Chương 102. Lần giao đấu cuối cùng.
Bảo vật của Lục Đạo Tiên Nhân còn được gọi là Lục Đạo Thánh Khí, là một bộ công cụ mạnh mẽ được cho là đã từng được sử dụng bởi Lục Đạo Tiên Nhân.
Chúng được coi là những công cụ mạnh nhất của Ninja, và người ta nói rằng bất kì ai thể hiện ra được sức mạnh của chúng thì sức mạnh thậm chí còn vượt qua cả Ngũ Kage .
Tuy nhiên, việc sử dụng những món đồ đó sẽ tiêu tốn một lượng chakra rất là khổng lồ, đến mức một người bình thường có thể sẽ phải ch.ết nếu như sử dụng chúng.
Năm bảo vật quý giá đó đã được lưu truyền trong Làng Mây từ thời cổ đại. Cuối cùng, chúng thuộc quyền sở hữu của hai anh em Ginkaku và Kinkaku.
Bởi vì hai người đó đã sở hữu lấy một nguồn dự trữ Chakra khổng lồ từ khi chiếm được một lượng nhỏ Charka của Cửu Vĩ, bằng cách ăn thịt con Cáo trong khi bị nó nuốt vào bụng. Và từ đó hai người bọn họ đã có thể sử dụng được những bảo vậy này mà không hề bị ảnh hưởng lớn gì đến tính mạng.
Bọn chúng bao gồm:
Quạt Ba Tiêu có thể bắn ra bất kì nguyên tố chakra nào trong 5 hệ chakra cơ bản : Hỏa, Thủy, Thổ, Lôi, Phong.
Hũ Phách Tịnh Bình có thể phong ấn mọi thứ vào bên trong. Nguyên tắc sử dụng là khi nạn nhân đáp lại lời gọi của người sử dụng thì ngay lập tức cái hũ sẽ ghi lại giọng nói của nạn nhân và phong ấn người đó vào bên trong, mạnh đến mức không thể cưỡng lại, cũng chẳng thể thoát ra được.
Dây Thừng dài màu vàng, bằng cách nói “ Trói và Rút ra” thì cái sợi dây có thể rút ra linh hồn của bất kỳ ai mà nó chạm vào.
Thất Tinh Kiếm, một cây kiếm lưỡi to và dẹp với một lá bùa treo ở phía dưới. Bằng cách nói câu mệnh lệnh “Nguyền rủa” nó có thể cắt đứt linh hồn của những ai bị rút ra bởi Hoàng Kim Thằng.
Cuối cùng Hồng Hồ Lô sẽ hút đi linh hồn đã bị cắt đứt từ Thất Tinh Kiếm.
Trong năm cái bảo vật thì trừ Hũ Phách Tịnh Bình đang nằm trong tay của Làng Mây ra thì hiện tại trước mặt Sana là bốn cái còn lại.
Và cũng vì bọn chúng có năng lực liên quan đến linh hồn nên mới khiến cho một sinh vật cực kỳ nhạy cảm với linh hồn như Tiểu Hắc chỉ mất tầm hơn 6 tiếng tìm tòi liền phát hiện được nơi chôn giấu của hai cái xác Ginkaku và Kinkaku.
Thực chất mục đích chính mà Sana muốn tìm lấy bọn chúng, là vì những năng lực liên quan đến linh hồn đó, như là lôi hình hồn của một người nào ra khỏi thân thể bọn họ của Dây Thừng Vàng, hay cắt đứt linh hồn đã bị lôi ra đó của Thất Tinh Kiếm.
Bởi vì bản thân cũng có sức mạnh điều khiển linh hồn, và từ trước đến giờ đều chỉ có thể hấp thu lấy năng lượng linh hồn tự do ở bên ngoài, còn linh hồn vẫn còn đang trong cơ thể người sống thì hắn chưa thể dùng năng lực của mình tác động trực tiếp đến được.
Vậy nên Sana muốn nghiên cứu lấy những bảo vật này để tự mình có thể khai phát ra và làm cho bóng của bản thân cũng có hai cái năng lực như trên.
Còn hai bảo vật khác thì, đối với Hồng Hồ Lô, Sana cũng cảm thấy nó có thể cải thiện lấy một chút khả năng khống chế và phong ấn của bản thân.
Quạt Ba Tiêu thì là thứ duy nhất hắn cảm thấy không có tác dụng gì với mình, dùng để tạo ra những đòn tấn công cũng được, nhưng lại không hợp với phong cách chiến đấu của hắn cho lắm. Mà cứ mang về rồi đem tặng cho ai đó vậy.
Quyết định như thế Sana liền thu lấy bốn cái bảo vật vô trong bóng của bản thân, rồi để Tiểu Hắc đem hai cái xác của Ginkaku và Kinkaku cất giấu ở một nơi nào đó kín đáo hơn, bởi vì hai cái thi thể này vẫn còn nhiễm lấy một ít Charka của Cửu Vĩ nên có thể sau này sẽ có việc gì cần dùng đến cũng nên.
Thấy mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, Sana liền chìm vô bóng của bản thân rồi theo con đường cũ trở về Thủ Đô của Lôi Quốc, hắn cũng cần phải đi ngủ để mai có sức tiếp tục chấp hành lấy mấy cái nhiệm vụ nhàm chán kia nữa.
***
Buổi chiều ngày hôm sau khi ánh nắng mặt trời rực rỡ nhẹ nhàng tỏa ra từ bầu trời xanh thẳm, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp cho một buổi chiều nhẹ nhàng của Thủ Đô Lôi Quốc.
Thành phố được bao phủ bởi những kiến trúc cổ điển với các tòa nhà cổ xưa, từng con phố nhỏ nhắn đan xen như mê cung. Các tòa nhà với những đường nét tinh tế, hoa văn phức tạp và màu sắc sặc sỡ, tạo nên một không gian đẹp như trong truyện xưa.
Trên con phố chính, những hàng cây cổ thụ tráng lệ và cây hoa đua nhau nở rộ, tô điểm cho không gian bằng một sắc màu tươi mới. Tiếng chim hót vang lên từ từng mảng cây cối, trở thành một giai điệu êm dịu kết hợp với tiếng rì rào nhẹ nhàng của người dân đi lại.
Lúc này đây ba người Sana đang hộ tống lấy hai anh em Akira và Ami cùng đi dạo phố với một người con gái khác của Đại Danh Lôi Quốc, Ngũ Công Chúa, một người con gái xinh đẹp bằng tuổi của Akira, có tính cách sôi nổi và có vẻ thoải mái hơn vị hôm qua.
Khi mà cả quãng đường đều cười tươi như hoa nhìn lấy vị Công Tử Xứ Lạ đang đi bên cạnh mình, luôn luôn hướng về Akira giới thiệu lấy cảnh vật xung quanh.
Đi ở đằng sau nhìn lấy tình cảnh phía trước Sana liền quay sang người bên cạnh mình Inoue thầm nói.
“ Nếu như ngươi muốn có được trái tim của nhiều cô gái xinh đẹp thì phải cố mà học hỏi Akira kia kìa.
Nhẹ nhàng, ôn tồn, lễ độ, luôn chọc cho nữ hài tử yêu ích một cách rất tự nhiên như vậy chứ.”
Inoue nghe vậy cũng không thể không thừa nhận Sana nói rất đúng.
“ Đúng thật, hay là để tí nữa về rồi nhờ hắn chỉ bảo một chút bí quyết nhỉ”
Trong khi hai người Sana đang tiếp tục bàn luận và phân tích những lý do mà người bạn mới của bọn hắn dễ được nữ hài tử thích như vậy thì, lúc này đi ở phía trước, Ngũ Công Chúa của Lôi Quốc dường như nghĩ ra điều gì đó, liền vỗ tay và mê ly nhìn lấy Akira hào hứng nói.
“ Đúng rồi, ta nhớ ra ở cách gần đây có một cái hồ rất lớn và cực kỳ đẹp đẽ, nhất là lúc hoàng hôn khi mà mặt hồ phản chiếu lấy cả bầu trời đỏ rực, thực sự là rất tuyệt vời và lãng mãn.
Ngài có muốn cùng ta đến đó xem thử không?”
Nghe lấy những lời nàng nói, Akira cũng nổi lên một chút hứng thú và đáp trả lại bằng một nụ cười ôn nhu.
“ Tuyệt vời như vậy sao, nghe ngài miêu tả là ta cũng đã cảm thấy hấp dẫn rồi, nếu mà được chứng kiến tận mắt thì còn gì bằng.” Xong hắn liền quay sang em gái của mình hỏi.
“ Ami, ngươi có muốn đi cùng …” Nhưng mà lại chợt nhận ra ở bên cạnh của mình không hề có bóng dáng của đối phương. Thấy vậy hắn liền ngỡ ngàng quay về phía sau của mình hỏi.
“ Sana-kun, con bé đi đâu rồi”
“ Ami công chúa vừa nãy hình như là thấy thứ gì đó thú vị nên liền chạy đi xem rồi.” Vừa trả lời Sana vừa nở lấy một nụ cười tự tin hướng Akira đảm bảo.
“ Ngài yên tâm, đã có Akehi đi theo nàng rồi nên sẽ không có việc gì xảy ra đâu.”
Nghe Sana nói xong, Akira chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ rồi hướng về Ngũ Công Chúa nói.
“ Ngài thông cảm cho, con bé đó lại dở cái tính ham chơi. Chắc là chỉ có mình ta với ngài đi đến chỗ kia thôi.”
Khi biết được đã không còn ai can thiệp vào giây phút riêng tư của hai người, phía đối diện Ngũ Công Chúa càng trở nên vui mừng hơn.
Và sau đó liền vội vàng dẫn Akira đến địa điểm lãng mãn đó. Nếu mà Sana biết được ý nghĩ vừa nãy của nàng thì chắc sẽ chửi thẳng mặt quá, chẳng lẽ bọn họ không được tính là người.
Trong khi đám người Sana tiến đến cái hồ để ngắm hoàng hôn thì cách đó một con phố, hai người Akehi và Ami đang rất thích thú khi xem lấy những màn biểu diễn đường phố.
“ Akehi, Akehi nhìn kìa, nhìn kìa, có con rắn đang múa.
Ở bên kia cũng đang có người nghịch lửa nữa kìa.
Woa, chỗ kia có bán gì trông hình như rất ngon thì phải.”
Nghe đến thức ăn ngon là Akehi ngay lập tức tích cực lên và dẫn nàng đến chỗ quầy thức ăn xem thử.
Và trong lúc hai người bọn hắn háo hức chờ đợi lấy những chiếc bánh thơm ngon đang được chiên vàng trước mặt thì, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
“ Là các ngươi a”
Quay người lại thì Akehi thấy được kẻ mà mình không hề muốn gặp lại chút nào, người luôn luôn làm phiền hắn mấy ngày nay, hình như được gọi là A thì phải.
Và trốn sau lưng tên đó là một đứa bé bảy, tám tuổi đang tò mò ngó lấy bọn hắn, hình như Akehi cũng gặp anh bạn nhỏ này một lần ngày hôm qua trong Đại Danh Phủ rồi, tên là Masahito thì phải.
Nhìn lấy ánh mắt rực lửa của cái tên là A đang chăm chăm nhìn mình, Akehi có dự cảm không tốt, biết ngay mà ….
“ Akehi, hãy làm ơn đấu với ta một trận nữa.
Ta biết rằng mình đã gây phiền phức cho ngươi rất nhiều rồi.
Vậy nên chỉ một trận cuối cùng nữa thôi. Sau lần này ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.
Xin hãy chấp nhận lấy thỉnh cầu cuối cùng này của ta.”
Thấy vẻ quyết tâm của đối phương cũng khiến cho Akehi hơi chần trừ một chút.
“ Đấu với hắn đi Akehi” Đứng ở bên cạnh, Ami rất là nhiệt tình lên tiếng thúc đẩy, nàng cũng rất muốn nhìn lấy bạn thân của mình đánh bại người khác, điều đó cực kỳ vui vẻ.
Mà, coi như là chiều phiếu cơm của mình vậy, Akehi hướng về phía người thanh niên đối diện mình gật đầu.
“ Được thôi, nhưng mà lần này là lần cuối cùng nha.”
Nghe được lời chấp nhận, A không thể kiềm được sự hưng phấn của bản thân. Vội vã thúc giục mọi người nhanh chóng đi đến một bãi đất trống gần đó.
Rất nhanh, trong khi hai người Akehi và A bắt đầu đối mặt, thì ở phía bên ngoài hai người khác đang tập trung quan sát lấy bọn họ.
Đứa bé tên là Masahito hơi lo lắng nhìn về người thanh niên cao to phía xa thì thầm.
“ Aniki, phải cố lên”
Ở bên cạnh hắn thì Thất Công Chúa Ami cười ha hả nói.
“ Ngươi quan tâm phí công rồi, dù sao thì Akehi của ta cũng chắc chắn sẽ chiến thắng mà thôi.
Ha ha ha ha ha ha”
Masahito nghe vậy liền không phục trừng lấy nàng, nhưng mà do nhát gan nên là không dám nói gì.
Trong lúc hai người Ami và Masahito đối trọi gay gắt với nhau thì cách đó không xa, đang có lấy hai người nào đó núp ở một bụi cây, không có ý tốt nhìn chăm chăm lấy bọn họ.