Chương 44: Rời đi
Edit + Beta: Rùa Tuki
Đỗ Cận biến thành đà điểu, từ sau sự việc ngày hôm đó cô đã không còn gặp Mục Khiêm Thư nữa, Mục Khiêm Thư cũng không có bất kỳ động thái gì muốn níu kéo Đỗ Cận.
Hoặc là nói, từ giây phút anh bị Đỗ Cận bắt gặp đã không còn nghĩ muốn giữ lại Đỗ Cận nữa, bằng không cũng sẽ không dửng dưng mà đi lướt qua cô.
Đàn ông, quả nhiên đều bạc tình.
Lục Mạn và Lục Minh Trầm trông thấy một màn như vậy, chờ tới khi Lục Minh Trầm từ trong nhà hàng đuổi theo Đỗ Cận ra ngoài, Mục Khiêm Thư đã dẫn Lý Vi Ngưng lên trên phòng ở lầu hai.
“Không có việc gì chứ?” Lý Vi Ngưng mở to hai mắt, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười nhẹ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mục Khiêm Thư.
“Không có. Một người phụ nữ thôi, chúng ta vẫn nên nói chuyện của chúng ta.” Mục Khiêm Thư thật sâu liếc nhìn Lý Vi Ngưng, lông mày không tự giác nhăn lại, sắc mặt vẫn vô cùng băng lạnh.
Lý Vi Ngưng nhìn khí chất lạnh lùng của Mục Khiêm Thư, bưng ly lên, lắc lắc rượu đỏ bên trong, nói với Mục Khiêm Thư: “Trước tiên cạn một ly nhé?”
Mục Khiêm Thư dừng xem menu, khép menu lại nói với nhân viên phục vụ: “Hai phần mỳ Ý.”
Sau khi người phục vụ rời khỏi, Mục Khiêm Thư mới cầm ly lên, hơi cười với Lý Vi Ngưng: “CheersBar!”
Đỗ Cận về chung cư, Lục Minh Trầm liền đi theo về chung cư, Đỗ Cận đi WC, Lục Minh Trầm liền canh giữ ở cửa ra vào, Đỗ Cận đi nấu nước, Lục Minh Trầm liền giúp đỡ.
“Lục Tiểu Tam, tôi có tay!” Đỗ Cận bộc phát, cô đẩy người Lục Minh Trầm ra: “Cậu đi đi! Cậu đi ngay cho tôi!”
“Đỗ Cận, cô tỉnh táo lại chút đi! Tôi biết cách làm của tôi không đúng, nhưng tôi chỉ muốn cho cô biết Mục Khiêm Thư hắn không phải là người đàn ông gì tốt cả!” Lục Minh Trầm giữ chặt cánh tay Đỗ Cận đang đẩy người cậu ta, kéo Đỗ Cận vào trong ngực.
“Tôi rất tỉnh táo, cậu có thể đi đi được không?” Đỗ Cận đẩy Lục Minh Trầm ra, nhìn vào mắt Lục Minh Trầm nói: “Nếu như cậu muốn tôi biết Mục Khiêm Thư là người như thế nào, chúc mừng, cậu đã đạt được mục đích.”
Lục Minh Trầm bị Đỗ Cận đẩy ra ngoài cửa, cậu ta lớn tiếng nói: “Đỗ Cận, tôi chỉ là vì muốn tốt cho cô! Hắn ta thực sự không đáng! Cô vì cái gì phải chấp mê bất ngộ như vậy!”
Đỗ Cận mở to hai mắt: “Vì sao các người ai cũng đều cho là tốt với tôi! Tôi đây nên làm như thế nào? Phải khóc rống lên rơi nước mắt thì các người mới chịu phải không?”
Đỗ Cận rất ít khi nói nặng lời như vậy, Lục Mạn bị kẹt giữa Đỗ Cận và Lục Minh Trầm, không biết làm như thế nào cho phải. Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chờ sau khi Lục Minh Trầm rời đi, Lục Mạn mới kéo tay Đỗ Cận ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Cận, cậu làm sao vậy?”
Đỗ Cận xua tay, nhắm mắt lại: “Không có việc gì, Mạn Mạn, mình chỉ cảm thấy hơi mệt.”
Đến tối Mục Khiêm Thư vẫn không gọi điện thoại tới giải thích, Đỗ Cận giả vờ như không có người Mục Khiêm Thư này, cô không biết mình còn có thể ngụy trang được bao lâu, nhưng kỳ lạ là trong lòng lại không đau.
Đau thương đến ch.ết tâm, lần đầu tiên Đỗ Cận nhận ra đây là cảm giác gì.
Đỗ Cận ngủ trên ghế sofa, nhắm mắt lại đem từng chuyện của Mục Khiêm Thư nghĩ lại từng chút một, nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Là không yêu? Hay là yêu?
Đỗ Cận tưởng rằng cuối cùng cô vẫn chịu được sự phản bội, năm đó sau khi Lâm Tử Dương phản bội cô cũng cho là mình sẽ chịu không nổi, nhưng sự thật lại trái ngược, cô ăn ngon ngủ ngon, chỉ là thể trọng lại giảm xuống rất nhiều. Đỗ Cận có chút bất đắc dĩ, đây xem như là thành công giảm béo sao?
Lúc đầu trong công ty cũng không có ai biết chuyện này, nhưng theo tần suất Lý Vi Ngưng ra vào văn phòng của Mục Khiêm Thư, trong lòng mọi người cũng biết rõ, nhìn Đỗ Cận bằng ánh mắt chứa mấy phần hả hê.
Đương nhiên cũng có nhiều người chính nghĩa, ví dụ như đồng nghiệp cùng phòng, ví dụ như Trương Mẫn.
Trương Mẫn vẫn như cũ đứng bên cạnh Đỗ Cận, mỗi khi có người nói bóng nói gió Trương Mẫn sẽ phản bác lại, Đỗ Cận giật giật khóe môi nói với Trương Mẫn: “Được rồi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi, cần gì phải như vậy.”
Trương Mẫn giật mình nhìn Đỗ Cận, cô còn cho là bản thân che giấu rất tốt.
“Làm sao cô biết?” Trương Mẫn thật sự há hốc, kinh ngạc nhìn Đỗ Cận. Trong lòng lại trào lên áy náy, ở chung lâu như vậy, thật sự đã đối đãi với cô như bạn tốt.
“Đã sớm biết rồi.” Đỗ Cận cười cười với Trương Mẫn, tuy biết rõ Trương Mẫn nhưng vẫn xem Trương Mẫn như một người bạn tốt.
Trương Mẫn không xấu, trong lòng lại thật thà. Đỗ Cận biết cô ấy là do Mục Khiêm Thư để bên cạnh cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm rõ, cũng không cần thiết phải làm rõ, cô cũng tìm được một người bạn, điều này có gì không tốt đâu?
Trương Mẫn có chút áy náy đứng bên cạnh Đỗ Cận: “Tiểu Cận, tôi không phải cố ý đâu.”
Đỗ Cận vỗ vỗ vai Trương Mẫn: “Tôi biết rồi, thật đấy. Tôi tin cô mà.”
Trương Mẫn há hốc mồm, thanh âm nghẹn ở cổ: “Vậy cô có tin Boss không?”
Vẻ mặt của Đỗ Cận nhất thời cứng đờ: “Tôi…”
“Đỗ Cận! Tới đây.” Đỗ Cận cười cười với Trương Mẫn, đi về phía đồng nghiệp đang gọi cô.
Cô tin Mục Khiêm Thư không?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù ai nói cô cũng sẽ không tin. Nhưng mà chính cô lại tận mắt nhìn thấy. Nếu sau đó Mục Khiêm Thư giải thích anh chỉ là xã giao, không phải như cô nghĩ, cô cũng sẽ tin tưởng, nhưng từ đầu tới cuối anh chưa từng giải thích.
Quyền lựa chọn chưa bao giờ ở trong tay mình, mà Mục Khiêm Thư cũng từ bỏ cơ hội của anh.
Cho nên, sự thật luôn được phơi bày khi người ta tỉnh mộng, sau đó sẽ nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là con vịt xấu xí, nên trở về nơi của mình rồi.
Đối với lựa chọn của Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận hoàn toàn không bất ngờ, nửa tháng sau cô liền nộp đơn xin từ chức, đột nhiên cô cảm thấy nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ bàn tay to lớn thô ráp của bọn họ, nhớ tấm lưng không thẳng cùng mái tóc đã hơi nhuốm màu trắng.
Đột nhiên cô lại nhớ như vậy, nhớ đến nỗi khóc không thành tiếng, ngày thứ mười lăm không liên lạc với Mục Khiêm Thư, cuối cùng Đỗ Cận đã có thể thống khoái khóc một trận.
Sáng ra Đỗ Cận mang đôi mắt đỏ bừng xử lý thủ tục nghỉ việc, cô cũng không muốn quản có nhiều người trông thấy hay không, dù sao về sau cô cũng không cần xuất hiện ở đây nữa.
Cả buổi sáng Đỗ Cận chuyển giao đơn từ chức, buổi chiều bộ phận nhân sự đã thông báo cô không cần đến phòng ban làm việc nữa, có thể trực tiếp rời khỏi.
Nhân viên của Hoa Tư khi nghỉ việc luôn phải báo cáo sau đó một tháng sau mới có thể rời khỏi, Đỗ Cận xem như trường hợp đặc biệt, chỉ một ngày là cô có thể rời đi.
Đỗ Cận biết đây là ý của Mục Khiêm Thư, chuyện của cô và Mục Khiêm Thư ở công ty có ai không biết, cô xin nghỉ việc, chủ nhiệm của bộ phận nhân sự tất nhiên muốn nhanh chóng thông báo cho Mục Khiêm Thư, mà Mục Khiêm Thư cũng rất nhanh đã ra quyết định.
Có phải đây là kết cục tốt nhất đối với hai người?
Một người không ép buộc, một người không giữ lại.
Cuối cùng hai người bọn họ vẫn không thích hợp ở bên nhau.
Đỗ Cận cười cười, không có gì không tốt, cho cô một tình yêu hoàn hảo, chỉ cần không còn hoàn mỹ nữa thì phải chào tạm biệt thôi.
Đỗ Cận ôm đồ đạc của mình đứng trên đường, cảm thấy ông trời thật thích trêu người, quanh đi quẩn lại cô vẫn trở về điểm xuất phát, chỉ là lúc này đây sẽ không còn người tên Mục Khiêm Thư trong cuộc sống của cô nữa, chỉ còn lại sự vui vẻ trong lòng mà thôi.
Đỗ Cận nói với Lục Mạn muốn trở về quê một thời gian ngắn, Lục Mạn và Triệu Tĩnh đưa Đỗ Cận đến nhà ga, ở nhà ga người đến người đi, Đỗ Cận lại thất thần một lần nữa.
Kiếp trước ở phi trường, một màn chờ đợi Lâm Tử Dương đột nhiên hiện lên trong đầu khiến cho Đỗ Cận bật nghĩ, rốt cuộc có phải cô đang ở trong mộng hay không, có phải tất cả chỉ là giấc mơ của cô ở trên máy bay.
Không thể nào khảo chứng, nhưng trong khoảng thời gian này mọi chuyện xảy ra thực sự giống như trong giấc mộng.
Tuy trong lòng Lục Mạn vô cùng buồn, nhưng Đỗ Cận muốn về nhà thì nên để cho cô ấy về nhà, có lẽ trở về nhà tâm tình Đỗ Cận sẽ tốt hơn một chút, Lục Minh Trầm đã đem mọi chuyện nói hết cho Lục Mạn nghe rồi.
Tính tình của Lục Mạn nóng nảy, lúc biết chân tướng liền muốn chạy đến công ty Đỗ Cận tìm Mục Khiêm Thư, lại bị Lục Minh Trầm ngăn lại: “Chị nghĩ cô ấy sẽ không lo lắng cho chị sao?”
Động tác của Lục Mạn chậm lại, trừng mắt nhìn Lục Minh Trầm: “Vậy bây giờ phải làm sao? Để cho Tiểu Cận tự dưng lại bị sỉ nhục như vậy ư?”
Lục Minh Trầm hít vào một hơi: “Để cho cô ấy tự giải quyết đi.”
Vì vậy, Đỗ Cận đã lựa chọn nghỉ việc.
Trong lòng Lục Mạn vẫn còn tức giận, Mục Khiêm Thư nhìn thế nào cũng không giống người bạc tình phụ nghĩa, nửa tháng trước hai người vẫn còn yêu nhau say đắm, sao đảo mắt một cái lại có thể chạy theo người phụ nữ khác được.
Lúc này đổi lại là Đỗ Cận ôm lấy Lục Mạn, cô ngửi mùi hương trên người Lục Mạn, nghĩ đến một thời gian ngắn sẽ không thể gặp Lục Mạn, trong lòng chợt thấy khó chịu.
Đỗ Cận quay người nói với Triệu Tĩnh: “Tính tình của cô ấy tuy không được tốt, kỳ thật cũng không có ác ý gì đâu. Cô ấy thích ăn đồ ăn ngon, mỗi lần cô ấy tức giận anh chỉ cần dùng đồ ăn ngon dỗ cô ấy là được. Cô ấy không thích ngủ một mình, em đi rồi anh phải chăm sóc cô ấy đấy…”
Đỗ Cận nói liên miên cằn nhằn một hồi khiến cho vành mắt Lục Mạn đỏ lên, sau khi Đỗ Cận rời khỏi còn ồn ào muốn đi tìm Mục Khiêm Thư tính sổ.
Trong nội tâm Đỗ Cận hiểu rõ, lúc ở nhà hàng, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Vi Ngưng cô đã bắt đầu hiểu, lòng của cô cũng đã hoàn toàn nguội lạnh.
Đỗ Thịnh và Lý Nhân đứng ở nhà ga thành phố L đón Đỗ Cận, Đỗ Cận vừa xuống xe lửa liền nhìn thấy Lý Nhân khoác áo màu đỏ đứng cạnh Đỗ Thịnh.
“Ba, mẹ!” Đỗ Cận chạy về phía Đỗ Thịnh và Lý Nhân, lần này trở về cô không mang nhiều hành lý, có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ rõ ràng, nhất định cô sẽ trở về thành phố K, chỉ là bây giờ cô cần một thời gian ngắn để tĩnh tâm.
Về phía thành phố K, trong văn phòng của Mục Khiêm Thư, Mục Học Lâm quay lưng về phía Mục Khiêm Thư: “Chuyện cháu nói là sự thật?”
“Chú, chuyện này làm sao cháu có thể nói giỡn.” Mục Khiêm Thư ngồi trên ghế dựa, bút trong tay gõ gõ lên bàn làm việc. Mắt nhìn chằm chằm vào khung ảnh gia đình trên bàn, là vẻ mặt ôn hòa mỉm cười của ba mẹ.
Mục Học Lâm quay đầu nhìn Mục Khiêm Thư: “Vậy cháu định làm thế nào?”
Mục Khiêm Thư mỉm cười: “Đương nhiên là tương kế tựu kế!”
Mục Học Lâm gật gật đầu, phiền muộn nhìn Mục Khiêm Thư: “Chỉ đáng tiếc là đứa nhỏ Đỗ Cận kia.”
Ngón tay Mục Khiêm Thư đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục động bút: “Không cần phải đáng tiếc, Đỗ Cận cô ấy sẽ hiểu cho cháu.”
Cửa két một tiếng bị mở ra, Lý Vi Ngưng mang theo nụ cười mỉm tiến vào văn phòng của Mục Khiêm Thư, hơi nhẹ giọng nói: “Ông chủ Mục, chúng ta đi thôi!”
Lý Vi Ngưng nói xong mới nhìn thấy bóng dáng của Mục Học Lâm, hướng về phía Mục Học Lâm gật gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lôi kéo tay Mục Khiêm Thư đi ra khỏi văn phòng.
Để lại Mục Học Lâm nhìn chằm chằm hai bóng lưng mà ngẩn người.