Chương 108. Con rùa
Mặc dù đã rất sợ hãi khi bản thân bị bắt cóc, nhưng mà sang đến ngày hôm sau thì tâm tình Thất Công Chúa Ami liền ngay lập tức vui tươi trở lại, nàng dường như đã quên đi tất cả mọi chuyện ngày hôm qua và hào hứng rủ Akehi đi ra ngoài chơi.
Nhưng mà tiếc thay, Nhị Công Tử lại không đồng ý. Bởi vì cũng chỉ còn hai ngày nữa là hắn đã lo liệu xong hết mọi việc của lần đi sứ này và có thể trở về Hoả Quốc. Cho nên để tránh lại có chuyện gì không tốt xảy ra, Nhị Công Tử đã không cho phép em trai và em gái của mình rời khỏi biệt viện quá xa.
Mà, tuy là hai người Akira bị hạn chế đi lại, nhưng mà mấy vị Công Chúa của Lôi Quốc cũng không bị cấm trong việc đến gặp lấy vị Công Tử sứ khác.
Thế nên đám người Sana vẫn phải dậy sớm thức khuya để làm công việc hộ vệ cho hai anh em bọn họ trong những cuộc gặp mặt này.
Nhìn lấy vẻ mặt say mê của từng vị Công Chúa khi nói chuyện với Akira, Sana cũng không thể không cảm thán lấy sự đào hoa của đối phương.
Và cứ như vậy, thời gian nhanh chóng trôi qua cho đến ngày cuối cùng Sứ Đoàn ở Lôi Chi Đô. Sáng ngày mai là đám người Sana có thể kết thúc chuyến đi lần này và hộ tống mấy vị Công Tử, Công Chúa trở về Hoả Quốc.
Dù gì thì cũng đã đến Lôi Quốc rồi nên là tiện thể Sana cũng muốn đến một nơi trước khi phải trở về. Đó là Genbu, một con rùa khổng lồ và cực kỳ cổ xưa đã được thuần hoá sống ở Lôi Quốc. Và Tiểu Hắc cũng đã vừa mới phát hiện được vị trí hiện tại của con rùa đó trong mấy ngày tìm tòi vừa qua.
Vậy nên đợi đến đêm khuya, Sana để lại một cái Bóng Phân Thân rồi chìm vô bóng của mình, đi theo Tiểu Hắc hướng về phía đông bắc của quốc gia này tiến đến.
Sau tầm 30 phút thì Sana đã đến được phần cuối của lục địa, và di chuyển trên mặt biển thêm một lúc thì hắn mới dừng lại. Thoát ra khỏi bóng của mình và bay dần dần lên cao, dù đã biết từ trước rằng con rùa rất to lớn, nhưng mà Sana cũng không thể không cảm thấy chấn động khi được tận mắt chứng kiến lấy sự khổng lồ đó.
May mà bầu trời hôm nay không có mây nên là nhờ vào ánh trăng nhẹ nhàng trên cao, Sana vẫn có thể hơi mờ mờ nhìn thấy được toàn bộ thân hình của con Rùa, chiều dài chắc cũng phải hai ba ngàn mét chứ ít gì, thật không hổ là sinh vật to lớn nhất trong cái thế giới Ninja này.
Nhìn lấy sự hùng vĩ của con Rùa, một loại mong muốn sưu tầm lấy những thứ đặc biệt đột nhiên nổi lên trong tâm trí của Sana. Nhưng mà dù gì thì sinh vật khổng lồ trước mắt cũng là của Lôi Quốc, nên là nếu hắn muốn chiếm nó làm của riêng thì hơi không có ý tứ cho lắm.
Và dù sao Sana cũng không phải là loại người tệ hại đến nỗi chỉ vì sở thích nhất thời của bản thân mà đi cướp lấy đồ của người ta. Với lại như thế nào đi nữa thì hắn cũng là người tốt chính hiệu được quan phương chứng nhận, cái Hệ Thống Người Tốt chính là thứ chứng minh rõ ràng nhất.
Vậy nên Sana quyết định hỏi ý kiến của con rùa trước đã, nếu như nó đồng ý đi theo, thì hắn cũng không ngại mà chấp nhận lấy.
Thế là tiếp đó Sana liền bay đến cái đầu to chả bá đang nhắm lấy đôi mắt của mình và chìm vào giấc ngủ ở cách đó không xa. Ngay khi hắn đứng được trên đỉnh đầu của Genbu thì đột nhiên ở bên cạnh có một con mực to lớn màu trắng trồi lên từ dưới biển.
Con Mực nhìn về phía Sana liền hung dữ hét lên một tiếng đe doạ cực kỳ to lớn, và chuẩn bị lung lay những cây xúc tu của mình đập về phía hắn thì đột nhiên cứng đờ người lại.
Bởi vì ngay lúc này đây, cái tên nhân loại nhỏ bé ở trước mặt của nó, thứ sinh vật yếu ớt tính làm phiền lấy rùa đại ca mà nó nghĩ rằng bản thân có thể dễ dàng diệt trừ đi. Đang toả ra một khí tức cực kỳ khủng bố và dùng lấy đôi mắt sáng lên một ánh sáng màu đỏ vô cùng nguy hiểm, lạnh lùng nhìn lấy nó.
Cảm nhận được khí tràng đáng sợ đó, không hiểu tại sao bản thân của nó đột nhiên lại cảm thấy rất là sợ hãi. Lúc này nó chỉ muốn nhanh chóng chìm xuống biển mà trốn đi mà thôi, có lẽ Rùa đại ca sẽ không có chuyện gì đâu, mà dù nhân loại này muốn làm gì thì chắc nó cũng không dám đứng ra cản. Vậy nên trước tránh đi cái đã.
Và thế là, dưới sự chứng kiến của Sana, sau khi con mực to lớn chịu lấy áp lực từ Haki Bá Vương của hắn liền lộ ra vẻ kinh sợ và run rẩy toàn thân rồi ngay lập tức quay đầu lại, chìm xuống biển và nhanh chóng rời xa.
Đối với việc đến rồi đi như một cơn gió của con mực nhát gan đó, Sana cũng không quan tâm làm gì nữa, mà là quay sang con rùa dưới chân của mình rồi cảm thán. Dù chịu lấy tiếng hét to lớn và kinh khủng của con mực vừa nãy, nhưng mà nó vẫn có thể ngủ ngon say được, đáng nể thật.
Sau khi thầm nhổ nước bọt xong, Sana liền hướng về phía con rùa nhỏ nhẹ nói lấy một câu.
“ Genbu, ngươi có đồng ý làm thú triệu hồi của ta không”
Đợi một hồi nhưng mà không nghe được câu trả lời của con rùa, Sana lại lên tiếng thúc dục tiếp.
“ Ngươi không nói gì tức là đồng ý rồi nha.”
Và một lúc sau thấy được con rùa vẫn không hề có động tĩnh gì, một nụ cười vui mừng liền hiện lên trên khuôn mặt của Sana.
Dù gì thì con rùa cũng đã đồng ý đi theo hắn rồi, nên là Sana cũng không có lý do gì để chịu trách nhiệm cho sự mất mát này của Lôi Quốc nữa.
Thế là Sana liền ngay lập tức mua lấy một cái [ Giấu ấn khế ước] và mang cái hộp nhỏ trong bóng của mình ra. Lấy cái giấu ấn mới mua và nhỏ máu của bản thân lên đó, rồi đưa nó áp sát lên phần đầu của con rùa đang ở dưới chân hắn.
Cứ như vậy rất nhanh Sana liền cảm thấy được dưới chân của mình rục rịch, lung lay, bởi vì con rùa Genbu đã tỉnh dậy từ giấc ngủ ngon lành và mở ra đôi mắt to lớn của bản thân. Rồi sau đó ngó nghiêng cái đầu để nhìn lấy xung quanh, như là đang tìm thứ gì vậy.
‘ Kỳ quái’ Lúc này Genbu rất là mơ màng, không hiểu sao mà trong khi nó đang ngủ ngon lành thì bản thân lại đột nhiên có một vị chủ nhân. Vấn đề là nó mở mắt ra để tìm kiếm lấy vị chủ nhân mới đó nhưng lại chẳng thấy đâu cả. ‘ Quái lạ thật’
Trong lúc con rùa vẫn đang lơ mơ tìm lấy người chủ nhân cực kỳ nhỏ bé ở ngay trên đỉnh đầu của nó, thì Genbu đột nhiên nhận được một chỉ lệnh từ chủ nhân mới của mình. Đó là cứ tiếp tục hoạt động như bình thường, muốn đi đâu thì đi, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, chờ đợi lúc cần đến là được.
Thấy rằng chủ nhân mới không yêu cầu mình làm gì cả, nên là Genbu cũng lười tìm đối phương nữa, thế là nó liền tiếp tục nhắm lại rồi chìm vào giấc ngủ đang dang dở của mình.
Tuy rằng nói là ngoặt chạy con rùa từ Lôi Quốc, nhưng mà Sana cũng không hề có ý muốn để nó rời khỏi Quốc Gia này.
Mục đích chính mà hắn in dấu ấn khế ước lên con rùa cũng chỉ đơn giản là, đợi đến khi nào cần thiết thì có thể triệu hồi nó đến bên cạnh mình, hoặc là lúc nào cần thì có thể nhờ vào chức năng định vị của dấu ấn để tìm đến nó mà thôi.
Như là khi nào rảnh rỗi thì có thể biểu Minato đưa Kushina đến đây để tập luyện cho việc trở thành Jinchuriki hoàn mỹ. Hoặc cũng có thể lúc nào đang đánh nhau thì triệu hồi con rùa đến để đè ch.ết địch nhân.
Mà chỉ có những chuyện như thế, chủ yếu nhất vẫn là thoả mãn lấy lòng ham muốn sưu tập của hắn mà thôi. Vậy nên cũng không cần phải mang con rùa đi làm gì, cứ để lại cho Lôi Quốc chăm non lấy nó là được.
Sau khi có được con rùa rồi thì Sana tính đi vào bên khu rừng trên cái mai rùa đầy gai nhọn màu xám kia để tham quan lấy một vòng.
Thế là hắn liền nhanh chóng tiến lại gần biên giới của cái mai rùa, rồi lôi ra thanh Zanpakuto của bản thân để đục lấy một cái lỗ nhỏ trên Rào Chắn Tự Sửa Chữa đang bao quanh lấy cái hòn đảo này. Sau đó liền chìm lại bóng của bản thân và thông qua cái lỗ đó chui vào bên trong.
Trong màn đêm đen tối chỉ có một xíu ánh trăng hiu hắt, Sana di chuyển nhẹ nhàng qua từng cái cây trong khu rừng trên mai rùa này.
Có lẽ là khi ở bên ngoài, do cái Rào Chắn mà hắn không hề cảm nhận được bất cứ thứ gì ở trong này, nhưng khi đã vào rồi thì Sana chỉ có thể cảm thán,
‘ Bên trong này náo nhiệt thật.’
Khắp nơi đều có những tiếng la hét của những con thú dữ to lớn đang chiến đấu với nhau, chỗ nào Sana đi qua cũng đều có vết tích của một trận chiến đã để lại, cùng dấu hiệu của những cái ch.ết.
Mà dù cảm thán môi trường khắc nghiệt trong này là vậy, nhưng Sana cũng không để ý nhiều lắm mà đi tìm lấy nơi hắn hiếu kỳ nhất ở trong này, Thác Nước Chân Lí.
Nơi mà những người ngồi tập trung ở dưới chân thác nước sẽ được đưa vào tâm trí của bọn họ, và có thể thấy được con người chân thật của bản thân. Nó cũng là chỗ đầu tiên để tập luyện cho việc điều khiển Vĩ Thú.
Tìm một hồi thì Sana rốt cuộc thấy được nó. Nhưng mà sao nhỉ? Ưmmm, ở dưới chân của thác nước có người ngồi sẵn mất rồi.
Và theo cái hình dạng nam tử trung niên cùng với thân hình vạm vỡ, làn da nâu đen, mái tóc trắng vàng và khuôn mặt cực kỳ nghiêm nghị.
Sana rất nhanh liền nhận ra người đó là ai, đây chẳng phải Raikage Đệ Tam hay sao, người được mệnh danh là Raikage vĩ đại nhất của Làng mây. Người được cho là mang lấy ‘ Lá chắn và ngọn thương mạnh nhất’