Chương 13: Tôi đồng ý với anh

Tâm tình Đỗ Cận buồn bực, ngồi trong xe xóc nảy càng khiến đầu cô thêm hỗn loạn. Cô cũng không hỏi Mục Khiêm Thư đi ăn ở đâu, đến khi xe ngừng lại mới phát hiện đây là khu phố ăn vặt.


Phố ăn vặt nằm ở trung tâm thành phố K, cách công ty bọn họ cũng khoảng nửa giờ đi xe. Đỗ Cận nói thầm, cô ở trên xe ngây người đến nửa giờ.


Mục Khiêm Thư cởi tây trang ra, bên trong là chiếc áo sơmi nhạt, caravat hồng nhạt, kẹp caravat màu vàng, dáng vẻ lạnh lùng, hoàn toàn không ngờ lại đi đến khu ăn vặt để đi ăn, nhìn thế nào cũng giống như đi bàn chuyện làm ăn hơn.


Sau khi đậu xe, Đỗ Cận và Mục Khiêm Thư cùng nhau đi ăn vặt ở trên đường, người qua đường đều nhao nhao nhìn Mục Khiêm Thư với ánh mắt tò mò. Trong lòng Đỗ Cận lại xoay tròn, khí thế Mục Khiêm Thư chính là lớn như vậy…


Trên đường phố ăn vặt có rất nhiều người, Đỗ Cận chỉ ghé qua đây hai ba lần, mấy lần đó đều đi cùng Lục Mạn tham ăn. Cũng không phải Đỗ Cận rất thích ăn, chỉ là cô thích tự làm đồ ăn hơn, mặc dù bề ngoài không được đẹp mắt, hơi khó nhìn nhưng vẫn có thể nuốt được.


Đỗ Cận nhìn đám người nhốn nháo phía trước, cô có chút lùi bước, nghiêng người tránh một đôi tình nhân: “Boss, chúng ta đi chỗ khác đi.”
Mục Khiêm Thư dừng chân, nhìn Đỗ Cận, sau đó vẻ mặt hơi nhăn nói: “Thứ nhất, gọi tôi là Khiêm Thư. Thứ hai, lúc đông người thì nắm tay tôi.”


available on google playdownload on app store


Mục Khiêm Thư nói xong liền nắm tay Đỗ Cận đi phía trước, Đỗ Cận theo sau. Nhìn bóng lưng Mục Khiêm Thư trước mặt, nhỏ giọng nói thầm, trong lòng đã từ từ an tĩnh.
Mục Khiêm Thư nắm tay Đỗ Cận đi xuyên qua phố ăn vặt, tiếp tục đi khoảng mười thước thì ngừng lại.


Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn lên, là một nhà hàng trung bình, diện tích không lớn, cũng không có nhiều người, so với bên ngoài chật kín người đúng là khác nhau một trời một vực.


Đỗ Cận theo Mục Khiêm Thư đi vào, tay anh ta vẫn không buông Đỗ Cận. Vào nhà hàng Đỗ Cận có chút ngượng ngùng muốn thu tay lại, nhưng Mục Khiêm Thư ngược lại càng không chịu buông tay cô ra.


Đỗ Cận nhìn quanh bốn phía, nhà hàng nhỏ thật ấm áp. Trang trí lịch sự tao nhã, hoàn toàn không có cảm giác thấy không hợp, trong nháy mắt Đỗ Cận liền thích nơi này.
Hai người phục vụ đi đến, đem thực đơn đưa cho Mục Khiêm Thư và Đỗ Cận.


“Muốn ăn cái gì?” Mục Khiêm Thư cúi đầu nhìn thực đơn, Đỗ Cận cũng nhìn nhìn thực đơn nói: “Anh gọi đi.”


Đỗ Cận nhìn quanh bốn phía rồi dừng lại chỗ góc nhỏ bên trong, ngay góc sáng có một đôi nam nữ đang ngồi, người đàn ông khoảng chừng ba mươi mấy tuổi dáng người có chút mập mạp, cô gái thì vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ rất quyến rũ.
Ánh mắt Đỗ Cận gắt gao nhìn cô gái đó, là Tả Tiểu Lôi!


Giờ phút này Tả Tiểu Lôi đang ngồi nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ ngây thơ, miệng thỉnh thoảng cong lên, hoàn toàn không có dáng vẻ khôn khéo khi đi làm.
Đỗ Cận cẩn thận nhìn lại người đàn ông đó, chỉ cảm thấy cuồn cuộn thiên lôi, người đàn ông này không phải là…


“Boss, Khiêm, Khiêm Thư.” Đỗ Cận ngẩng đầu, theo thói quen định gọi Boss, Mục Khiêm Thư liếc Đỗ Cận một cái, Đỗ Cận lập tức sửa lại.


“Tôi đột nhiên cảm thấy nồi lẩu bên ngoài rất ngon, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.” Đỗ Cận chủ động lôi kéo Mục Khiêm Thư, muốn đem Mục Khiêm Thư đã ngồi xuống kéo dậy, người phục vụ bên cạnh đột nhiên hai mắt trợn trắng nhìn.


Mục Khiêm Thư như không có việc gì nhìn thoáng qua Tả Tiểu Lôi, khóe miệng hơi mỉm cười: “Thật không? Tôi đột nhiên cũng thấy món ăn nhà hàng này không tốt lắm.”
Đỗ Cận gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy, thật sự rất tệ!”


Mục Khiêm Thư bị Đỗ Cận kéo một đường đi ra ngoài, ngồi xuống một quán lẩu, bà chủ quán thấy có hai người đến liền ngây người.
“Làm gì vậy, khách đến cũng không đón tiếp.” Ông chủ quán ở phía sau thúc giục.


“Vâng vâng. Thật ngại quá.” Lúc này bà chủ quán mới tiến lên cười tiếp đón, mắt nhìn Mục Khiêm Thư vài lần.
Đỗ Cận nhìn ánh mắt bà chủ quán, nói với Mục Khiêm Thư: “Tôi cảm thấy bà chủ quán ngắm trúng anh…”


Mục Khiêm Thư lau đôi đũa, đưa cho Đỗ Cận: “Nếu không chúng ta quay lại nhà hàng lúc nãy?”
Đỗ Cận nắm lấy đôi đũa nghĩ nghĩ: “Kỳ thật vừa rồi cái gì tôi cũng chưa nói…”


Nồi lẩu rất nhanh được bưng lên, ngược lại Đỗ Cận ăn cũng cảm thấy vui, từ sau khi tốt nghiệp cô rất ít ăn món này, bây giờ ăn lại có cảm giác nói không nên lời.


Mục Khiêm Thư ăn chưa được vài miếng đã buông đũa, im lặng ngồi bên cạnh Đỗ Cận, thấy Đỗ Cận rất ít khi gặp món ăn yêu thích mà vui vẻ, mày ngẫu nhiên nhăn lại, vẫn một mực ngồi yên không nói gì.


Sau khi Đỗ Cận ăn xong Mục Khiêm Thư lấy khăn giấy đưa cho cô, cô thấy bát của mình trống trơn mà của Mục Khiêm Thư như chưa động vào, trong lòng có chút áy náy: “Mục Khiêm Thư, anh không ăn sao?”
Mục Khiêm Thư lắc đầu, trả tiền liền cùng Đỗ Cận rời khỏi.


Đỗ Cận lên xe đi đến siêu thị mua một túi bánh mì đưa cho Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư nhìn vài giây, sau đó nhận lấy, nói: “Tôi sẽ thử quen.”


Mũi Đỗ Cận có cay cay, Mục Khiêm Thư là ai? Mục Khiêm Thư là Boss đương nhiệm của Hoa Tư, là mạch máu kinh tế thành phố K, là người đàn ông mà cả đời Đỗ Cận cô cũng không với tới được. Nhưng là người đàn ông kiêu ngạo này vì thích ứng với cuộc sống bình dân của cô mà thay đổi thói quen…


Nếu không phải một lần sai lầm ngẫu nhiên kia, cô chỉ sợ cả đời mình chỉ nhìn thấy hình ảnh Mục Khiêm Thư trên tạp chí. Có lẽ, ngay cả tạp chí cũng không thấy được.


Lần đầu tiên Đỗ Cận cảm ơn cuộc gặp gỡ như vậy, vì những lời nói của người đàn ông này, cô cảm thấy lần này mình trọng sinh thật đáng giá! Bây giờ dĩ nhiên cô đã quên Lâm Tử Dương, quên đi những đau lòng, cô nhìn một bên mặt của Mục Khiêm Thư, giờ phút này cô thầm nghĩ nói chuyện yêu đương thì thật tốt!


Mục Khiêm Thư đưa Đỗ Cận đến dưới lầu chung cư, Đỗ Cận xuống xe quay đầu lại nhìn Mục Khiêm Thư đang cùng mình ra ngoài: “Mục Khiêm Thư, tôi đồng ý với anh!”
Mục Khiêm Thư khó hiểu nhìn Đỗ Cận, Đỗ Cận có chút ngượng ngùng: “Lúc trước không phải anh nói theo đuổi tôi sao?”


Mục Khiêm Thư giật mình, sau đó nhìn mặt Đỗ Cận hồng hồng: “Không phải lúc ấy em đồng ý rồi sao?”
Đỗ Cận ngẩng đầu: “Lúc nào chứ! Lúc ấy tôi không có nói gì mà!”
Mục Khiêm Thư lấy tay xoa hai má Đỗ Cận: “Cho nên em chấp nhận…”
Đỗ Cận cười haha nói: “Mục Khiêm Thư!”


“Ừ?”
“Da mặt anh thật dày thật đấy!”


Tâm tình Mục Khiêm Thư trên đường về rất tốt, đây xem như là ngày vui vẻ nhất kể từ khi cha mẹ anh rời đi. Anh có thể cảm giác được Đỗ Cận là thật tâm chấp nhận anh, nghĩ đến vẻ mặt hồng hồng tức giận của cô khi nói câu kia, da mặt anh thật dày, anh đã muốn cười.


Trên thực tế, anh đã thật sự nở nụ cười. Cười đến không kiềm chế.
Mục Khiêm Thư ngồi trong xe cười thật lâu, đến khi đôi mắt đỏ bừng mới ngừng tươi cười: Ba, mẹ. Hai người thấy không? Con tìm được cô ấy rồi!






Truyện liên quan