Chương 109. Nhiệm vụ kết thúc và trở về

Đang tập trung trong việc tu luyện của bản thân, Raikage Đệ Tam dường như cảm nhận được một ánh nhìn nào đó đang quan sát lấy chính mình.


Thế là hắn liền ngay lập tức mở ra đôi mắt của mình rồi hướng về một phía, nơi có lấy những cái cây đang chìm trong bóng tối của màn đêm, sau đó toả ra một khí tức cực kỳ mạnh mẽ và nghiêm nghị lên tiếng.
“ Kẻ nào đấy?”


Sau đó Raikage Đệ Tam thấy được từ trong bóng tối bước ra một người mặc lấy trang phục toàn bộ là màu đen, và đeo lấy một cái mặt nạ gỗ màu nâu. Người đó nhìn lấy hắn và lên tiếng, một giọng nói nam trầm được phát ra.
“ Hân hạnh được gặp mặt, Raikage Đệ Tam”


Gặp được một kẻ xa lạ như vậy xuất hiện tại nơi bí mật và quan trọng nhất của làng mình như thế này khiến cho tâm tình của Raikage Đệ Tam càng trở nên nghiêm nghị hơn.


Hắn chậm chạm đứng dậy, vươn lấy thân hình to lớn của mình lên, rồi sau đó phán tán ra một khí tràng càng mạnh mẽ hơn vừa nãy và lạnh lùng nhìn về phía đối phương dò hỏi tiếp.
“ Ngươi là ai?
Lí do đến đây?
Và tại sao có thể vào được trong này?”


Đáp lại Raikage Đệ Tam là thân ảnh màu đen đó cũng toả ra một khí tức so với hắn càng đáng sợ hơn, đến nỗi khiến cho bản thân hắn đột nhiên nổi lên một chút sợ hãi. Và sau đó là một giọng nói nhẹ nhàng được vang lên.
“ Ngài cũng không cần phải tỏ ra nghiêm trọng như vậy, Raikage Đệ Tam.


Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt nên ta sẽ lần lượt trả lời câu hỏi đó.
Đầu tiên, ngài có thể gọi ta với cái tên giả là Aizen Sousuke, vào tối nay ta là một nhà sưu tầm.
Tiếp theo, lí do ta đến đây cũng chỉ là muốn tham quan một chút nơi này như thế nào mà thôi.


Và cuối cùng, làm sao ta có thể vào được đây? Đương nhiên là đục một cái lỗ ở hàng rào rồi chui vô thôi.
Vậy, với những câu trả lời của ta có khiến ngài thoả mãn sự tò mò của mình không?”


Đến cả cái tên cũng được báo cho là tên giả rồi, nên là Raikage không có ngu đến nỗi đi tin lấy những lời nói đó. Với lại chuyện đó hắn cũng thèm quan tâm nữa bởi vì lúc này đây có việc quan trọng hơn rất nhiều.


Cái khí tràng kinh khủng mà khiến cho bản thân vừa mới sợ hãi lúc nãy, không sai, cái tên trước mắt này chân chính là một kẻ rất mạnh.
Một cảm xúc hưng phấn mãnh liệt bao trùm lấy toàn thân thể của Raikage Đệ Tam lúc này. Tên này, hắn chắc chắn sẽ phải đánh ngã đối phương.


“ Ta giờ đã không còn quan tâm ngươi là ai và đến đây với mục đích gì nữa rồi.
Nếu như ngươi đã dám bước chân vào đây thì chắc cũng nghĩ đến hậu quả sau khi bị ta đánh ngã xuống đất, phải chứ?”


Nói xong Raikage Đệ Tam liền nở lấy một nụ cười cực kỳ hưng phấn khi nhìn chằm chằm vào kẻ khả nghi trước mặt, rồi bao bọc toàn thân của mình bằng Chế Độ Luân Xa Lôi Độn. Và sau đó, không hề báo trước gì cả phóng về phía đối phương với một tốc độ siêu kinh khủng.


Trong khi phóng về phía đối phương, với trực cảm đã được tăng cao mạnh mẽ ở trạng thái hiện tại của mình. Raikage Đệ Tam có thể thấy được thân hình đen tối phía trước không biết từ lúc nào đã có một thanh đao màu đen xuất hiện ở trên tay của đối phương.


Tiếp theo Raikage Đệ Tam có thể cảm giác được, dù là bản thân đang di chuyển chớp nhoáng về phía đối phương, nhưng mà tên đó vẫn có thể nhìn về phía hắn, sau đó cũng tức thì thấp người xuống tạo thế, hai tay nắm lấy chuôi đao, hướng mũi đao chĩa xuống mặt đất ở phía bên cạnh.


Và khi ba ngón tay cực kỳ sắc bén của bản thân mình sắp chạm đến trán của đối phương thì. Xèo một phát, một đòn chém chớp nhoáng, vượt qua cả sự nhận thức lúc này của Raikage Đệ Tam được tên đó dùng ra, chém về phía đầu của hắn.


Raikage Đệ Tam chỉ có thể cố gắng nghiêng đầu của mình để tránh né đòn tấn công và cấp tốc lùi trở lại.
Sau đó trong khi mang lấy tâm tình trầm trọng vì vừa mới trải qua nguy hiểm, hắn liền nghe được một câu nói nhẹ nhàng từ đối phương.
“ Ngài khiến ta giật mình đó nha, Raikage Đệ Tam.”


Khác với vẻ bề ngoài nhẹ nhõm lúc này của mình, trong tâm trí của Sana phải nói là cực kỳ kinh hãi.
‘ Thế quái nào mà nhanh dữ vậy? suýt chút nữa thì mình đi chầu ông bà rồi, nguy hiểm thật.’


Lúc mới đầu khi nhận ra người đang ngồi dưới thác nước là Raikage, Sana đã tính không nên làm phiền người ta mà quay người rời khỏi luôn rồi.


Nhưng mà lúc đó đột nhiên trong đầu của hắn nảy ra một ý định. Đó là, đã hiếm khi có thể gặp được một người mạnh mẽ như Raikage Đệ tam lúc này, tại sao mình không thử nhân cơ hội này để kiểm tr.a lấy trình độ kiếm thuật mà bản thân đã rèn luyện bấy lâu nay.


Dù sao thì với sức mạnh của bản thân hiện tại, Sana có thể tự tin rằng đối phương cũng không thể làm gì được hắn. Và bản thân muốn rời khỏi thì cũng có thể đi bất cứ lúc nào.


Vì thế, Sana liền quyết định ở lại để đối mặt với vị Raikage mạnh nhất này, hắn còn cẩn thận đến nỗi bao bọc toàn thân bằng một bộ đồ đen, đeo mặt nạ ngăn chặn sự cảm nhận, sửa đổi giọng nói sao cho trầm xuống giống như người trưởng thành, và độn cho bản thân cao thêm một chút. Làm tất cả những điều đó chỉ để che giấu lấy bản thân.


Nhưng mà sau lần giao phong vừa nãy, Sana chỉ có thể nói là mình đã quá lãng a. May mà bản thân còn dùng ra kịp Đòn Thứ Nhất – Chém Nhanh, không thì có lẽ đã suýt bị tấn công trúng rồi. Thực sự thì Sana không thể không cảm thán, tốc độ tấn công của đối phương quá là nhanh.


Và đòn Chém Nhanh mà Sana đã dùng ra đó chính là thứ mà hắn muốn kiểm tr.a lấy trong lần này. Nó là thức thứ nhất của tám chiêu thức cơ bản nhưng lại tối thượng nhất trong đao thuật của Đao Thần Taiy, chiêu thức mà hắn đã cực khổ học được trong thời gian bấy lâu nay.


Lúc này thì thứ muốn kiểm tr.a cũng đã kiểm tr.a được rồi, vậy nên Sana tính kết thúc việc gặp mặt lần này và chuồn đi luôn. Mặc dù với vết máu trên đao lúc này đã có thể dùng Shikai để kéo linh hồn đối phương vào không gian chiến đấu của hắn.


Nhưng mà làm như vậy cũng chẳng có ích gì, muốn nói là để tiếp tục kiểm tr.a lấy đao thuật, thì khi đã bị hắn kéo vào trong đó, sức mạnh của đối phương cũng sẽ bị tước gần hết.


Vậy thì kiểm tr.a kiểu gì được nữa với một đối thủ như thế, hành hạ đối phương chắc, đã có ý đồ xấu với con rùa của người ta rồi, giờ mà lại làm như vậy nữa thì quá là tàn nhẫn đi.
Vậy nên vừa thu lại thanh Katana trên tay, Sana vừa hướng về phía Raikage Đệ Tam cười nói.


“ Mà, lần này ta đến cũng chỉ vì muốn chào hỏi ngài mà thôi.
Vậy nên xin thứ lỗi nếu như đã làm phiền đến ngài.
Cuối cùng thì ta xin cáo từ trước và hẹn gặp lại ngài lần sau.”
Ngay khi nói xong, Sana liền hướng về phía Raikage Đệ Tam vẫy tay chào tạm biệt và cấp tốc chìm xuống mặt đất.


Còn phía Raikage Đệ Tam thì chỉ mang lấy sắc mặt trầm trọng nhìn kẻ khả nghỉ biết mất trước mặt mà không hề can thiệp gì. Hắn vẫn đang còn bị ám ảnh với đòn chém của đối phương vừa nãy.


Sờ lấy vết thương trên má của mình, tâm tình của Raikage Đệ Tam trở nên nặng nề hơn khi nghĩ về khoảnh khắc nguy hiểm lúc nãy.
‘ Đao thuật lợi hại thật.
Và rốt cuộc đối phương là ai?’
***


Sáng ngày hôm sau, khi mà mặt trời vừa ló ánh rạng đông, xua đuổi đi bóng tối đang bao trùm lên Lôi Chi Đô thì tất cả mọi người trong Sứ Đoàn đều đã thức dậy để chuẩn bị cho việc lên đường trở về Hoả Quốc.


Và đến tầm 9h, sau sự chào tạm biệt long trọng được tổ chức từ chính quyền Lôi Quốc, sau sự quyến luyến của mấy vị Công Chúa nước này dành cho Ngũ Công Tử Akira. Thì Sứ Đoàn cũng bắt đầu khởi hành ra khỏi Đô Thành và hướng về phía nam của Đất nước này di chuyển.


Đáng ngạc nhiên là thanh niên A cũng không cùng với đoàn hộ tống của Lôi Quốc đưa bọn hắn đến cảng thành phố phía nam. Mà là mang lấy khuôn mặt vui vẻ đến chào tạm biệt Akehi cùng bọn hắn xong liền rời đi.


Đi lấy cả một quãng đường mệt mỏi cho đến khi gần 9h tối thì bọn hắn cũng tới được thành phố cảng Phía Nam của quốc gia này, nơi mà bọn hắn đã đi qua lần trước.


Nghỉ ngơi lấy một đêm thì sáng ngày hôm sau, cáo biệt xong với đoàn hộ tống của Lôi Quốc, Sứ Đoàn liền leo lên con thuyền to lớn đã chờ đợi bọn hắn mấy ngày này, và ra khơi hướng về phía lãnh thổ của Hoả Quốc tiến đến.


Lần trở về trên biển này của bọn hắn rất là thuận lợi, không hề gặp biến cố gì lớn cả. Trừ mấy lần bị hải tặc nhắm đến ở gần vùng biển của Sóng Quốc, nhưng mà đều bị Ninja Konoha xử lí một cách dễ dàng.


Có một điều mà Sana chú ý trên quãng đường đó là, mặc dù Thất Công Chúa Ami vẫn chơi đùa vui vẻ với Akehi, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng hơi buồn một chút thì phải.


Mà cũng phải thôi, dù gì thì sau khi kết thúc chuyến đi này và trở về với Hoả Chi Đô, nó cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ phải tạm biệt với Akehi của mình. Nàng không buồn vào lúc này đã là giỏi lắm rồi.


Lần đi thuyền này, bọn hắn cũng không tính dừng lại ở giữa đường mà cứ hướng về Hoả Quốc đi thẳng luôn, và đến tầm tối khuya thì, Sứ Đoàn rốt cuộc cũng về được tới lãnh thổ của Hoả Quốc, thị trấn cảng ven biển Funeya.




Nghỉ ngơi lấy một đêm thì sáng ngày hôm sau Đoàn người liền hướng về phía Hoả Chi Đô, rất nhanh 10h sáng là bọn họ đã đến đích.
“ Nhớ đến thăm ta nha Akehi” (╥﹏╥)


Cuối cùng thì sau cuộc chia tay với mấy người Akira và nghe lấy Thất Công Chúa khóc lên rồi thắm thiết hướng về phía Akehi chào tạm biệt, thì nhiệm vụ lần này của bọn hắn rốt cuộc đã kết thúc và có thể trở về Konoha.
***
(o_o) “ Cha, vết thương trên má của ngươi là sao vậy”


(ô_ô) “ Ưmmm, không cẩn thận bị ngã thôi”
(¬_¬”) “ Ha hả, Ngươi muốn nói dối thì cũng nên tìm cái cớ nào thuyết phục hơn chứ.
Ngươi mà còn có thể bất cẩn và ngã được.
Và lại vết thương đó rõ ràng là vết cắt sắc bén mà”


(-_-#) “ Ngươi quan tâm làm gì. Còn mình thì sao.
Ta có nghe nói ngươi khiêu chiến lấy học trò của nanh trắng nhưng mà lại bị đánh bại.”
(→_→ ) “ Người ta mạnh hơn thì chịu thôi.
Ta dám chấp nhận sự thất bại của bản thân, không như ai đó.”


(ò_ó) “ Thằng nhãi này, muốn ăn đập phải không”






Truyện liên quan