Chương 114. Mục đích sống
Nghe lấy lời nói của Đại Tiên Nhân Cóc khiến cho Jiraiya ngỡ ngàng một chút rồi ngay lập tức hưng phấn lên nói.
“ Ý của ngài, Minato đúng là Dự Ngôn Chi Tử nên ta cũng không cần phải đi tìm thêm đúng không?
Ta biết ngay mà. Ha ha ha ha ha”
Nhưng đón lại hắn là một cái lắc đầu nhẹ nhàng của con cóc to lớn.
“ Không, không phải.
Ý của ta là cái thế giới này sau đó cũng không cần đến Chúa Cứu Thế làm gì nữa rồi.”
Lần này thì đã không chỉ còn riêng mình Jiraiya là kinh ngạc nữa rồi, hai con cóc tiên nhân cũng sửng sốt lên và Shima Cóc Tiên Nhân vội vàng lên tiếng hỏi.
“ Đại Lão Gia, ngươi đang nói mớ cái gì vậy, ngủ nhiều quá nên đầu óc gặp vấn đề gì sao.
Rõ ràng là lúc trước chính ngươi đã để cho nhóc Jiraiya phải đi tìm Dự Ngôn Chi Tử trong cái lời tiên đoán của mình, nhưng sao giờ lại không cần nữa?”
“ Khụ khụ khụ”
Fukasaku Cóc Tiên Nhân cũng muốn lên tiếng hỏi ra nghi ngờ của mình nhưng mà khi nghe bà vợ nói xong, đành phải bất đắc dĩ nhìn về phía nàng ho khan vài câu ra hiệu. ‘ Tuy rằng lão đầu tử này đầu óc đúng là hơi có vấn đề thật, nhưng mà cũng không cần phải nói toẹt ra như vậy chứ’
Lúc này Đại Tiên Nhân Cóc chậm rãi thả ra một làn khói thuốc từ miệng mình và nhìn về phía vẻ mặt bối rối của Jiraiya rồi lên tiếng giải thích.
“ Từ lúc ta nói ra lời tiên đoán của mình cho ngươi thì rất lâu rồi bản thân đã không thể có thêm một giấc chiêm bao nào về tương lai như vậy nữa.
Phải đến tận, … ưmmm lúc nào nhỉ, năm ngoái? Hay là một tháng trước đó? Mà ta cũng không nhớ rõ là thời gian nào nữa.
Chỉ biết là cuối cùng ta đã có thể mộng lại một lần nữa, và trong giấc mộng đó là cảnh tượng Nhẫn Giới đang được bao phủ bằng sự hoà bình và phát triển tốt đẹp.
Thời gian của niên đại hoà bình này có vẻ còn sớm hơn cả lần trước đó mà ta đã mơ tới nữa.
Lần này cũng không hề có kiếp nạn diệt thế nào sẽ xảy ra, cũng chẳng cần đến riêng một mình vị Chúa Cứu Thế nào phải đứng ra cứu vớt chúng sinh cả.”
Nghe lấy câu trả lời như vậy làm cho Jiraiya dần dần trở nên ngốc trệ, hắn khó khăn lên tiếng hỏi.
“ Ý của ngài là tương lai này đã thay đổi rồi sao?
Và cái tương lai đó đã không còn liên quan gì đến ta nữa sao?”
Nhìn lấy trạng thái mơ màng hiện tại của Jiraiya, Đại Tiên Nhân Cóc lộ ra vẻ mặt hồi ức nói.
“ Ngàn năm trước ta đã gặp được Hagoromo, làm bạn với hắn, làm thầy khi truyền thụ cho hắn Tiên Thuật.
Và Hagoromo đã trở thành một vị anh hùng cứu vớt toàn bộ nhân loại khỏi sự huỷ diệt từ tay mẹ của hắn. Sau đó thì khai sáng ra được Nhẫn Tông, mang hi vọng đến cho thế giới này, được mọi người tụng xưng là Lục Đạo Tiên Nhân giống ý hệt giấc mộng lúc đó của ta vậy.
Và kể từ đó, trong bản thân ta đã sinh ra một loại chấp nhiệm đó là bất kỳ khi nào có một giấc mộng, ta đều tin tưởng rằng nó là điều nhất định sẽ xảy ra trong tương lai.
Cho nên với giấc mộng trước đó của mình, ta cũng có một niềm tin chắc chắn như thế.
Nhưng không nghĩ tới, tương lai thực sự có thể thay đổi a. Thế giới này dần dần đang biến thành một thứ mà ta đã không thể hiểu rõ được nữa rồi”
Lúc này, con cóc to lớn nhìn lại về phía Jiraiya cùng với sự áy náy trên vẻ mặt của mình.
“ Xin lỗi ngươi a, nhóc Jiraiya. Vì niềm tin mù quáng của mình mà ta đã làm phiền cùng với mang đến cho ngươi một gánh nặng không cần thiết.
Tương lai đã thực sự thay đổi rồi, nhưng mà hãy yên tâm, nhóc Jiraiya. Ta tin chắc bản thân ngươi vẫn còn đóng một cái vai trò rất quan trọng trong cái tương lai này.
Chỉ là bây giờ ngươi đã không cần phải quan tâm đến cái gọi là Dự Ngôn Chi Tử, và hãy quên đi lời tiên đoán của ta trước đó.
Cứ làm lấy việc mà mình thích, mình mong muốn, sống theo mục đích của bản thân là được.”
Sau khi nó nói xong thì lúc này đây, hai con cóc và Jiraiya liền biểu lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Đại Tiên Nhân Cóc.
“ Đầu óc của ngươi thực sự là không xảy ra vấn đề gì chứ Đại Lão Gia?”
Đối với câu hỏi mang đầy tính nghi ngờ đó của Shima Cóc Tiên Nhân, con cóc lớn chỉ mỉnh cười dùng lấy ánh mắt thâm trường nhìn lấy nó mà không nói gì.
‘ Hôm nay sao lão bà này gan lớn vậy nhỉ’
Fukasaku Cóc Tiên Nhân đưa mắt lườm nguýt bà vợ của mình một cái. Rồi hướng về con cóc lớn bận tâm hỏi.
“ Thực sự là tương lai đã thay đổi sao Đại Lão Gia, nếu vậy thì ngươi có biết lí do gì mà nó đã thay đổi không?”
Nghe vậy Đại Tiên Nhân Cóc Gamamaru liền hướng lên trần nhà, dùng lấy ánh mắt xa xăm như là đang nhìn thứ gì đó.
“ Chịu, ta cũng không biết lí do gì mà nó thay đổi nữa.
Haizzzz, Cái thế giới này đang trở nên cực kỳ xa lạ đối với lão cổ đồng như ta đây.
Cũng có lẽ … là … Khò … khò”
‘ Cái lão già này, đang nói chuyện quan trọng như hiện tại, mà làm sao lại có thể lăn đùng ra ngủ thế kia’
Hai vợ chồng Cóc Tiên Nhân cạn lời khi nhìn về phía hơi thở đang đều đều dần trong khi chìm vào giấc ngủ Đại Tiên Nhân Cóc, sau đó lại đồng loạt lo lắng quay về phía Jiraiya, người đang rất là mơ màng lúc này.
‘ Tội nghiệp đứa trẻ, chắc lúc này nó đang sốc lắm đây’ Shima Cóc Tiên Nhân nghĩ như vậy xong rồi lại đột nhiên nhớ đến một điều. Nhóc Jiraiya đã như vậy rồi thì đứa bé đáng lẽ phải ra là người Dự Ngôn Chi Tử lúc này thì sẽ ra sao.
Thế là nó liền nhìn sang Minato, chỉ gặp đứa bé đó lúc này vẻ mặt rất là bình thường, thậm chí còn có chút vui vẻ, điều này khiến cho Shima Cóc Tiên Nhân hơi mờ mịt không hiểu gì cả.
‘ Đáng lẽ đứa bé nên phải buồn, phải thất vọng chứ, … khoan, mà tại sao nó phải buồn và thất vọng cơ chứ?’
Đúng thế, tại sao Minato phải buồn và thất vọng, ngược lại là tâm tình của hắn lúc này đã tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì cái gọi là tương lai đã định sẵn của bản thân, vừa mới bị phủ định hoàn toàn bởi chính thực thể đã tuyên bố cái tương lai đã định sẵn đó.
Giờ đây khi biết được rằng tương lai của bản thân mình là vô hạn thì làm sao mà Minato có thể không vui lên được chứ.
Còn phía bên Jiraiya thì cho đến khi cùng với hai con cóc và học trò của mình đi ra khỏi điện đường thì cũng không thể ngừng việc thất thần được.
Mà cũng phải thôi, với một con người từ khi còn nhỏ đã tự ti về chính mình bởi vì bản thân luôn luôn kém hơn hai người đồng bạn của mình.
Nhưng rồi lại đột nhiên được triệu hồi đến cái thánh địa núi Myoboku, và rồi cũng đột nhiên được báo cho tương lai của bản thân, viễn cảnh mà mình đã trở thành một con người vĩ đại.
Cảm giác như là bản thân từ một kẻ bình thường liền biến thành một người rất quan trọng đối với thế giới này vậy. Cho nên làm sao mà hắn có thể không coi việc tìm kiếm và dạy dỗ Chúa Cứu Thế thành một phần mục tiêu sống của bản thân.
Nhưng giờ thì sao, sứ mệnh cao cả đó liền vừa mới bị phá huỷ hoàn toàn, giống như tất cả những thứ mà hắn đã làm ngay từ ban đầu chỉ là một trò đùa vậy. Thì hỏi làm sao mà hắn lúc này lại không thể không cảm thấy một chút hoài nghi về sự tồn tại của chính bản thân mình cơ chứ.
Ngước lên nhìn lấy bầu trời tuyệt đẹp của cái thánh địa này, Jiraiya nản lòng thở dài lấy một hơi. ‘ Cái thế giới này rốt cuộc là bị sao vậy’
“ Sư phụ, rốt cuộc thì ngươi bị sao vậy, có chuyện gì mà phải thất vọng cơ chứ.”
Nghe thấy lời nói này, Jiraiya liền ngỡ ngàng nhìn về phía đệ tử của mình. Người đang nhìn hắn với một đôi mắt cực kỳ sáng ngời và có thần. Cùng với một câu nói tràn đầy tự tin khiến hắn trở nên ngốc trệ.
“ Như thế này thì càng tốt chứ sao sự phụ, đã không còn một người Chúa Cứu Thế được định sẵn từ trước rồi, tương lai gần thôi, chúng ta ai ai cũng có thể trở thành một người vĩ đại, mang lại hoà bình cho thế giới.
Đã không còn một ai nào đó nữa rồi, có thể là ta, là ngài, hoặc là mấy người bạn bè của ta. Và cũng có thể tất cả chúng ta đều có thể đóng một vai trò rất lớn cho nền hoà bình của thế giới.
Dù sao thì theo như lời tiên đoán mới, thế giới rất nhanh sẽ trở nên tốt đẹp. Vậy nên cũng không cần phải lo lắng nhiều làm gì, chỉ cần chúng ta cố gắng cho mục đích của bản thân thì tương lai nó sẽ là vô hạn.
Mục đích sống của bản thân đâu phải là thứ mà ai đó có thể quyết định cho chúng ta. Mà phải là do chính chúng ta định rõ, như vậy thì cho dù thất bại, bản thân cũng sẽ không bao giờ hối hận. ”
Ở phía bên cạnh hai con cóc cũng gật đầu liên tục với lời nói của đứa trẻ cực kỳ hiểu chuyện này.
“ Đúng vậy a, nhóc Jiraiya. Ngươi hãy thôi việc chán nản đi, mà hãy lấy lại tinh thần và vui vẻ lên.
Đừng khiến bản thân còn kém hơn cả đệ tử của mình.”
Sau khi lão cóc Fukasaku nói lời an ủi Jiraiya xong thì lão bà của nó, con cóc Shima cũng dùng lấy ánh mắt cực kỳ yêu thích nhìn về phía đứa trẻ đang toả ra một hào quang như là nắng mặt trời phía trước này.
Giờ đây thì nàng mới hiểu rõ vì sao mà đứa trẻ này không hề có cảm xúc thất vọng nào lúc nãy, bởi vì ngay từ đầu nó đã không thèm quan tâm đến cái gọi là lời tiên đoán và Dự Ngôn Chi Tử rồi.
Cho dù không còn cái gọi là chúa cứu thế nữa, thì nàng cũng tin chắc với tâm tính phi thường như vậy, đứa bé này trong tương lai sẽ trở nên cực kỳ rực rỡ và vĩ đại.
“ Ha Ha Ha Ha Ha”
Lúc này Jiraiya đã không thể nhịn được mà ngửa đầu lên cười một cách cực kỳ sảng khoái, khi nghĩ đến bản thân mình vừa mới thảm hại và ngu ngốc như thế nào.
Thực sự là đúng a, tại sao mà hắn phải buồn và thất vọng trong khi mà bản thân mình đã không còn gánh nặng nào nữa. Rốt cuộc thì cái sứ mệnh đó cũng chỉ là một thứ mà hắn đã được ban cho trong khi bản thân vẫn còn trẻ người non dạ.
Giống như đệ tử của mình nói, chẳng lẽ không có cái lời tiên đoán đó thì hắn sẽ không còn phấn đấu cho sự hoà bình của thế giới sao. Thật đúng là mục đích sống thì phải là tự chính bản thân mình quyết định, chứ không phải là để người khác ban cho.
Nhờ vào đệ tử của mình mà Jiraiya đã nhanh chóng giải quyết được nỗi lòng của bản thân, thế nên là sau khi xả hết sự khó chịu của mình hắn liền quay sang vỗ đầu của Minato mấy cái và cười mắng.
“ Ngươi nói nhiều như ông cụ non vậy, Minato? ”
Xong hắn liền cười khổ và nói.
“ Ài, xin lỗi nha, thật là đáng xấu hỏ mà khi làm người sư phụ như ta lại phải để cho đệ tử của mình lo lắng thay bản thân.
Với lại cũng cảm ngươi vì đã cố gắng động viên ta nữa.
Giờ thì còn đứng đây làm gì nữa, mau cùng với hai vị Tiên Nhân đi học tiên thuật.”