Chương 138. Con mồi và đi săn

Dưới ánh nắng mờ ảo của mùa đông là một cảnh tượng tuyết trắng tràn ngập vô bờ bến. Và lẻ loi ở giữa cảnh vật đó là một cây cổ thụ vừa cao vừa già đang che chắn lấy cho một ngôi mộ màu trắng ở dưới nó.


Cây cổ thụ, dưới một lớp tuyết trắng phủ là những cành cọ nâu đậm cùng với vỏ cây sần sùi, nó gợi lên hình ảnh một thời gian dài đằng đặc vài trăm năm trôi qua. Những cành cây cong xuống theo trọng lực, mang trong mình những vết nứt và vết xước của thời gian.


Tuy nhiên, dưới tác động của lớp tuyết trắng, cây trở nên mềm mại và mờ ảo hơn rất nhiều. Tuyết trắng phủ lên cành cây cổ thụ cùng với những bông tuyết bay lượn tạo nên một cảm giác vô cùng bình yên và thư thái.


Dưới chân cây cổ thụ là một ngôi mộ to lớn được bao phủ bởi một lớp tuyết mịn màng. Cùng với đó là ba con người mặc lấy những chiếc áo lông dày cộm đang bận bịu nhẹ nhàng dọn lấy những đống tuyết bao phủ trên ngôi mộ đó.


Cùng cha và anh trai quyét dọn xong những lớp tuyết đang chất chồng lên mộ của mẹ mình, thì Mitsuki liền không biết phải làm gì tiếp theo nữa ngoài việc đứng im tĩnh mịch trước ngôi mộ, và dùng cặp mắt thất thần của bản thân mà nhìn lấy nó.


Đã hơn 6 năm từ khi mẹ của hắn mất. Và giờ đây bản thân hắn cũng sắp 12 tuổi cùng với đã trở thành một Ninja thực thụ rồi.


Năm nào hắn cũng hay thường đến thăm mẹ của mình mấy lần lận, mỗi lần đều dùng rất nhiều thời gian để kể lấy những chuyện thú vị đã xảy ra tại xung quanh bản thân cho nàng nghe.


Và giờ đây Mitsuki chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, bởi vì lúc này hắn cũng không biết nên kiếm lấy chuyện thú vị gì để kể ra nữa. Có vẻ như cả nửa năm nay bản thân hắn đều trốn trong bệnh viện để làm công, không thì cũng tìm một chỗ nào đó để tu luyện mà thôi.


Hắn không biết giờ lại kể về những người bạn thân của mình thì liệu có khiến cho mẹ nhàm chán không nữa. À đúng rồi, hôm qua hắn vừa mới quen lấy hai người bạn mới mà. Hay là kể về hai người đó nhỉ?


Nghĩ như vậy Mitsuki liền nở lấy một nụ cười nhẹ nhàng cùng với một ánh mắt chứa đầy sự u sầu, nhìn lấy ngôi mộ lại bắt đầu xuất hiện lấy lẻ tẻ những hạt tuyết trắng rơi xuống ở trên nó.


Đã sáu năm rồi a, mọi thứ đều đã trở thành quen thuộc, quen việc không có mẹ mình ở bên cạnh, quen việc chăm chỉ tu luyện để có thể giữ lấy lời hứa rằng bảo vệ gia đình của mình. Nhưng đó chỉ là quen mà thôi, hắn vẫn không thể quên được nụ cười ấm áp ngày nào của mẹ mình, càng đứng ở chỗ này hắn càng không thể quên được a.


Lúc này cũng không chỉ có riêng mình Mitsuki là yên lặng đứng đấy nhìn lấy ngôi mộ, cả cha và anh trai của hắn cũng giống vậy, bọn họ đều cứ đứng yên đấy mà nhìn thôi.


Lần nào đi tảo mộ cũng vậy, chả ai lên tiếng nói chuyện nhiều cả, mỗi người đều có cảm xúc riêng của bản thân, mỗi người đều có những lời nói riêng với vợ, với mẹ của mình vậy.


Và rồi ba cha con bọn hắn cứ đứng đó cho đến khi ánh sáng mờ ảo từ mặt trời đang dần dần hạ xuống đường chân trời phía tây, tạo nên những tia sáng mềm mại chạm vào tuyết trắng. Thì ba người bọn họ mới lấy lại tinh thần rồi chào tạm biệt vợ, chào tạm biệt mẹ của mình để đi về.


Dưới những ánh vàng nhẹ nhẹ của hoàng hôn cùng với cánh đồng đầy tuyết trắng ở khắp mọi nơi, Mitsuki cùng với cha mình và anh trai, những người vẫn đang mang lấy tâm trạng xao xuyến và sầu muộn, lẻ loi cất bước ở khung cảnh đó, bọn họ rời khỏi ngôi mộ cùng với cây cổ thụ để bước dần dần xa xa về thị trấn ở cạnh đấy.


Trước khi trời tối, ba cha con nhà Minoru đã trở lại được thị trấn.
Và rồi đứng ở trên con đường rộng lớn, nhìn lấy bầu không khí vui tươi của những người dân ở nơi đây, không hiểu sao, Mitsuki lại có một loại cảm giác buồn vời vợi ở trong lòng vậy.


Cảm nhận lấy từng người từng người bước qua mình với tâm trạng vội vội vàng vàng để trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cảm nhận lấy ven đường những đứa bé vui vui đùa đùa, rồi lại nhìn lấy mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau.


Thì Mitsuki đột nhiên lại cảm thấy mọi thứ xung quanh mình không hề chân thực một chút nào, mọi người quá hạnh phúc so với hắn lúc này. Như kiểu bản thân hắn không hề phù hợp với cái thị trấn này vậy.


Và cứ như thế, trong lúc mơ mơ màng màng xuyên qua dòng người, Mitsuki được cha và anh trai của mình dẫn trở về lấy nhà ngoại một chút, rồi về lại biệt viện của gia đình hắn ở cái thị trấn này để nghỉ ngơi, mai còn phải trở về Hoả Chi Đô nữa.


Trên đường đi hầu như tất cả những người đi qua ba cha con Minoru đều không hề để ý lấy bọn hắn mà tiếp tục hướng về trước đi tiếp.


Nhưng lại có một người khác biệt, đó là một hình bóng cao lớn đeo khăn che mặt. Người đó ngay khi đi qua bọn họ thì liền dừng lại rồi dùng lấy đôi mắt nâu đậm cùng hai con ngươi màu xanh của mình nghi hoặc và dõi theo bóng lưng của ba người bọn họ.


Hắn nhìn lấy một lúc rồi nở lấy nụ cười chàn đầy thâm ý và sự mong chờ, sau đó cũng không lại để ý nữa mà tiếp tục hướng về nơi mà trước đây bản thân muốn đi.


Được một lúc thì hắn đi vào con hẻm nhỏ, và rất nhanh người đó liền đứng trước một tiểu điếm. Sau đó cũng không có chần chờ gì mà đẩy cửa bước vào.


Không để ý lấy những ánh mắt không mấy thân thiện đang nhìn lấy mình, người đó liền trực tiếp hướng về phía một cái quầy nằm sâu ở phía trong góc của cái căn phòng này.


Và ngay khi hắn đến gần cái quầy, thì ở đó đã có sẵn lấy một người nam tử trung niên vừa mập vừa lùn hướng về phía hắn nở lấy một nụ cười vui tươi và có chút vẻ lấy lòng.
“ Đại gia, lần này thì ngài mang đến đầu của ai vậy?. Hì hì hì hì hì ”


Người nam tử kia, không, phải nói là Kakuzu, chỉ lạnh lùng nhìn lấy tên mập rồi lên tiếng,
“ Lần này ta đến cũng chỉ là muốn biết một chút tình báo mà thôi.”


Chỗ mà Kakuzu đang ở lúc này là một cứ điểm nhỏ của thế giới ngầm ở Hoả Quốc, nơi mà những người thợ săn tiền thưởng sau khi săn được con mồi của mình thì liền đến đây để hối đoái tiền thưởng. Ngoài ra chỗ này cũng là nơi cung cấp lấy tình báo cho đám thợ săn tiền thưởng như bọn hắn nữa.


Lúc này đây, Kakuzu không để ý lấy tên mập trước mặt đang luyên thuyên nịnh hót gì đó đối với hắn, mà là tập trung ánh nhìn đến bức tường sau lưng đối phương. Nơi đang dán đầy bức hình những người được treo tiền thưởng.


Và rồi Kakuzu liền ngay lập tức để ý đến ba tấm được dán cùng nhau, khuôn mặt trên ba tấm hình đó giống y hệt ba người mà hắn vừa mới lướt qua lúc nãy.


Nhưng đó cũng không phải điều mà khiến hắn ngạc nhiên, bởi vì ba người này đã được treo thưởng từ lâu lắm rồi, chỉ là số tiền thưởng không được cao cho lắm, nên là Kakuzu cũng không có hứng săn bắt.


Phương châm của hắn là những con mồi nào có giá trị bản thân thấp thì chỉ cần nuôi đến cao, đến chín muồi là được, không cần phải săn mất sớm làm gì, hắn có rất nhiều thời gian để chờ giá trị của đối phương tăng cao. Nếu mà trong thời gian đó bị tên khác săn mất, thì lúc đó chúng đã không còn tư cách để trở thành con mồi của hắn nữa.


Và giờ đây, khi nhìn thấy số tiền thưởng của tên nhỏ nhất trong ba người kia đã tăng lên gấp năm lần là 15 triệu Ryo thì hắn cảm giác được, đã đến thời gian thu hoạch rồi.
“ Tại sao tiền của thằng nhóc tên là Mitsuki kia lại tăng lên nhiều như vậy.”


Người quản lí vừa mập vừa lùn nghe thấy hắn hỏi như vậy liền quay lại nhìn lấy một chút rồi ngay lập tức hướng về Kakuzu lắc đầu nói.


“ Ta cũng không biết nữa, chắc là thằng nhóc đó đắc tội gì đến một vị đại nhân vật nào đó của Hoả Quốc thì phải. Tiền thưởng của nó mới chỉ chướng lên từ tối hôm qua mà thôi.”


Đến đây hắn dừng lại một chút rồi dường như nhớ đến điều gì đó, thế là lại hướng về phía Kakuzu nở lấy nụ cười hèn mạt và nịnh bợ nói.


“ Đại gia để ý đến và muốn đi săn thằng nhóc đó sao, nếu vậy thì thực sự là ngài đã làm một quyết định cực kỳ sáng suốt luôn đấy.
Và phải nói là vô cùng may mắn nữa, bởi vì đối phương lúc này đây cũng đang…”


“ Ở cái thị trấn này đúng không? Vừa nãy ta có gặp rồi.”


Chưa kịp tên mập nói hết câu thì Kakuzu liền lên tiếng cắt ngang, sau đó cũng không để ý đến vẻ mặt lúng túng của đối phương mà quay người rời khỏi. Khi đã ra khỏi tiểu điếm thì hắn vừa mang lấy tâm tình chờ mong vừa đi tìm lấy chỗ nghỉ ngơi qua đêm.




Nếu như tính luôn cả hai tên lớn nữa thì ngày mai bản thân hắn sẽ có thể kiếm được 20 triệu Ryo chỉ trong một lần săn bắn. Trong đó theo thông tin thì hình như chỉ có mỗi đứa nhỏ nhất là Ninja thì phải, mà lại mới chỉ có hơn mười tuổi thôi, độ tuổi đó thì làm được tích sự gì chứ, ngoài việc chơi phi tiêu cùng với Tam Nhẫn Thuật ra.


Vậy có nghĩa là lần này 20 triệu Ryo hắn sẽ kiếm dễ như ăn chơi. Mà khoan đã, nếu như nó là mồi ngon như vậy thì chắc chắn sẽ bị đám tôm tép nhãi nhép khác để ý đến, lũ linh cẩu đó đáng ghét và phiền phức như thế nào hắn bản thân rất hiểu rõ.


Hắn thì sẽ không bao giờ sợ lũ yếu ớt đó một chút nào, chỉ có lo một điều là đám đó sẽ nẫng tay trên của hắn mà thôi. Nếu như vậy thì chẳng khác nào thức ăn đã đến miệng rồi lại bị cướp đi.


Vậy thì không được, không thể đi ngủ và đợi đến sáng mai được nữa, tối nay phải hành động liền. Nghĩ như vậy Kakuzu liền ngay lập tức đi điều tr.a lấy nơi ở hiện tại của gia đình ba người Mitsuki.


Và thế là dưới ánh trăng mờ mịt của mùa đông lạnh giá, cái thị trấn tràn ngập trong tuyết này sắp phải đón nhận lấy một buổi đêm không yên bình của nó.






Truyện liên quan