Chương 130. Stone of Gelel
“ Haizzz, cái ông già này thật là, chẳng lẽ lão lại không biết tình trạng cơ thể của Negurui còn tốt hơn bản thân mình rất nhiều sao?
Cũng đâu phải nó là chưa bao giờ rời đi trong những ngày tuyết và trở về với tình trạng khoẻ ra đâu.
Đúng thật là già rồi mà, toàn lo lắng quá lên làm gì cho khổ bản thân.”
Sau khi lo cho ông lão đang bất tỉnh xong thì người phụ nữ trước đó liền lại gần Sana và ngồi xuống, rồi vừa mức lấy một bát canh để húp cho ấm bụng vừa lên tiếng than thở.
Sana nghe vậy liền thả xuống chén canh trong tay của mình và nhìn lấy đối phương tò mò hỏi.
“ Trong đoàn mình còn có ai đó đi lạc ở bên ngoài sao?”
Và người trả lời cho câu hỏi này của hắn lại không phải là người phụ nữ mà là đứa bé gái tên là Emina đang ngồi cạnh Sana lúc này đây.
“ Không phải là người, Negurui là một con chồn sương.”
“ Chồn sương?”
Đáp lại sự nghi ngờ của Sana, đứa bé Emina liền hào hứng, nở một nụ cười tươi tắn nhìn lấy hắn như muốn kể một chuyện gì đó thú vị.
“ Đúng vậy a, và lại Negurui rất là đặc biệt luôn.
Bởi vì nó sống cực kỳ lâu rồi, nghe nói lúc Ojīsan còn nhỏ thì đã có nó rồi.”
“ Kinh như vậy sao!”
Thấy được vẻ mặt kinh ngạc và không thể tin nổi của Sana liền khiến cho những người dân du mục ở đây cười to lên thoải mái.
“ Đúng vậy a, đúng vậy a. Từ khi ta còn bé là đã có nó rồi.”
“ Siêu tuyệt vời đúng không, hì hì hì hì hì.”
“ Nghe nói nó số tuổi còn lớn hơn cả Kahiko-Ojīsan luôn đấy”
“ … ”
Trong khi những người dân du mục liên tục tranh nhau hướng về Sana khoe khoang lấy sự kỳ diệu của con chồn với tâm trạng cực kỳ vui sướng và sảng khoái, thì Sana cũng không tính khiến bọn họ mất hứng, vậy nên liền hùa theo bằng cách liên tục tỏ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Một sinh vật có thể sống cực kỳ lâu hay là bất tử ở cái thế giới cũng đâu có hiếm gì, nếu muốn thì Sana có thể ngay lập tức nêu ra lấy một số sinh vật mà hắn biết.
Mà khoan đã,… Một con chồn sương sống cực kỳ lâu trong một nhóm dân du mục. Tại sao hắn lại thấy điều này quen quen nhỉ, hình như có xuất hiện trong nguyên tác của Anime Naruto thì phải, rốt cuộc là thứ gì đây ta.
Sana lúc này bề ngoài thì vẫn đang vui vẻ nói chuyện với những người dân du mục, trong thâm tâm thì lại đau khổ đào móc lấy trí nhớ sâu xa của hắn.
Và rồi trong bầu không khí vui vẻ và ấm cúng này, đột nhiên có một hình bóng nhỏ bay vèo từ bên ngoài vào trong căn lều to lớn này.
Những người dân du mục đều giật mình vì điều đó, và rồi định hình quan sát lấy thứ vừa bay vô thì cả đám đều vui mừng lên tiếng.
“ Là Negurui a, rốt cuộc thì ngươi đã về rồi.”
“ Là là, Negurui, vừa nãy ngươi đi đâu vậy mà giờ mới về. Ngươi lần này hại thảm Kahiko-Ojīsan rồi.”
“ Đúng vậy a, nhìn kìa nhìn kìa, lão vẫn còn đang nằm mơ nói mớ về ngươi kìa. Ha ha ha ha ha. ”
“ Aizen đại thúc, đó chính là con chồn sống cực kỳ lâu năm mà bọn ta đã nói đó.”
Nghe lấy đứa bé Emina ở bên cạnh đang hào hứng giới thiệu con chồn cho mình thì Sana hơi ngẩn người nhìn lấy con chồn tên là Negurui một chút rồi gật đầu cảm thán.
“ Nếu mà các ngươi nói đúng thì thật sự là rất kỳ diệu a. chỉ nhìn thôi cũng chỉ thấy nó là một con chồn không khác gì bình thường.”
Bề ngoài là Sana phụ hoạ với mọi người cảm thán như vậy những trong thâm tâm của hắn lúc này cực kỳ sốt sáng, bởi vì là sau khi nhìn lấy hình dạng của con chồn và cảm nhận một nguồn năng lượng vô cùng sinh động cùng với tràn đầy sự sống trong bụng của nó, thì Sana rốt cuộc cũng nhớ ra rồi.
Một quốc gia cực kỳ hùng mạnh từ xa xưa, hậu duệ có hai nhóm, một nhóm định cự ở thị trấn nào đó, một nhóm chọn hình thức sống là dân du mục lang thang khắp nơi. Và rồi một con chồn sống được cực kỳ lâu.
Đây toàn bộ đều là tình tiết trong tập Movie thứ hai của Anime Naruto mà, tên hình như là huyền thoại về viên đá Gelel thì phải.
Vậy có nghĩa là thị trấn mà hắn đã từng đến mấy lần để lấy gương và mua bánh cốm đó, chính là nơi khởi đầu cho câu chuyện trong Movie sao.
Mặc dù không nhớ lại được toàn bộ tình tiết của câu truyện nhưng mà vẫn có một thứ cực kỳ quan trọng mà Sana nhớ được, đó là viên đá Gelel, hay đúng hơn là khoáng mạch Gelel, nơi đang tràn đầy lấy một nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ và khủng bố.
Nguồn năng lượng có thể khiến cho cây cối phát triển một cách cực kỳ thần tốc, và có thể tái tạo lại cơ thể và ngăn cản sự lão hoá của một sinh vật, điển hình là con chồn đang tò mò nhìn lấy Sana lúc này đây. Cũng có thể ban cho một người cấy ghép thành công viên đá Gelel lên cơ thể mình một loại sức mạnh nào đó cực kỳ mạnh mẽ.
Chính vì khả năng cực kỳ bá đạo của Gelel nên cái Quốc Gia hùng mạnh kia bởi vì tranh cướp lấy nó mới dẫn đến sự diệt vong. Và Sana cũng không hề khác là mấy, lúc này đây hắn cũng nổi lên một chút lòng tham chiếm lấy khoáng mạch đó cho riêng bản thân mình.
Nếu đã biết chuyện về Gelel rồi thì tại sao hắn lại không thử đi tìm kiếm và chiếm lấy nó cơ chứ. Dù gì thì theo như Sana nhớ, đến cuối cùng của câu chuyện, Khoáng mạch Gelel cũng sẽ bị phá huỷ một cách vô ích mà thôi.
Hắn dùng cho bản thân mình thì cũng có thể coi như là tận dụng và không lãng phí đồ tốt vậy. Còn việc hắn cần dùng nguồn năng lượng đó để làm gì thì, hiện tại có thể không cần đến, nhưng mà sau đó kiểu gì cũng sẽ có lúc cần phải dùng tới nó. Nên là cứ tìm lấy sẵn trước vậy
Và khi mà đã tìm được lí do biện minh cho sự tham lam của mình xong thì Sana lại nghĩ đến người duy nhất có thể tìm được vị trí của khoáng mạch Gele đó, chính là ông lão đang nằm bất tỉnh ở kia.
Vậy nên giờ muốn có được vị trí chính xác của Khoáng Mạch Gele, thì Sana cần phải trở về rồi kêu lên Inoue, và hai người bọn hắn lại đến đây một lần nữa. Sau đó thì để Inoue bí mật dùng năng lực của mình, để rà xoát lấy ký ức và tìm kiếm vị trí của Khoáng Mạch Gele trong trí nhớ của ông lão.
Nhưng đó chỉ là đối với những người khác nên mới vậy, còn Sana, thì hắn có một cách khác để tìm lấy khoáng mạch Gelel mà không cần đến ông lão đang nằm ở kia một chút nào cả.
Và muốn thực hiện cách thức đó thì Sana cần phải tìm lấy mấy viên đá Gelel còn sót lại ở chỗ của thị trấn kia trước đã, mà dù sao thì bản thân cũng cần phải đến đó để mua bánh cốm, nên cũng coi như là tiện đường vậy.
Vậy nên vì muốn có thể nhanh chóng tìm đến cái khoáng mạch Gelel đó, thế là khi mà cơn mưa tuyết ở bên ngoài mới chỉ ngớt một chút và chưa tạnh hẳn, thì Sana đã hướng về mọi người dân du mục hiền lành trong túp lều này lên tiếng cáo từ để rời khỏi.
“ Có vẻ như là bên ngoài mưa tuyết cũng sắp dần dần tạnh, và vì thế cũng đến lúc ta phải cáo từ với mọi người và tiếp tục lên đường rồi.”
Gặp Sana đột nhiên muốn rời khỏi như vậy khiến cho tất cả những người dân du mục trong túp lều đều trở nên sửng sốt và dùng lấy vẻ mặt không nỡ nhìn lấy hắn.
“ Sao phải rời đi nhanh như vậy làm gì Aizen-san, bên ngoài trời vẫn còn đang đổ cơn mưa tuyết mà.”
“ Đúng vậy a, Aizen đại thúc, đợi thêm một chút nữa khi nào mà cơn mưa tuyết tạnh hẳn rồi hãy đi cũng được.”
“ Ta thấy ngươi ở cùng với bọn ta mấy ngày rồi mới đi cũng được á.”
Thấy mọi người hết lòng quan tâm và muốn giữ mình lại như vậy, Sana chỉ có thể cười khổ lắc đầu và nói.
“ Thực sự thì là ta đang có một việc gấp muốn làm ở thị trấn ở phía Bắc kia, thế nên là cần phải tranh thủ đến đó trước buổi tối, nếu không thì sẽ bị lỡ mất.
Vì vậy mọi người, ta vô cùng cảm ơn các ngươi đã dành cho bản thân ta sự tiếp đón nồng nhiệt và ấm cùng như thế này.
Chúc mọi người bình an và thuận lợi trong những chuyến đi tiếp theo. Và hi vọng chúng ta có thể sớm gặp lại nhau.”
Cảm nhận lấy sự kiên định trong việc rời đi của Sana, những người dân du mục cũng chỉ có thể thở dài trong sự buồn bã và lần lượt lên tiếng chào tạm biệt với hắn.
Và trước khi Sana chuẩn bị rời khỏi thì đứa bé Emina đã vội vã chạy vô trong lục lọi thứ gì đó, rồi rất nhanh liền ôm lấy một cây dù màu trắng trông kiểu dáng có vẻ cổ xưa chạy đến và đưa nó cho hắn.
“ Đại thúc, đại thúc. Ngươi mang lấy nó đi để còn có thể che mưa tuyết ở trên đường đi.”
Ngẩn người nhận lấy cây dù từ tay nàng, trong lòng của Sana thầm than, suýt chút nữa thì bởi vì gấp gáp đi tìm lấy cái thứ gọi là khoáng mạch Gelel mà hắn lại quên mất mục đích chính của bản thân mình khi đến đây rồi.
Nghĩ đến như thế Sana liền nở lấy một nụ cười ôn nhu rồi sờ lấy đầu của đứa bé gái cực kỳ dễ thương trước mặt này và lên tiếng cảm tạ.
“ Cảm ơn ngươi rất nhiều a Emina. Ngươi đúng là một đứa bé ngoan ngoãn và thiện lương mà.”
Nghe được lời khen ngợi như vậy khiến cho đứa bé Emina ngay lập tức đỏ mặt lên ngại ngùng, rồi sao đó ngượng nghịu hỏi.
“ Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau sao đại thúc?” Không biết vì sao mà khi ở cùng vị đại thúc này nàng lại cảm giác rất là yên lòng và thoải mái, vậy nên là thực sự không nỡ để hắn rời đi a.
“ Đương nhiên là sẽ còn gặp lại nhau rồi, lúc nào rảnh rảnh thì ta sẽ đến thăm mọi người vậy.”
Sau khi cười trả lời lấy đứa bé, Sana liền hướng lấy những người dân du mục đưa ra lời tạm biệt cuối cùng của bản thân mình.
“ Vậy thì mọi người, ta xin phép được cáo từ”
Nói xong hắn liền quay người lại, bung ra cây dù trên tay của mình rồi ung dung rời đi.
Đám người dân du mục vẫn lặng yên đứng đấy dõi mắt theo bóng lưng của hắn dần dần biến mất ở phương xa. Sau đó bọn họ đều thốt lên kinh ngạc khi chứng kiến thấy một cảnh tượng cực kỳ mỹ lệ, đó là đột nhiên có rất nhiều bông hoa hồng đỏ rực xuất hiện vờn quanh và nhanh chóng bao chùm lấy vị tên là Aizen đó.
Và rồi rất nhanh đối phương liền biến mất trong khung cảnh tuyết trắng xoá, không còn một dấu vết gì để lại như chưa hề từng tồn tại vậy.
Giống như những người bên cạnh mình lúc này đang cực kỳ kinh ngạc và chấn động. Emina cũng vậy, nàng mở to lấy đôi mắt tràn đầy sự ước ao của mình.
“ Thật sự là quá đẹp đi ”