Chương 111

Nhân tâm cách bụng, tính toán của Tương Bình Khang không có ai nghĩ ra cả.
Nhưng coi như là nghĩ không ra, cũng có một đám bằng hữu của Tương Hãn đối với hắn không có hảo cảm chút nào, thái độ cũng là lãnh lãnh đạm đạm, nói chuyện cũng hờ hững.


Chỉ có điều, Tương Bình Khang không quan tâm. Hắn chỉ cần người Tương gia có hảo cảm là được, nhất là Tương đại bá. Hiện nay Tương Hãn đã ch.ết, sau này khẳng định Tương Bình Kiến chính là người được coi trọng.


Bởi vì có người Tương gia ở đây, hơn nữa còn có thuộc hạ và bạn bè của Tương Hãn, thật quá nhiều người. Căn bản là chưa dùng tới nhiều người như vậy, vì vậy người của hai bên thương lượng một chút, mỗi bên đều cử ra một người ở lại.


Từ Cửu Chiếu không thể tiếp tục lưu lại nơi này nữa, tuy rằng cậu không ngại để các bằng hữu Tương Hãn biết quan hệ của hai người, cũng không thèm để ý đến bằng hữu thuộc hạ đã biết chuyện, thế nhưng cậu không muốn để người Tương gia biết.


Mặc dù lão gia tử rất có khả năng đã biết quan hệ của bọn họ, thế nhưng vào lúc này, Từ Cửu Chiếu không muốn để cho những người này lòng mang dị dạng đối với A Hãn.
Từ Cửu Chiếu đi theo Vương Triều Thần trở về, phát huy tác dụng của người giữ con dấu, sau đó liền trở về nơi làm việc.


Trong lúc làm việc cậu hay ngồi đờ ra, nhìn máy kéo phôi đang chuyển động, nhìn khối bùn trên đĩa quay nghiêng ngả bảy phương tám hướng, Từ Cửu Chiếu nhất thời nhớ lại cảnh hai người ở Thượng Hải vui đùa ầm ĩ.


available on google playdownload on app store


Nhất thời cậu có cảm giác hít thở không thông, Từ Cửu Chiếu thống khổ không có cách nào tiếp tục làm việc nữa.
Cậu đứng lên, lung tung lau tay, cũng không để ý tới Ngô Cửu Lợi gọi cậu, cứ như vậy liền xông ra ngoài.


Cách thành thị phía nam nghìn dặm, đám người đã từng có mưu đồ bí mật bắt cóc Từ Cửu Chiếu đang ở trong một căn phòng làm việc cao cấp. Trịnh Khải Long chống tay, nhìn thuộc hạ kinh ngạc hỏi: “Tương Hãn đã ch.ết?”


Nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp của hắn bởi vì khóe mắt âm lãnh mà có vẻ yêu tà, lúc này hắn hoàn toàn không có vẻ ôn hòa vô hại như ở trước mặt Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn, ngược lại cả người đều tản ra hàn khí khiến người ta không thoải mái.


Tâm phúc của Trịnh Khải Long nói: “Đúng vậy, mặc dù không có chính thức công khai danh sách hành khách tai nạn trên không lần này, thế nhưng từ nguồn tin đã lấy được, Tương Hãn có mặt trên chuyến bay đó.”


Trịnh Khải Long thấp giọng cười, sau đó vui sướng cười to, hắn giả vờ tiếc nuối nói: “Khó có được một đối thủ làm ta hứng thú như thế, còn chưa có chính thức bắt đầu đọ sức, đối phương liền rớt đài. Thật là không thú vị ~”


“Ông chủ, hiện tại Tương Hãn đã ch.ết, bên người Từ Cửu Chiếu sẽ không còn ai che chở nó nữa. Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thủ hạ tâm phúc hỏi.


Trịnh Khải Long chậm rãi lắc đầu: “Không có đơn giản như vậy. Coi như là hắn đã ch.ết, nhưng Duệ Phong vẫn còn. Tên Lưu Duệ kia không phải là một nhân vật đơn giản, hắn sẽ tiếp tục chấp hành ý chí Tương Hãn, bảo hộ Từ Cửu Chiếu. Coi như là Duệ Phong ngã, cũng còn có Văn Vận gì đó.” Trịnh Khải Long không vui hừ một tiếng, “Người cũng đã ch.ết, không ngờ còn lưu lại ảnh hưởng lớn như vậy.”


Trịnh Khải Long tà ác cười: “Vậy đem những gì còn sót lại của hắn làm cho biến mất là được rồi.” Hắn giương mắt, âm ngoan nói: “Nói cho những lão gia hỏa đó, người cầm lái đã ch.ết, còn không mau từ thuyền sắp chìm kia nhảy xuống. Bằng không…..đừng trách ta không nhắc nhở trước!”


Từ Cửu Chiếu nằm ở trên giường của hai người, lẳng lặng nhìn trần nhà.
Cậu biết cậu còn phải làm đơn đặt hàng Bỉ, thế nhưng cậu không có tinh thần. Coi như là miễn cưỡng đi làm, cũng chỉ là tạm được.


Vì sợ Trâu Hành Tân để lộ tin tức nên ngay cả ông cậu cũng không nói, mà Cao Đại Toàn thì được Ngô Diểu tìm một cái lí do chống đỡ. Hai lão nhân cùng nhau đi tới Trâu gia ở Hàm Đan, còn cao hứng tự thân làm thủ tục xin chức danh thủ công mỹ nghệ cao cấp quốc nội cho Từ Cửu Chiếu.


Bởi vì trước đó Từ Cửu Chiếu có giải thưởng trong nước, cho nên miễn cưỡng có thể bình xét làm kỹ sư thủ công mỹ nghệ trung cấp. Bởi vì bằng cấp cậu khiếm khuyết một ít, cho nên bình xét chức danh không phải là dễ dàng như vậy. Trâu Hành Tân rất có lòng tin, chờ đến khi đạt được giải thưởng ở Pháp, thế nào Từ Cửu Chiếu cũng có thể trở thành kỹ sư cao cấp.


Phùng Trung Bảo biết quan hệ của Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu, lúc này cũng không dám thở mạnh, ngoan ngoãn giống như chim nhỏ. Ánh mắt nhìn Từ Cửu Chiếu đều cẩn thận.
Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu càng không muốn đi làm việc, thậm chí ngay cả niềm đam mê nung tạo gốm cũng đều biến mất.


Cậu nằm trên giường trở mình, nhìn bên cạnh trống không. Cậu đưa tay đem gối đầu Tương Hãn kéo qua, giống như là trước kia Tương Hãn thích vậy, đem cái gối ôm vào trong ngực.


Niềm đau xót ở trong tim bắt đầu lan tràn, nhưng mà Từ Cửu Chiếu sợ bản thân sẽ sụp đổ không gượng dậy nổi, đành phải đem tình cảm lý trí tách rời ra, duy trì kiên cường và bình tĩnh bên ngoài.


Chính cậu mảy may không biết, loại giả vờ bình tĩnh này khiến cho người ta sợ hãi cỡ nào. Giống như là một cái cây không có sức sống, lại muốn cho nó chịu đựng áp lực, mọi người lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt đợi nó một ngày kia đứt đoạn.


Ngô Cửu Lợi một tấc cũng không rời coi chừng cậu, mỗi ngày Lưu Duệ đều gọi điện thoại cho cậu, còn Đường Tiểu Ất chạy giữa hai đầu Trịnh Châu và Bắc Kinh.
Từ Cửu Chiếu cũng không muốn bọn họ lo lắng, thế nhưng không thể nói được ba người này.


Ngày thứ mười, rốt cục cũng tìm được di thể đầu tiên, Từ Cửu Chiếu ngồi không yên, lập tức chạy tới Bắc Kinh.


Cậu một đường thấp thỏm bất an, tim thắt lại chạy tới khách sạn gần sân bay đợi tin tức. Hiện trường vây đầy ký giả truyền thông, bọn họ đem cổng chính chặn lại không có khe hở, Từ Cửu Chiếu căn bản là vào không được.


Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lưu Duệ, Lưu Duệ không biết cậu chạy tới Bắc Kinh, liền kinh ngạc đi tới đón cậu.
“…. ” Từ Cửu Chiếu nhìn Lưu Duệ muốn nói lại thôi, cậu vừa muốn hỏi lại vừa sợ đáp án.


Lưu Duệ thấy cậu như vậy, trực tiếp nói: “Không phải là cậu ấy, di thể đầu tiên vớt lên là một vị nam giới da trắng.”
Từ Cửu Chiếu thở phào, cảm giác giống như sống sót sau tai nạn.


Lưu Duệ nói: “Nơi phát hiện di thể cách nơi phát hiện vật trôi rất xa, chuyên gia suy đoán rất đúng, mạch nước ngầm mang theo thi thể cách xa nơi máy bay gặp chuyện không may.”
Từ Cửu Chiếu cau mày: “Vậy bọn họ có tiếp tục cứu người không?”


Lưu Duệ duệ lắc đầu: “Không biết được, sức người có hạn, một nhóm thì tìm xác máy bay, xác nhận vị trí máy bay để tìm kiếm hộp đen. Một nhóm khác thì sẽ bắt đầu công tác vớt di thể, từ vị trí phát hiện di thể đầu tiên bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm.”


Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút nói: “Những địa phương khác sẽ không đi tìm sao? Ngộ nhỡ A Hãn vừa lúc ở đó thì làm sao bây giờ?”


Trong lòng Lưu Duệ có một loại cảm giác cổ quái không nói ra được, hắn trước đây không có ở chung với Từ Cửu Chiếu nhiều lắm, gần đây mới cùng một chỗ. Hắn phát hiện Từ Cửu Chiếu có một loại ngây thơ không thích hợp.


Chẳng hạn như lúc ban đầu cậu nói Tương Hãn biết bơi, ở trong biển cũng không thành vấn đề. Hình như cậu không biết rằng khi con người mệt mỏi và trong thời gian dài không có nước uống sẽ kiệt sức đi mà ch.ết. Lại ví dụ như lúc này, đều nhiều ngày như vậy, tất cả mọi người đều bỏ qua khả năng tìm kiếm người sống sót trở về, bởi vì ở trên biển không có thức ăn, không có nước uống, ai cũng không có khả năng sinh tồn đến bây giờ.


Thế nhưng Lưu Duệ không có khả năng vào lúc này đi sửa chữa lệch lạc của cậu, vậy cũng quá tàn nhẫn rôì.


Lưu Duệ tránh nặng tìm nhẹ nói: “Em yên tâm, chỉ cần có hi vọng, bọn họ sẽ không bỏ cuộc.” Hiện tại có khả năng không còn ai còn sống sót, nên bọn họ chủ yếu sẽ đặt sức lực vào việc tìm kiếm di thể.


Từ Cửu Chiếu đối với loại chuyện này không hiểu lắm, hoàn toàn bị Lưu Duệ đánh lừa mà an tâm.


Chính phủ bắt đầu an bài người thân đi trước, Tương gia bên này người đi là Tương đại bá, Tương nhị bá, Tương Phong, Phùng Thư Tình, Đường Tiểu Ất, trợ lý Văn Vận. Lưu Duệ là bởi vì thực sự không đi được, mà Từ Cửu Chiếu là do Lưu Duệ âm thầm động tay động chân, tạo ra nguyên nhân cấm xuất cảnh.


Theo di thể đầu tiên xuất hiện, phảng phất như là một tín hiệu, hai ba ngày sau tìm được hơn mười di thể nữa. Tâm của Từ Cửu Chiếu liên tiếp lên xuống, khi thì lo lắng, chốc chốc lại vui mừng, tâm tình giống như một cái lò xo, vừa buông lỏng rồi lại thắt chặt.


Lưu Duệ kinh ngạc bởi vì tính nhẫn nại của cậu, người trẻ tuổi như cậu ít có người kiên cường như thế. Có thân hữu hành khách có tình cảnh giống như Từ Cửu Chiếu, nhưng đã sớm bị loại tâm tình phập phồng qua lại này dằn vặt không còn hình dáng.


Trái lại tinh thần Từ Cửu Chiếu càng ngày càng tốt, tựa hồ thời gian càng dài không có phát hiện di thể Tương Hãn, quang mang trong mắt cậu càng sáng ngời, đối với hy vọng Tương Hãn còn sống lại càng lớn hơn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m


Tình trạng Từ Cửu Chiếu hết sức không bình thường, Lưu Duệ vô cùng lo lắng. Lo lắng Từ Cửu Chiếu nếu như đi đến hiện trường lại chờ một tin dữ, loại cá tính cứng cỏi như cậu nói không chừng liền gục ngã tại chỗ. Phải biết rằng hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn, thậm chí còn rơi vào tuyệt vọng.


Từ Cửu Chiếu ở lại trong khách sạn, mỗi ngày tỉnh lại liền đi tổ công tác hỏi thăm tin tức, Lưu Duệ cảm thấy cậu như vậy thì không được, liền tìm chuyện cho cậu làm. Mà hiện tại hắn đúng là bề bộn nhiều việc, cũng không tính là bịa đặt.


Mấy đại cổ đông Duệ Phong đi theo Tương Hãn đầu tư từ lúc đại học muốn rút lui, mà rất nhiều hạng mục đầu tư của công ty lại bị cướp trắng trợn.


Duệ Phong là do Tương Hãn tay trắng làm nên, là sự nghiệp đầu tiên của Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu căn bản không có khả năng nhìn nó xảy ra chuyện, vì vậy lực chú ý liền thuận lợi chuyển dời qua bên này.


Lưu Duệ thật giống như đem cậu trở thành Tương Hãn, chuyện gì cũng hỏi cậu. Rõ ràng Từ Cửu Chiếu đối với tài chính một chữ cũng không biết, nhưng Lưu Duệ vẫn hỏi ý kiến của cậu trong mọi chuyện, Từ Cửu Chiếu chỉ có thể liều mạng suy nghĩ lý giải.


Cảm thấy ý đồ của mình làm rất thành công nên Lưu Duệ rất có cảm giác thành tựu.
“Đối với loại tình huống hiện tại này em có biện pháp giải quyết gì không?” Lưu Duệ hỏi Từ Cửu Chiếu.


Từ Cửu Chiếu hé ra vẻ mặt nghiêm túc, ngồi ở phòng làm việc của Tương Hãn, suy nghĩ sâu xa. Cậu suy nghĩ hồi lâu, phải thừa nhận ở chuyện liên quan đến thương trường, bản thân một chút thiên phú cũng không có.
Cậu giương mắt nhìn Lưu Duệ, khiêm tốn hỏi: “Anh có cách giải quyết gì sao?”


Lưu Duệ suy nghĩ một chút nói: “Anh có hai phương án. Cách thứ nhất, từ bỏ các kế hoạch đầu tư này, không để Duệ Phong phát sinh rung chuyển lớn hơn nữa, sau đó thu mua những cổ phần kia về. Cách thứ hai, chúng ta tự quyết, không để ý tới những cổ đông này, tăng tốc đầu tư những hạng mục còn dư lại.”






Truyện liên quan