tôi biết sao?”


Từ Cửu Chiếu đặt ly trà xuống, ngón tay dọc theo quai ly vuốt ve, động tác khả ái này nhất thời hấp dẫn ánh mắt Tương Hãn.
Tương Hãn hận chính mình không thể là ly trà đó.


“Tôi chỉ là có chút lo lắng… ” Từ Cửu Chiếu thở dài một tiếng, “Vẫn không rõ người sau lưng Dương Cửu Dương là ai, tôi một ngày cũng không sống yên được. Phòng cướp nhất thời nhưng không thể phòng cướp ngàn ngày được.”


Tương Hãn không khống chế được đưa tay bao trùm tay của cậu lại rồi vỗ vỗ, nói: “Tôi biết phải chú ý cảnh giác như vậy sẽ làm cậu rất mệt mỏi. Thế nhưng vẫn chưa tới lúc buông lỏng phòng ngự. Cậu yên tâm, tôi đã tìm người có năng lực âm thầm điều tr.a chuyện của Dương Cửu Dương rồi. Bao gồm hành tung trước kia của hắn, tiếp xúc với những ai, chỉ cần có manh mối, chúng ta sẽ biết nên phòng bị người nào.”


Thanh âm của Tương Hãn êm dịu mà trầm thấp an ủi Từ Cửu Chiếu, làm cho trong lòng cậu tốt hơn một chút.


Thấy nét mặt cậu thoải mái, Tương Hãn đùa giỡn nói rằng: “Nếu như cậu thấy buồn bực, tôi liền sắp xếp cậu đi công tác thêm vài lần nữa, để cho cậu đi khắp nơi, có người trả tiền còn có thể kiếm thêm tiền, thật tốt a.”


Từ Cửu Chiếu nở nụ cười, nhẹ nhàng rút tay về bưng ly lên uống một ngụm. Tuy rằng cậu không ghét tiếp xúc thân thể với Tương Hãn, thế nhưng cầm tay lâu như vậy có chút kỳ quái, để cho người khác thấy thì rất là xấu hổ a.


Tương Hãn chỉ mải lo an ủi “ái nhân” đang buồn, không có chú ý tới trong nháy mắt Từ Cửu Chiếu không được tự nhiên.
Từ Cửu Chiếu kỳ thực rất thích ở cùng Tương Hãn, vì cái gì cậu cũng không cần quan tâm, chỉ cần vui vẻ đi theo lộ trình hắn đã chuẩn bị là đủ rồi.


Rạng sáng ngày hôm sau, Tương Hãn liền chở Từ Cửu Chiếu đến nơi thu hàng, lần này là do nguồn hàng cố định của Bác Cổ Hiên gọi điện thoại tới. Người này cùng Tương Vệ Quốc là lão giao tình, từ thế kỷ trước đã bắt đầu cùng Bác Cổ Hiên hợp tác.


“Tiểu Tương, tới rồi sao.” Một nam nhân chừng năm mươi tuổi mặt chữ quốc thấy Tương Hãn vào cửa tiệm, liền đứng lên bắt chuyện với hắn.
“Bác Lý, gần đây thân thể có khỏe không ạ?” Tương Hãn tươi cười thăm hỏi.


“Bác tốt vô cùng, gia gia cháu gần đây khỏe không?” “Gia gia thân thể tốt hơn nhiều rồi ạ, đoạn thời gian trước thậm chí có thể bắt đầu đi lại khắp nơi.” “Rất tốt, rất tốt.”


Hai người dùng giọng điệu quen thuộc hàn huyên một lúc, ông Lý để hai người ngồi xuống, bản thân thì đi vào trong cửa tiệm lấy đồ vật.


Từ Cửu Chiếu ngồi bên cạnh Tương Hãn quay đầu quan sát cửa hàng không tính là quá lớn này. Cửa hàng này đa số đều là hàng mỹ nghệ hiện đại, là nơi cung cấp vật trang trí cho các gia đình. Đồng khí, gốm sứ, đồng hồ báo thức… đủ kiểu đủ loại.


Tương Hãn thấy cậu tò mò nhìn xung quanh, liền tiến đến bên tai cậu nói: “Cậu đừng thấy cửa tiệm này nhỏ mà xem thường, đây là nơi đào bảo nổi danh trong vùng đấy. Người thạo nghề trong giới đồ cổ thỉnh thoảng sẽ ghé qua tiệm này, không chừng sẽ tìm được thứ gì tốt.”


Từ Cửu Chiếu gật đầu bày tỏ đã hiểu.


“Cuộc đời bác Lý cũng rất thăng trầm, ông bị lừa không nhiều lắm, thế nhưng mỗi lần bị mắc bẫy lại thương gân động cốt gần như phá sản, may là còn có cửa hàng nhỏ này, kiếm sống qua ngày cũng không thành vấn đề, sau này mới từ từ phất lên.” Tương Hãn bội phục nói rằng, “Người này tâm tính kiên cường, nếu như là người bình thường đã sớm không gượng dậy nổi hoặc là buông tha nghiệp chơi đồ cổ rồi.”


Ông Lý từ trong cửa hàng kéo ra một cái rương lớn, Tương Hãn nhanh chóng tiến lên phụ một tay, nhưng lại bị ông Lý né tránh: “Không cần đâu, bác có thể làm được.”


Rương lớn được đặt trên mặt đất, ông Lý duỗi thắt lưng: “Cháu chờ chút, còn một cái nữa.” Ông lại đi vào bên trong, lần này rất nhanh liền đem ra một cái rương nhỏ hơn.
Ông mở rương lớn đem vật bên trong lấy ra.


Thấy mấy thứ này, Tương Hãn âm thầm lấy làm kinh hãi, mấy thứ này đều có một mùi đất rất khó chịu. Chỉ có quỷ mới tin những vật này không phải là mới từ trong đất đào lên.


Tương Hãn ổn định tinh thần, Từ Cửu Chiếu bị mùi này xông vào mũi, hai người đều cúi đầu quan sát vật trên quầy.


Những thứ này phần lớn đều là gốm sứ, có lọ, bát, hũ, khay, còn có một ít phế phẩm, những đồ vật trong cái rương này rõ ràng còn chưa được rửa sạch, vẫn còn bám đầy bùn đất.
“Nhiều như vậy sao.” Tương Hãn líu lưỡi.


“Đồ vật không tệ đi.” Ông Lý thấy Tương Hãn kinh ngạc, đắc ý nói.
Tương Hãn nở nụ cười: “Còn phải nhìn kỹ thêm ạ.”


Ông Lý gật đầu: “Được rồi, cháu nhìn kỹ lại đi, bác thấy rằng không có vấn đề gì đâu, đều là vật thời nhà Đường hết.” Ông xoay người đi mở rương nhỏ: “Đồ vật bên trong cái rương này thì phẩm chất tốt hơn một chút.”


Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu nhìn nhau liếc mắt, Từ Chiếu Chiếu đối với hắn không tiếng động nói: Là đồ vàng mã.
Đồ vàng mã cũng gọi là đồ chôn theo người ch.ết, là vật bồi táng.
Tương Hãn gật đầu, không nói gì, móc ra bao tay và kính lúp cẩn thận quan sát.


Từ Cửu Chiếu cũng tiến đến bên cạnh quan sát nhóm gốm sứ, lúc này ông Lý đã bắt đầu đem những thứ trong rương nhỏ ra. Những vật gốm sứ này đều là vật phẩm điển hình của thời Đường: gốm màu [1]. Trong đó có tượng hình người, cung nữ, còn có tượng miên dương (con cừu) và một cái gối vuông phủ men xanh.


Nhìn cái gối vuông, Từ Cửu Chiếu âm thầm gật đầu, cái gối này thoạt nhìn coi như không tệ .


Những thứ khác bởi vì bị chôn trong đất nhiều năm nên đã xuất hiện vết tích mài mòn rất rõ ràng, mặt men cũng đã hư, bị ô-xy hoá tróc men ra hoặc bị phai màu, trên bề mặt thậm chí còn có nhiều lỗ rất nhỏ.


Từ Cửu Chiếu ôm cánh tay tinh tế nhìn một vòng, tuy rằng đều là vật thời Đường không thể nghi ngờ, thế nhưng bởi vì phẩm chất có vấn đề nên giá trị thực tế không thể nào cao được.
Cậu tiến tới thấp giọng nói nói mấy câu với Tương Hãn, Tương Hãn liền gật đầu.


Những bức tượng này xấp xỉ khoảng 2 vạn mua vào, bán ra khoảng 5, 6 vạn. Mà bình, bát, hũ, khay bởi vì kỹ thuật thời Đường có hạn, trên thực tế chỉ có thể được gọi là gốm nung ở nhiệt độ thấp, không coi là gốm tinh phẩm. Mỗi cái cũng chỉ mấy vạn mà thôi.


Thật ra, đồ cổ sinh khanh (mới vừa đào lên) tự nhiên là thua kém so với thục khanh (đồ cổ được khai quật rồi làm vật thưởng thức, có phủ lớp bảo vệ). Nhất là tinh phẩm được giữ gìn hoàn hảo có thể truyền lại đời sau, ở Anh quốc đã từng đấu giá một tượng ngựa gốm màu đời Đường hơn 4 triệu bảng Anh.


Nhưng phải là vật có phẩm chất hoàn hảo mới được, một nhóm đồ cổ toàn bộ bị phai màu, ô-xy hoá, men bị ăn mòn sâu vào bên trong, dĩ nhiên là bán không được giá cao.


Tương Hãn cũng không hi vọng mỗi một lần đi ra ngoài đều có thể đào được hàng hóa có giá trị trăm vạn trở lên, loại tình huống đó rất ít, đại đa số đều giống như lúc này và lần Từ Cửu Chiếu cùng hắn đi tới thôn quê kia.


Tương Hãn tính toán một trận trong đầu, nhóm đồ gốm và những bức tượng này có phẩm chất không tốt lắm nhưng cũng bán được trên thị trường, vì có một số người vẫn yêu thích sưu tầm gốm màu đời Đường.


Ngoài cửa hàng đồ cổ tinh phẩm trong thành phố ra, trên thực tế Bác Cổ Hiên còn có một cửa hàng ở đường Đông Đài, cái gối men xanh này có thể đặt vào cửa hàng tinh phẩm, mà những thứ khác đặt vào cửa hàng kia.


Tính toán xong những thứ này, Tương Hãn liền bắt đầu thương lượng giá tiền với ông Lý, tuy rằng ông Lý có giao tình nhiều năm với Tương Vệ Quốc, nhưng kinh doanh chính là kinh doanh, ông Lý đối với việc thương lượng vẫn không nhường nửa bước.


Hơn nữa theo ý tứ của ông Lý là nếu như Tương Hãn mua thì phải đóng gói toàn bộ lại mang đi ngay, điều này làm cho Tương Hãn có chút không tình nguyện, bởi vì không chỉ là những vật trên quầy mà còn những vật cùng phế phẩm bên trong rương lớn kia căn bản chưa được làm sạch sẽ.


Từ Cửu Chiếu khom lưng nhìn trong rương lớn một chút, trong đây còn có mảnh vụn của tượng gốm, cậu có thể hiểu vì sao ông Lý nhất định phải bỏ bao bán đi, những phế phẩm này ở đây chỉ có thể trở thành hàng ế thôi.


Ánh mắt của Từ Cửu Chiếu nhìn một vật trong góc, đó là một khối đất lớn, bên góc lộ ra một mảnh gốm dày màu đen sì.
Từ Cửu Chiếu nhíu mày một cái, đưa tay đâm đâm khối đất vô cùng rắn chắc này, lớp đất bên ngoài liền ào ào rớt xuống.


Đây là do người bán trực tiếp ném cho ông Lý, quả thực lười rửa sạch khối đất thoạt nhìn không thấy gốm sứ ở bên trong.
Từ Cửu Chiếu nghiêng cổ, lờ mờ thấy có nửa chữ bên trên mảnh gốm, cậu cau mày nửa ngày, hình như là nửa chữ ‘Kiến’ thì phải.
Gốm khắc chữ sao?


Hiện nay người ta đã biết gốm sứ có khắc chữ là bắt đầu từ thời Tống, trên mảnh gốm này có chữ liền có chút ý vị sâu xa.
Từ Cửu Chiếu nhìn hai người kia đang cò kè mặc cả, cậu quay đầu lại cẩn thận tách lớp đất cứng rắn ra.


Mảnh gốm dần dần lộ ra bên ngoài, Từ Cửu Chiếu thất vọng, đây không phải là sứ mà là gốm nung ở nhiệt độ thấp. Hơn nữa hình dạng này nhìn thế nào cũng không giống như là khí hình thời Đường.
Từ Cửu Chiếu đưa tay đem khối đất từ rương lớn ôm ra đặt ở trước mắt rồi lại gần quan sát.


Ông Lý liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu nhìn khối đất kia cũng không để ý, ngược lại nghiêm túc cùng Tương Hãn thương lượng giá.
Cậu bình tĩnh nhìn kĩ thì lại thấy mảnh gốm có mang theo một chút độ cong.


Lẽ nào đó là một miếng ngói? Một đống vật bồi táng trong mộ thời Đường lại đào ra mảnh ngói?!






Truyện liên quan