Chương 139. Ký ức khó quên
Khi màn đêm của mùa đông dần dần bao phủ lấy toàn bộ thị trấn, nơi mà Mitsuki đang ở, thì cho dù là ở trong phòng đang cùng với cha và anh trai mình ăn tối, hắn vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo đang bao trùm khắp nơi ở bên ngoài.
Lúc này đây, những giọt mưa tuyết bắt đầu rơi lả tả lả tả từ trên trời xuống. Nhuộm lấy cả bầu trời thành một mảng đen tối, khiến cho toàn bộ thị trấn chỉ có ánh sáng mờ ảo từ từng cây đèn đường cùng với ánh sáng mềm mại lan toả ra từ những ngôi nhà tràn ngập khắp ở mọi nơi.
Ở trên bầu trời cao là những mảng mây xám mờ ảo che phủ lấy mặt trăng, tạo ra một không gian u ám và đầy huyền ảo. Từng giọt từng giọt mưa tuyết cất lên từ nền trời và bay nhẹ nhàng xuống bao trùm lấy toàn bộ không gian của thị trấn.
Họa tiết mỏng manh của tuyết vụn tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt và lãng mạn. Khi chúng chạm vào đất khiến cho mọi thứ ở dưới chân đều trở nên trắng xóa, như là một tấm thảm tuyết trải dài vậy.
Dù cảnh tượng ở bên ngoài mờ ảo và mỹ lệ như vậy, nhưng mà đi kèm theo nó là cái lạnh giá có thể khiến cho những cành cây, những ngọn cỏ dần dần ch.ết cứng đi, toàn bộ đều mất đi sự tươi tắn và màu sắc, chỉ còn lại một vẻ đẹp khô héo tĩnh lặng mà thôi.
Cảm nhận được cái lạnh giá của mùa đông đó khiến cho tất cả mọi người đều khao khát lấy sự ấm áp. Vì thế, không có bất kỳ một ai rong chơi ở bên ngoài cả, mà là toàn bộ đều chui rúc ở trong nhà của mình, không ngồi cạnh ở lò sưởi nào đó uống ngụm canh nóng thì cũng đắp chăn đi ngủ trong sự ấm áp.
Giống như gia đình ba người của Mitsuki lúc này đây, trong một căn phòng to lớn, rộng rãi và tràn ngập sự ấm áp, ba người bọn họ đang thư thái thưởng thức lấy bữa tối ngon lành trong mùa đông này lãnh lẽo này.
Ngay khi vừa mới kết thúc bữa ăn và để cho những người hầu cận bưng lên trà nóng và điểm tâm, thì Minoru liền nhìn về phía con trai út của mình, người vẫn còn trầm lặng từ lúc đi thăm mộ của vợ hắn và trở về đến bây giờ, thấy tâm trạng u sầu của con mình như vậy, hắn chỉ có thể thở dài lấy một tiếng, nhấp một ngụm trà cho ấm bụng rồi lên tiếng hỏi.
“ Mitsuki, lần này thì ngươi tính bao giờ quay lại Konoha vậy? ”
Nghe được cha đang gọi mình, Mitsuki liền kết thúc lấy những suy nghĩ mông lung rồi nhìn về phía đối phương, suy tư một lúc thì lên tiếng trả lời.
“ Chắc là tầm mấy ngày nữa thôi, thưa Oto-sama”
Sau khi Mitsuki kết thúc câu nói thì cha của hắn còn chưa có phản ứng gì, người anh trai bên cạnh đã không thể không kinh ngạc mà thốt lên.
“ Sao lần này ngươi đi sớm vậy, bình thường mọi năm đều là tầm giữa tháng mà?”
Mitsuki nghe vậy chỉ có thể hơi cười khổ gãi đầu nói.
“ Ta phải nhanh chóng trở lại để mà còn phải tiếp tục lo công việc ở bệnh viện nữa.”
Hắn vừa nói xong thì anh trai của hắn liền bất bình.
“ Ngươi mới chỉ có mười hai tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ a.
Đám người Konoha rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì vậy, đây rõ ràng lạm dụng quá mức sức lao động của trẻ em mà.
Đám vô nhân tính đó, chẳng lẽ bệnh viện của bọn chúng thiếu người đến như vậy sao? đến nỗi mà phải bắt công tử của một nhà quý tộc làm việc cật lực như vậy!”
Nhin vẻ mặt tức tối của anh trai mình, Mitsuki chỉ có thể bất đắc dĩ thầm than. Đúng vậy a, Konoha hiện tại rất thiếu Ninja chữa bệnh a, mặc dù là sau khi kết thúc chiến tranh, nhờ vào sự đốc xúc của sự phụ hắn mà cao tầng làng càng chú tâm nhiều vào việc bồi dưỡng những Ninja chữa bệnh.
Nhưng mà dù sao cũng chỉ là mới bắt đầu chính sách nên chưa thấy có hiệu quả gì cả. Trong khi đó, ở toàn bộ cái làng, bất kỳ Ninja nào bị thương khi làm nhiệm vụ, bất kỳ người dân nào bị bệnh, thì đều sẽ đến cái bệnh viện của bọn hắn. Nên là lượng công việc luôn luôn rất là nhiều và quá tải, đó là còn có hắn rồi mà nó vẫn như vậy đấy.
Với lại còn một điều mà hắn muốn trở về sớm nữa, đó là sau khi gặp được Kuro và Akehi của hai người Akira và Ami, thì hắn liền cảm thấy bản thân vẫn còn quá sơ suất về việc đảm bảo sự an toàn cho cha và anh trai của mình. Thế nên hắn cũng muốn trở lại Konoha để nhờ lấy Sana tạo giúp cho cha và anh trai mình hai sinh vật giống như vậy.
“ Haizzzz”
Thở dài lấy một tiếng, Mitsuki hướng cha và anh trai của mình cười khổ tiếng.
“ Chịu thôi, dù sao đây cũng là nhiệm vụ mà sư phụ giao cho ta mà. Ngài ấy nói rằng, ta đã không có gì cần phải học nữa, nên là lúc này chỉ cần tập trung vào việc rèn luyện thật nhiều kinh nhiệm là được.”
Nói đến đây hắn lại nở lấy một nụ cười khoe khoang.
“ Với lại dù trông ta còn nhỏ tuổi như vậy, nhưng đã là một nhân viên trụ cột ở bệnh viện rồi đó, chỉ dưới sự phụ của ta thôi. ”
“ Ầy, là Công Chúa Tsunade bảo ngươi làm vậy sao?
Thế thì không sao rồi, chắc chắn ngài ấy chỉ là đang dụng tâm lương khổ nghĩ cách rèn luyện ngươi thôi.
Đừng có phụ sự kỳ vọng của sự ngươi đó Mitsuki.”
Nhìn thấy anh trai mình ngay sau khi nghe được có liên quan đến sư phụ thì liền thay đổi chính kiến và sắc mặt trở nên có vẻ lúng túng. Mitsuki cũng không biết phải nên nói gì nữa, rõ ràng là chỉ gặp sư phụ của hắn mỗi một lần ở hai năm trước thôi mà vẫn còn sợ ngài ấy đến tận bây giờ.
Và cũng không khác gì con trai cả của mình, Minoru lúc này cũng nghĩ đến cảnh tượng lần đầu gặp công chúa Tsunade thì vẻ mặt của hắn liền trở nên cực kỳ đặc sắc.
Dù dì cũng là sự phụ của con trai út mình, nên là ngay khi đối phương có dịp đến Hoả Chỉ Đô, thế là hắn liền dẫn theo con trai cả của mình, mang lấy một chút quà cáp đến bái phỏng người ta.
Nhưng Minoru lại không nghĩ tới, hôm đó sẽ trở thành một kỷ nhiệm khó mà quên nổi của bản thân mình. Giờ cứ nghĩ tới cảnh tượng ồn ào và náo nhiệt ở cái sòng bạc đó là hắn liền cảm thấy đau nhức cả dạ dày.
Lắc đầu loại bỏ đi hết lấy những hình ảnh vừa mới xuất hiện lại trong đầu của mình. Minoru liền hướng con trai út trịnh trọng dặn dò.
“ Mitsuki, nếu đã là nhiệm vụ mà sư phụ của ngươi giao cho thì phải nhớ là nghiêm túc mà hoàn thành lấy, đừng có mà qua loa…”
Minoru còn chưa nói hết lời thì hắn liền thấy con trai út của mình đột nhiên quay người lại nhìn về cánh cửa ngăn cách với khu vườn ngoài kia và …
“ Kekkai”
Mang lấy vẻ mặt nghiệm trọng cùng với trái tim đang đập nhanh một cách cực kỳ khẩn cấp. Mitsuki ngay lập tức thả ra kết giới bao bọc lấy bản thân cùng với cha và anh trai của mình.
Và ngay khi kết giới của hắn hình thành thì một chùm bão lửa với nhiệt độ cực kỳ cao tức thì đổ ập đến căn phòng mà ba cha con hắn đang ở.
Tiếp đó hai người Minoru và anh trai của Mitsuki còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì rất nhanh liền kinh hãi tột cùng khi thấy được, trừ những thứ trong kết giới của Mitsuki ra, thì mọi thứ đều bị thiêu rụi một cách cực kỳ triệt để. Cũng với những âm thanh hoảng loạn và sợ hãi ngay lập tức được vang lên.
“ Aaaaaa”
“ Aaaaaa, chuyện gì xảy ra thế này.”
“ Cứu, cứu mạng.”
Nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết đó, Mitsuki lúc này mới mở to đôi mắt của mình sửng sốt nhớ tới trong cái biệt viện này ngoại trừ gia đình ba người bọn hắn ra, thì còn mấy người hầu cận ở đây nữa.
Thế là Mitsuki liền ngay lập tức vội vã mở rộng kết giới của mình ra, đẩy đi đám lửa và bao trùm lấy cả căn biệt viện.
“ Iko”
Và khi phạm vi kết giới đã bao phủ toàn bộ biệt viện thì Mitsuki liền dùng Haki quan sát của bản thân dò xét lấy tình huống và rồi hắn lại dùng năng lực của mình dịch chuyển lấy tất cả những người hầu cận mà hắn cảm nhận được đến căn phòng, nơi mà ba cha cọn bọn hắn đang ở.
Thấy được sáu người hầu cận đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hai người Minoru và anh trai của Mitsuki sửng sốt lấy một chút, xong ngay lập tức nhớ đến năng lực của Mitsuki, thì rất nhanh định thần lại rồi nhìn về phía mấy người hầu cận của mình đang lăn lộn và la hét trong đau đớn phía trước.
Thấy được tình trạng của bọn họ, Minoru liền gấp rút và lo lắng hướng về phía con trai út của mình nói.
“ Mitsuki, bọn họ…”
“ Yên tâm, ta sẽ ngay lập tức chữa trị cho bọn họ.”
Sau khi lên tiếng trả lời cho cha của mình xong thì Mitsuki liền mang lấy vẻ mặt trầm trọng lại gần kiểm tr.a xem vết thương của sáu người hầu cận.
Mặc dù hắn đã phản ứng rất nhanh nhưng vẫn có hai người bị bỏng vô cùng nặng, còn lại bốn người khác thì vẫn mang thương, chỉ là hơi nhẹ một chút, may mà chưa có ai ch.ết cả.
Mặc dù tâm tình của Mitsuki lúc này rất là căm phẫn với kẻ đã đột nhiên tấn công gia đình của mình. Nhưng mà hắn vẫn phải cố bình tĩnh lại để tập trung chữa trị cho những người trước mặt này.
Bởi vì vẫn còn kẻ địch đang rình mò ở ngoài kia, cho nên Mitsuki cần phải nhanh chóng chữa trị cho bọn họ, thế là hắn liền cấp tốc đưa tay kết ấn và rồi đập xuống đất.
“ Triệu hồi chi thuật.”
Bùmmmm.
Lập tức một đám khói trắng bốc lên, và sau khi tan đi thì một con sên thân dưới màu trắng, trên lưng màu xanh bất ngờ xuất hiện.
“ Mitsuki-sama, có chuyện gì cần đến ta sao.”
Sên Katsuyu, là chủ nhân của khu rừng Shikkotsu huyền thoại, một trong Tam Thánh Địa của Nhẫn Giới.
Nó có khả năng chữa lành gần như tất cả những tổn thương vật lý và thậm chí là hồi phục chakra của người dùng.
Mặc dù không có khả năng tấn công và gây sát thương, khả năng phục hồi đáng kinh ngạc khiến Katsuyu thực sự là một vật triệu hồi vô cùng hữu hiệu trong thực chiến.
Chính vì điều ấy nên là rất lâu trước đó Mitsuki liền được sư phụ của mình, người đã có khế ước với con sên, dẫn đi rừng Shikkotsu để gặp mặt Katsuyu và rồi cũng ký kết khế ước với nó luôn.
“ Katsuyu, giúp ta chữa trị lấy những người đang bị bỏng ở đây cái.”
“ Vâng Mitsuki-sama.”
Sau khi nhờ lấy Katsuyu xong thì Mitsuki liền cùng với sáu con sên nhỏ được tách ra từ con ban đầu, ngay lập tức bắt đầu chữa trị cho sáu người hầu cận ở trước mặt.
Mấy người có vết thương nhẹ thì để Katsuyu tự lo cũng được, Mitsuki tập trung hai người bị bỏng nặng. Và rồi nhờ sự giúp đỡ của con sên, rất nhanh hắn liền chữa trị cho hai người đó thoát khỏi nguy hiểm, sau đó thì để Katsuyu lo chuyện còn lại cũng được.
Còn Mitsuki thì lập tức đứng dậy, mang lấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận nhìn về một phía. Nơi bắt đầu của cơn bão lửa vừa nãy.
Lúc này ở chỗ đó, sau khi bão lửa kết thúc và khói dần dần tan đi thì một bóng người xuất hiện trước mắt của đám người Mitsuki, cùng với một giọng nói tràn đầy sự nghi ngờ vang lên.
“ Cái gì đây? Kết Giới?”