Chương 113. Núi Myoboku
“ Đây là Núi Myoboku sao, thật sự là một nơi tràn ngập hoa nở chim hót thế ngoại đào nguyên a.”
Nhìn lấy một vòng cảnh sắc xung quanh, Minato không thể không mở to lấy đôi mắt của mình và tỏ ra bất ngờ trước phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt này.
Khắp nơi đều là những cây cổ thụ che trời cùng với rất nhiều tảng đá và cây nấm to lớn đến khó mà tin nổi được. Bên tai của hắn vang lấy không dứt những tiếng kêu của ếch và côn trùng. Tất cả hoà quyện với nhau làm cho những người đến đây có thể cảm giác được một loại sinh cơ bừng bừng.
Mặc dù Minato đã được ký kết khế ước với núi Myoboku một thời gian dài rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn được chính thức đặt chân đến một trong Tam Đại Thánh Địa thông linh thú nổi tiếng của Nhẫn Giới này.
Và lí do mà Minato cùng với sư phụ của mình – Jiraiya được triệu hồi ngược đến đây là vì theo ý kiến của sư phụ, đã tới lúc hắn nên tiếp xúc đến cái thứ được gọi là Tiên Thuật rồi.
Lúc này đứng ở bên cạnh, Jiraiya thấy được biểu cảm kinh ngạc của đệ tử mình liền cười ha hả lên và vỗ lấy vai của đối phương rồi nói.
“ Ha ha ha ha ha. Cảm thán thế là đủ rồi Minato, mau lên tiếng chào hỏi Fukasaku Tiên Nhân”
Nghe thấy lời nói của sư phụ mình, Minato liền lấy lại tinh thần rồi hướng về một con cóc già nhỏ con đang ở phía trước chăm chăm nhìn lấy hắn, và lên tiếng chào hỏi.
“ Lần đầu gặp ngài, Fukasaku Tiên Nhân. Ta là Namikaze Minato”
Con cóc già nhỏ con nhìn lấy Minato bằng một ánh mắt thân thiết và nở nụ cười nói.
“ Ta đã nghe Jiraiya kể về ngươi rất nhiều rồi, giờ chính thức gặp mặt thì mới biết hắn nói không sai. Ngươi thực sự là rất tuấn tú a.”
Khác với vẻ mặt ngượng ngùng lúc này của Minato khi nghe được lời khen như vậy. Sự phụ của hắn thì vui sướng cười to lên.
“ Ha ha ha ha, đúng không, đúng không. Đấy là ngài còn chưa tận mắt chứng kiến được tài năng của đứa trẻ này, nếu không thì ngài sẽ còn phải kinh ngạc hơn rất nhiều nữa.”
Lườm lấy vẻ mặt tự mãn của Jiraiya một cái rồi con cóc liền lên tiếng thúc giục.
“ Ngươi cười xong chưa, xong rồi thì cùng với nhóc Minato đi theo ta gặp Đại Lão Gia.”
Rồi hướng về phía đứa trẻ tóc vàng ôn nhu cười lấy một cái. “ Đi theo ta nào nhóc Minato”
Xong nó liền quay người và từng bước từng bước nhảy về phía khu kiến trúc to lớn đằng trước.
Hai người Jiraiya gặp vậy cũng nhanh chân đi theo. Trên đường đi Minato thấy được khắp mọi nơi đều có đầy đủ con cóc với hình dáng và kích thước khác nhau. Con nhỏ thì kích cỡ giống như vị tiên nhân đang đi phía trước này, còn loại lớn thì to như là một ngọn núi nhỏ vậy.
Mà gặp được những con lớn như vậy Minato cũng không có kinh ngạc lắm, bởi vì trước đó hắn đã gặp được loại như thế mấy lần rồi. Và Minato cũng đã thấy được hai con cóc mà mình đã quen từ trước đó là Gamabunta và Gamaken.
Con cóc khổng lồ Gamabunta thấy được Fukasaku Tiên Nhân nhà mình đang dẫn theo hai thầy trò Jiraiya thì ồm ồm lên tiếng chào hỏi.
“ Là Jiraiya và nhóc Minato đến chơi sao”
Và lời nói của nó cũng dẫn đến rất nhiều con cóc xung quanh chú ý đến hai người bọn hắn.
“ Ồ, là đứa bé trong lời tiên tri của Đại Lão Gia sao?”
“ Chắc là vậy, nghe Lão Đại Bunta nói là nó còn nhỏ mà đã rất lợi hại rồi.”
“ Ha ha ha ha, Đúng đấy, đứa trẻ này có một cái nhẫn thuật về không gian siêu đỉnh luôn.”
“ Woaaaa” Xn
Vẫy tay chào hỏi với Gamabunta xong rồi lại nghe thấy những con cóc xung quanh bàn tán về mình, Minato chỉ có thể lúng túng gãi lấy cái đầu của bản thân mà không biết nên phản ứng ra sao.
Đi ở phía trước Fukasaku liền quay lại hướng về phía hắn cười nói.
“ Ngươi đừng để ý nhiều mấy đám này làm gì cả, bọn chúng chỉ là hiếu kỳ do đã lâu rồi chưa được gặp con người khác ngoài Jiraiya mà thôi.”
Ở bên cạnh Jiraiya cũng vui vẻ hướng về phía đệ tử của mình nói.
“ Ha ha ha ha ha. Bọn chúng trông cũng dễ thương mà phải không?”
“ Đúng là dễ thương và vui tính thật”
Minato cũng đồng ý với lời nói của sự phụ mình. Mà hắn chỉ là hơi ngại một chút do bản thân bị bàn tán thôi, cũng không phải là lần đầu được mọi người khen như vậy nên là Minato liền rất nhanh bình thường trở lại.
Sau đó đám người bọn hắn đi thêm một lúc thì đến một toà nhà to lớn, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều phải chấn động vì kiến trúc của nó.
Đến trước cửa toà kiến trúc thì đám bọn hắn liền gặp được một con cóc nhỏ khác cũng đang chờ sẵn ở đó, theo ngoại hình thì có thế nhận ra được nó là một con cái.
“ Nhóc Minato, đây là thê tử của ta Shima.”
Nghe được Fukasaku Tiên Nhân giới thiệu vợ của mình, Minato cũng nhanh chóng lên tiếng chào hỏi.
“ Lần đầu gặp ngài, Shima tiên nhân”
“ Là Minato-kun a, rốt cuộc thì lão thái bà ta cũng được nhìn thấy ngươi.
Để ta xem nào, để ta xem nào.
Rất là đẹp trai nha, loài cóc như ta còn thấy vậy thì sau này chắc chắn ngươi sẽ được rất nhiều thiếu nữ vây quanh cho mà coi.”
“ Ha ha ha ha”
Lời khen lần này thì hơi quá một chút, nên là Minato chỉ có thể mang lấy khuôn mặt mới vừa đỏ hồng lên và ngượng ngùng cười.
Còn sư phụ của hắn thì lúc này bĩu môi lên tiếng.
“ Ngài hình như chưa bao giờ khen ta như vậy a Shima tiên nhân”
Con cóc nghe vậy liền lườm lại.
“ Ngươi chẳng lẽ không xấu hổ khi nói ra như vậy sao? Nhóc Jiraiya.”
Jiraiya nghe vậy liền bất đắc dĩ nhìn lấy con cóc Shima và nói.
“ Ta đã lớn đến tuổi đầu này rồi, ngài đừng gọi ta là nhóc nữa được không.”
“ So với hơn tám trăm tuổi như lão thái bà ta thì đều như nhau cả.”
“ Được rồi, cũng đừng có đứng ở đây mà nói chuyện. Chúng ta còn phải vào gặp Đại Lão Gia nữa”
Gặp mọi người đã chào hỏi xong Fukasaku tiên nhân lên tiếng thúc dục mọi người tiến vào điện đường, và thế là Minato liền cùng với sư phụ của mình đi theo hai vị tiên nhân đi qua cảnh cửa to lớn và tiến vào bên trong.
Rất nhanh Minato liền thấy được ở bên trong cái điện đường hùng vĩ này, ở sâu bên trong, đối lập với cánh cửa mà bọn hắn vừa mới bước qua có một con cóc già nua cực kỳ to lớn, đang nằm ngủ thiếp đi trên một chiếc ghế nằm đồng dạng có cùng kích thước với nó.
Tuy rằng đang nhắm mắt nằm ngủ nhưng mà con cóc vẫn ngậm lấy cái tẩu thuốc và liên tiếp thả ra những vòng khói, tạo ra một làn sương mù bao trùm khoảng một nửa khuôn mặt của nó. Khiến cho càng nhìn con cóc lại càng thấy bí ẩn.
Fukasaku nhanh chóng nhảy lại gần và hít lấy một hơi thật sâu rồi hét to.
“ Đại Lão Gia, Jiraiya đã mang theo đệ tử của hắn tới.”
Rất nhanh, những vòng khói liền dừng việc tuôn ra thêm nữa, và cặp mắt của con cóc to lớn cũng chậm rãi mở dần dần ra. Sau đó nó nhìn lấy hai vợ chồng Fukasaku một chút rồi hướng về phía hai thầy trò nghi ngờ hỏi.
“ Ngươi là? Sao ta nhìn … quen quen vậy nhỉ?”
Đại Tiên Nhân Cóc Gamamaru, là con cóc già nhất và được kính trọng nhất trong số tất cả cư dân của Núi Myoboku. Jiraiya cũng vậy, hắn rất kính nể nó bởi vì khả năng tiên tri vô cùng chính xác của con cóc.
Nhưng mà dù là vậy cũng không thể ngăn được sự lúng túng của hắn lúc này, nhất là khi có đệ tử của mình ngay ở bên cạnh lại càng khiến cho bản thân trở nên xấu hổ hơn nữa.
Ở phía bên cạnh con cóc Shima gặp vậy đành phải bất đắc dĩ lên tiếng.
“ Đại Lão Gia, hắn là Jiraiya a. Trước đó ngươi có tiên đoán cho hắn một ít chuyện đó, ngươi nhớ không?.”
Jiraiya lúc này cũng lên tiếng bổ sung.
“ Đúng vậy a, Đại Tiên Nhân Cóc.
Trước đó ngươi có tiên đoán rằng ta sẽ có một người đệ tử với sức mạnh tuyệt diệu và sẽ mang lại hoà bình cho Nhẫn Giới sau này mà.
Và giờ ta đã mang đứa trẻ đó đến đây rồi.”
Ở bên cạnh Minato nghe được sự phụ mình nói như vậy liền hơi trầm mặc một chút. Không phải là hắn chán ghét việc trở thành chúa cứu thế và mang lại hòa bình cho Nhẫn Giới sau này. Cái khiến hắn đột nhiên khó chịu là cảm giác nhân sinh của mình đã được định sẵn từ trước vậy.
Mặc dù ước mơ của hắn đúng là sau này sẽ trở thành Hokage và mang lại bình yên cho Konoha và Nhẫn Giới thật. Nhưng mà đó là do hắn chính mình muốn như vậy, chứ không phải là một loại tương lai nào đó đã quyết định thay giúp bản thân.
Với lại hắn cũng không hề thích cái loại tương lai đã định sẵn kiểu này, bởi vì cho dù là mình mang lại hoà bình cho thế giới này thật, nhưng theo như tiên đoán thì nó lại giống như một điều hiển nhiên và chắc chắn sẽ xảy ra vậy, nó dường như là phủ nhận hết công sức mà bản thân sẽ bỏ ra.
‘ Thêm một điều nữa là, tại sao chỉ có mỗi bản thân được nhắc đến trong lời tiên tri, mấy người bạn của hắn đâu?’ Chẳng lẽ bọn họ chỉ là làm nền thôi. Chỉ riêng Sana-kun là Minato đã thấy mạnh hơn và tài giỏi hơn bản thân nhiều rồi, còn chưa nói đến những người khác nữa.
‘ Mà khoan đã, chưa chắc bản thân đã là người trong cái tiên tri này, nó chỉ nói là đệ tử của sư phụ chứ không phải chính xác là mình’. Nếu mà nhớ không lầm thì sự phụ từng kể rằng trước khi nhận hắn làm đệ tử, sự phụ đã từng dạy bảo lấy ba người mồ côi ở Vũ Quốc.
Có khi là mấy người đó cũng nên, hoặc cũng có thể là một vị đệ tử nào đó mà sư phụ sẽ nhận trong tương lai. Vậy nên với loại tiên đoán mơ hồ như thế này lại làm cho Minato càng không thể thích nổi nó.
Mà nói đúng ra thì hắn chỉ là khó chịu với lời tiên đoán này mà thôi. Bản thân vẫn cực kỳ kính yêu sự phụ của mình, nên là trong tương lai sẽ cố gắng để hoàn thành lấy mong muốn của sư phụ trong khi thực hiện lấy ước mơ của mình vậy.
Trong khi Minato đang suy nghĩ lung tung thì ở phía bên kia Đại Tiên Nhân Cóc mới dần dần nhớ ra người trước mặt và thong thả lên tiếng.
“ Nhớ rồi, nhớ rồi, là nhóc Jiraiya a, suýt chút nữa thì ta quên mất.”
Hai con cóc và hai con người phía dưới nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt cạn lời và không biết nên nói gì. Jiraiya thực sự cũng không hiểu nổi tại sao mình lại tin tưởng lời tiên đoán của con cóc đãng trí này nữa.
Vấn đề là Jiraiya cảm thấy phiền não vẫn còn quá sớm rồi, bởi vì ngay lúc này đây, ngài Đại Tiên Nhân Cóc liền lộ ra vẻ mặt hoài nghi và hưởng hắn hỏi.
“ Nhóc Jiraiya a. Chẳng lẽ ta … chưa nói với ngươi là không cần phải tìm kiếm Dự Ngôn Chi Tử nữa sao?”