Chương 123. Vẫn còn người thân khác
Kushina làm một giấc mộng.
Một giấc mộng không biết là tốt hay xấu nữa, bởi vì ở trong đó tuổi thơ của nàng phải chịu cảnh cô đơn, lẻ loi, bị mọi người xa lánh, ghét bỏ khi bản thân được chuyển đến Konoha.
Sống lấy một cuộc sống không mấy tốt đẹp, nhất là khi biết bản thân được đưa đến Konoha là để trở thành Jichuriki cho Cửu Vĩ, lúc đó nàng đã rất hoảng loạn và sợ hãi. Và rồi lại càng đau khổ hơn khi biết được quê hương của mình đã bị huỷ diệt.
Cuộc sống khổ sở đó kéo dài cho đến khi nàng gặp phải một sự kiện, đã thay đổi hoàn toàn tình cảnh của mình, đó là bản thân bị Ninja của Làng Mây bắt cóc.
Và trong khi bản thân yếu đuối đến nỗi không thể tự giải thoát nổi cho chính mình. Đến mức phải dùng mái tóc đỏ rực, thứ khiến cho nàng bị xa lánh ở trong cái ngôi làng Konoha này để làm tín hiệu cầu cứu. Với hi vọng nhỏ nhoi rằng một ai đó trong cái ngôi làng mà bản thân hoàn toàn bị ghét bỏ này, sẽ phát hiện ra và đến cứu nàng.
Và rồi, trong giây phút tuyệt vọng đó, người đấy đã đến cứu nàng trong khi cầm lấy những sợi tóc mà bản thân đã bỏ lại.
Lúc đó nàng đã nhận ra, người con trai đã đến cứu lấy mình này, Minato, chính là người đàn ông mà bản thân hằng mong ước.
Bởi vì hắn đã thay đổi suy nghĩ của nàng, mặc dù cực kỳ ghét bỏ lấy mái tóc đặc biệt khiến bản thân bị mọi người xa lánh, nhưng mà nhờ có nó, nàng đã gặp được người đàn ông định mệnh của đời mình.
Từ đó, nàng đã bắt đầu yêu thích lấy mái tóc đỏ rực của mình hơn, và cũng bắt đầu dần dần yêu lấy người con trai tên là Minato này.
“ Mi,...Minato”
“ Ồ, nàng có vẻ tỉnh rồi này, mà Minato là ai vậy?”
Trong lúc mơ màng nói mớ ra tên của người mình thích, sau đó lại nghe được một âm thanh xa lạ vang lên ở bên cạnh mình. Khiến cho tâm trí của Kushina đột nhiên bừng tỉnh, và cấp tốc mở lấy đôi mắt của mình ra sau cơn hôn mê.
Nhìn lấy trần nhà xa lạ, rồi lại nhớ đến tình cảnh điên loạn mà mình mới trải qua. Làm cho Kushina tức thì phản ứng lại, đề phòng nhìn lấy xung quanh, rồi khi thấy được có người đang đứng ở bên cạnh mình, nàng liền giật mình vội vàng ngồi dậy rời ra xa những người đó và đề phòng nhìn lấy bọn họ.
Nhưng khi nhìn rõ hình dạng của những người phía trước, nhất là mái tóc đỏ rực của họ, thì tinh thần của Kushina ngay lập tức bị chấn động, mở to đôi mắt của mình lên, không thể tin nổi nhìn lấy đám người đó.
“ Làm,… làm sao có thể. Các ngươi là?”
Maitou khi nhìn thấy biểu cảm thất thố của đứa bé trước mặt thì liền nở lấy một nụ cười ôn hoà, lên tiếng trả lời nàng.
“ Đúng vậy a, Kushina, chúng ta là tộc nhân của ngươi, những người mang dòng máu của bộ tộc Uzumaki đây.”
Khi ý nghĩ không thể tưởng nổi ở trong lòng của mình được chứng thực, Kushina liền nhìn về phía người vừa lên tiếng rồi lại ngỡ ngàng khi nhận ra người đó là ai.
“ Ngươi, ngươi là Maitou đại thúc.
Các ngươi còn, … còn sống. Không phải quê hương cùng bộ tộc đã bị huỷ diệt rồi sao?
Đây là ảo giác?.”
Trả lời cho sự ngờ vực lúc này của Kushina không phải Maitou mà là người còn lại đứng ở bên cạnh hắn. Karen nhìn lấy vẻ mặt cực kỳ sốc của đứa bé phía trước liền cười vui vẻ nói.
“ Không phải ảo giác đâu tiểu muội muội à.
Mặc dù quê hương của chúng ta, Làng Xoáy Nước đã bị huỷ diệt là sự thật. Nhưng mà không phải tất cả mọi người trong bộ tộc đều đã ch.ết hết.
Còn có rất nhiều người vẫn còn đang sống sót nữa. Và tất cả đều là nhờ vào một vị đại nhân đã cứu giúp lấy những người trong gian khổ như chúng ta.
Mà ngươi cứ bình tĩnh lại đã, bọn ta sẽ tường tận giải thích cho ngươi.
À, với lại quên chưa giới thiệu. Kushina đúng không? Ta là Karen, Uzumaki Karen, lớn hơn ngươi có mấy tuổi thôi”
Nghe lấy những lời nói đó của chị gái trước mặt vẫn chưa làm cho Kushina bình tĩnh lại được. Nàng lúc này phải nói là cực kỳ rung động, cảm giác như là vẫn còn đang mơ vậy. Chỉ có thể sốt sáng lên tiếng hỏi lại.
“ Thực sự có nhiều tộc nhân vẫn còn sống sót sao?”
Karen nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
“ Đúng vậy a.
Đi, đi theo ta, ra ngoài nhìn lấy mọi người là ngươi tin liền.”
Và thế là trong khi vẫn còn mơ màng cùng ngờ vực, Kushina đã bị chị gái trước mặt cầm lấy tay mình rồi lôi ra khỏi căn phòng để nhìn lấy khung cảnh chân thực phía bên ngoài. Maitou gặp đứa bé Karen có nhiệt tình như vậy cũng nở lấy một nụ cười nhẹ nhàng rồi đi theo bọn họ.
Sau khi ra ngoài Kushina liền thấy được một cảnh tượng khiến bản thân ngây người, cảnh tượng mà đã rất lâu rồi nàng chưa bao giờ được chứng kiến. Đó là nhiều, rất nhiều những con người có mái tóc đỏ rực giống như nàng.
Bọn họ đang mang lấy vẻ mặt hạnh phúc, vui tươi bận rộn với công việc của bản thân. Và ngay khi nhìn thấy nàng thì tất cả mọi người để bỏ xuống trong tay công việc của mình và nở lấy nụ cười trìu mến, quan tâm rồi bu lại gần nàng.
“ Tỉnh rồi sao bé gái, ngươi không cảm thấy trong cơ thể có vấn đề gì chứ”
“ Có chuyện gì được, ngươi chẳng lẽ không biết khả năng chữa trị tuyệt vời của Karen.”
“ May là không sao rồi, mới vừa nãy thôi khi nhìn thấy tình trạng toàn thân đầy máu của nàng khiến ta cực kỳ kinh hãi luôn”
“ Yên tâm nha bé gái, ngươi bây giờ đã an toàn rồi, đã về với tộc nhân của mình rồi, thế nên không cần phải lo lắng nữa.”
“ …”
Gặp cả đám người như châu chấu bu lại thế này, đến cả Maitou cũng cảm thấy nhức đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng đuổi bọn họ đi.
“ Các ngươi tất cả đều xúm lại đây làm gì.
Nhanh nhanh trở lại lo việc của mình đi, đừng có ở đây làm phiền con bé nữa.”
Không, nàng cũng không cảm thấy phiền gì cả. Nhìn thấy bọn họ, tâm của Kushina cũng trở nên nhẹ nhõm lại, không còn khẩn trương và mờ mịt như vừa nãy nữa.
‘ Đúng là sự thật rồi, nàng không nghĩ tới, bản thân còn có thể được gặp tộc nhân của mình lần nữa.
Thật sự,… thật sự rất là may mắn a.’
Nhìn lấy bọn họ mặc dù bị đại thúc Maitou đuổi đi nhưng vẫn quan tâm lo lắng nhìn về phía nàng, lại càng làm cho Kushina cảm thấy ấm lòng hơn. ‘ Đây là sự quan tâm của người thân sao?’
Và rồi khi nghĩ đến, giờ đây ngoại trừ đám bạn của mình ra nàng vẫn còn có rất nhiều người thân nữa, những người có mái tóc giống y hệt mình, thì Kushina đã không kiềm nổi cảm xúc của bản thân mà rơi nước mắt.
Thấy trạng thái của Kushina khiến cho hai người đang ở bên cạnh nàng lúc này trở nên mềm lòng. Maitou nở lấy nụ cười ôn hoà vỗ nhẹ đầu nàng và an ủi.
“ Không sao nữa rồi, hài tử, ngươi đã về nhà”
“ Mà, đừng có sụt sùi nữa, để ta dẫn ngươi đi tham quan chỗ ở hiện tại của chúng ta.”
Sau khi nói xong Karen liền hào hứng liền nắm tay Kushina, dẫn đối phương đi khắp nơi. Vừa đi nàng vừa giới thiệu lấy tình cảnh của mọi người ở đây.
Lúc này, khi mà đã bình tâm lại, Kushina liền hiếu kỳ quan sát xung quanh.
Nhìn lấy bầu trời không hề có mây và mặt trời gì cả, chỉ toàn là những ánh sáng lấp lánh.
Nhìn lấy cung điện nguy nga ở gần đó, cảnh tượng đẹp đẽ với tháng nước trắng xoá, con suối mềm mại và những cánh đồng hoa thơ mộng cùng vô vàn hồ điệp đầy màu sắc bay lượn.
Tất cả những thứ này khiến cho Kushina cảm thấy rất là kinh ngạc và hiếu kỳ.
“ Karen-san, chúng ta đang ở chỗ nào đây?”
“ À, đúng rồi, ta chưa nói cho ngươi chỗ này nhỉ?”
Nhìn lấy vẻ mặt tò mò của đứa bé, Karen lại càng hưng phấn nói tiếp.
“ Trước đó ta đã nói với ngươi là toàn bộ chúng ta đều được một vị đại nhân cứu giúp đúng không, đó là Aizen-sama.
Từ khi quê hương của chúng ta bị phá huỷ, thì ta đã cùng với một số tộc nhân liên tục phải chạy trốn trong sự sợ hãi và cực khổ khỏi những tên thợ săn muốn bắt chúng ta lại để bán đi làm nô lệ.”
Nói đến đây, đôi mắt của Karen liền sáng lên, tràn ngập lấy sự cảm kích.
“ Và rồi trong giây phút tuyệt vọng nhất thì ngài ấy đã xuất hiện, cứu giúp lấy những con người khốn khổ như chúng ta.
Đưa mọi người đến chỗ này, nơi có thể được coi là rất an toàn, nghe nói đây là một không gian tách biệt với Nhẫn Giới, được tạo ra từ một vị thần từ cổ xưa thì phải.
Chính vì vậy nên là chúng ta đã có thể an tâm sống mà không cần phải lo sợ bất kỳ người xấu nào nữa.
Với lại cũng chưa kết thúc, Aizen-sama mới đầu cứu chỉ có lấy hai mươi người tính cả ta thôi.
Sau đó một thời gian dài ngài ấy còn để cho thuộc hạ của mình đi khắp nơi trên thế giới cứu lấy và mang về những tộc nhân khác vẫn còn sống sót trên đời này.
Vậy nên là tất cả mọi người ở đây trong thâm tâm đều vô cùng biết ơn và cảm kích lấy Aizen-sama. Nhờ ngài ấy mà chúng ta mới có được cuộc sống an lành như bây giờ.”
Nghe Karen kể như vậy càng làm cho Kushina trở nên tò mò hơn về người tên là Aizen này.
“ Vị Aizen-sama đó là một người như thế nào vậy?”
“ Ưmmm, nói như thế nào nhỉ.
Nếu mà theo vẻ bên ngoài thôi thì ngài ấy có lẽ bằng tuổi ngươi thì phải. Nhưng mà tất cả bọn ta đều suy đoán Aizen-sama không phải nhân loại mà là một vị thần từ thời xa xưa, vừa mới thức tỉnh ở hiện tại.
Bởi vì ngài ấy rất là mạnh mẽ, chỉ đứng không thôi cũng đã đủ làm cho người khác phải sợ hãi rồi. Và lại còn biết rất nhiều chuyện về thời xa xưa nữa,…”
Nghe lấy Karen càng nói về vị thần tên là Aizen thì càng sôi nổi và hăng say.
Điều đó lại càng khiến cho Kushina tò mò hơn nữa về đối phương, nàng rất muốn gặp vị Aizen-sama này một lần, để xem người ta có phải ba đầu sáu tay lợi hại như người chị gái này vừa nói không.