Chương 148. Một lần nữa



Trong mùa đông lạnh giá này, nơi nơi đều được bao chùm bởi một màn tuyết trắng. Cách không xa một thị trấn nhỏ nào đó có lấy một mặt hồ rộng lớn đã được đóng băng hoàn toàn.


Bên cạnh mặt hồ, có một nhóm các đứa trẻ tầm mười tuổi ngây thơ đang rất háo hức vui chơi cùng với những làn tuyết mềnh mại và lạnh giá. Bọn chúng ăn mặc rất là ấm áp trong những chiếc áo khoác dày, găng tay và mũ trùm đầu.


Những đường vân tuyết trắng tinh xảo trên mặt hồ tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp. Ánh nắng mặt trời mờ ảo chiếu xuống, phản chiếu lấp lánh trên bề mặt băng tạo ra một biển kim cương sáng rực.


Các đứa trẻ lúc này đang rất là vui vẻ khi chơi đùa trên cái mặt hồ đóng băng này. Mặc dù đã được cha mẹ của mình cấm không được đến gần hồ nước chơi đùa trong cái mùa đông này rồi.


Nhưng mà cả năm thì hồ nước mới đóng băng lấy một lần, nên là cả lũ bọn chúng cũng không quan tâm mấy về những lời cảnh báo nguy hiểm từ người lớn, và nhân cơ hội lén lút rủ nhau ra đây chơi.


Mà thực chất cũng có nguy hiểm gì đâu, bọn chúng chơi đùa từ nãy giờ rồi cũng chả thấy có vấn đề gì cả, những người lớn chỉ hay nói quá lên và chuyên đi doạ nạt bọn hắn mà thôi.


Lúc này có một bé trai với mái tóc nâu quăn quăn cùng vẻ mặt tinh nghịch, sau khi vui sướng trượt dài lấy một đoạn trên mặt hồ xong, thì liền hướng về phía hai đứa bé gái đang ngồi chơi tuyết ở bờ hồ, lên tiếng hét to.
“ Aya, Yumi, xuống đây chơi đi, vui lắm”


Aya, một bé gái với mái tóc hồng nhạt cùng gương mặt đáng yêu, sau khi nghe được tiếng gọi đó liền cùng với bạn thân của mình Yumi do dự nhìn về phía những người bạn khác đang vui đùa trên sân băng.


Nàng thực chất cũng rất muốn xuống đó chơi cùng mọi người, nhưng mà nhớ đến những lời cảnh báo của mẹ và anh trai thì Aya lại lập tức trở nên lo lắng.
Khi mà cùng các bạn của mình lén lút trốn đến đây để chơi là nàng đã có chút sợ hãi rồi.


Nếu như mà người nhà phát hiện ra được thì kiểu gì cũng sẽ bị mắng cho một trận, anh trai rất là thương nàng nên có lẽ sẽ không trách mắng gì, nhưng mà mẹ thì kiểu gì cũng đánh mấy roi cho mà coi.
Trong khi Aya vẫn còn lưỡng lự và lo âu thì liền nghe được bạn thân của mình Yumi lên tiếng nói.


“ Mà, chắc là không sao đâu Aya, hay là chúng ta xuống chơi một chút đi.
Dù sao thì cũng đã đến đây rồi mà.”


Đúng vậy a, nàng đã lén lút đến đây rồi, cho nên dù có bị mẹ phát hiện được thì kiểu gì cũng phải ăn đòn thôi, cứ xuống chơi vui một chút đi, sau đó nhanh chóng về nhà để đỡ bị phát hiện là được.


Nghĩ như vậy, dù còn một chút ngập ngừng nhưng mà Aya vẫn cùng với Yumi dắt tay nhau cẩn thận từng li từng tí bước xuống mặt băng, rồi loạng choạng đến gần đám bạn của mình.


Mấy đứa trẻ khác thấy được hành động vụng về đó của các nàng liền cười phá lên. Trêu đến vẻ mặt của hai bé gái phồng lên trong sự tức giận, gặp vậy cả đám liên càng vui vẻ hơn nữa.
“ Ha ha ha ha” Xn


Rất nhanh liền có mấy đứa trẻ lại gần giúp đỡ các nàng di chuyển lấy, và trước mặt Aya thì là đứa bé trai có mái tóc nâu quăn quăn vừa nãy.
Lúc này Aya đã khó mà giữ vững được rồi, và đang lung lay sắp ngã, thế nên nàng đành phải vội vã vẫy tay hướng về phía bé trai.


“ Takeshi, nhanh nhanh đỡ ta, sắp ngã rồi.”


Đứa bé trai Takeshi nghe vậy, cũng không có đưa tay ra giúp đỡ mà mang lấy ánh mắt tinh nghịch, rồi dậm chân mấy cái thật mạnh xuống nền băng, tạo lấy một sự rung động nhẹ lên trên nó, khiến cho Aya chính thức không thể giữ ổn định được nữa mà ngã đập mông xuống nền băng.


Cảm nhận được nỗi đau ê ẩm của cái mông mình, Aya liền phồng đỏ mặt lên tức giận chỉ về hướng bé trai nói.
“ Ngươi, ngươi quá đáng đi.”
Takeshi gặp vậy cũng không có cảm thấy chột dạ mà vui sướng cười lên.


“ Ha ha ha, ngươi thấy chưa, không có vấn đề gì đúng chứ? ta dậm chân mạnh như vậy mà mặt băng cũng không hề hấn gì.
Thế mà cứ lo sợ ở trên bờ…”
Crackkkkk


Hắn còn chưa nói xong thì cả hai đều giật mình khi nghe được một âm thanh của tiếng nứt vỡ. Có lẽ là do bị bé trai dùng lực tác động hơi lớn lúc dậm chân vừa nãy, nên là kết cấu của tầng băng hình như đã bị tổn hại một chút, và bắt đầu xuất hiện những vết nứt xung quanh bọn hắn.


Thấy thế cả hai người đều rùng mình lên sợ hãi. Aya ngay lập tức đưa tay hướng về phía Takeshi, muốn hắn kéo lấy mình lên.
“ Kéo ta…”
Và Takeshi lúc này cũng đã cực kỳ hốt hoảng rồi, nên là cũng không có tâm tư trêu đùa Aya nữa, mà cấp tốc đưa tay ra muốn kéo nàng lên. Nhưng …
Tùmmm


Hai tay của bọn họ còn chưa thể chạm đến nhau thì phần băng dưới mông của Aya liền sụp đổ, và nàng không thể làm gì khác ngoài việc mang lấy vẻ mặt cực kỳ kinh hãi khi ngã xuống làn nước lạnh giá bên dưới.
“ AYAAAA”


Nghe thấy tiếng hét to của Takeshi thì đám trẻ khác cũng liền phát hiện ra tình huống của bọn họ, rồi sau đó cả lũ cũng đều hốt hoảng chạy vội lên bờ, chỉ có mỗi Yumi là gấp gáp chạy lại muốn cùng với Takeshi cứu lấy bạn thân của mình.


Nhìn Aya đang hoảng loạn vùng vẫy trong làn nước, hai người bọn họ cực kỳ lo sợ không biết nên phải làm gì, chỉ có thể đứng ở trên phần mặt băng chưa sụp mà cố gắng đưa tay ra để bắt lấy nàng.
“ Aya, Aya, nắm lấy tay ta.”


Sau đó, khi Aya đã không thể vùng vẫy nữa mà bắt đầu chìm xuống mặt hồ thì Yumi thực sự không thể kềm chế được sự sợ hãi của mình nữa mà khóc toáng lên.
“ Oaaaa, Oaaaa cứu với, cứu Aya với”


Takeshi biết rằng mình không thể cứ ở chỗ này để hốt hoảng nữa, hắn quyết định muốn nhảy xuống cứu lấy bạn của mình. Nhưng mà trước khi hắn kịp làm vậy thì, một tiếng hét to chứa đầy sự lo lắng vang lên.
“ AYAAAA”


Sau đó là một bóng người từ đằng xa chạy vọt lại gần rồi không có một chút chần chừ nào mà nhảy thẳng vô trong hồ.
Nhận ra được hình bóng của người đó, Yumi liền rưng rưng kêu lên.
“ Là Hiroshi-oniichan!”


Người thanh niên tên là Hiroshi đó sau khi nhảy vào hồ thì liền nhanh chóng lặn xuống dưới. Và trong khi cảm nhận lấy cái giá lạnh của làn nước, rất nhanh hắn liền thấy được em gái của mình đang dần dần chìm xuống dưới.


Thấy vậy, trong khi mang theo tâm tình cực kỳ lo lắng, Hiroshi vội vã lặn xuống dưới và rất nhanh liền tóm được em gái mình, sau đó mang theo nó cấp tốc bơi lên.
Chỉ sau một lúc hắn đã mang được em gái của mình ngoi lên mặt nước.
Và ngay khi cảm nhận được không khí thì Aya liền ho sặc sụa và nôn ra nước.


Thấy thế Hiroshi liền vui mừng lên, nhưng dù vậy hắn vẫn phải rất khó khăn mới bơi đến chỗ bờ băng, nơi có lấy hai đứa trẻ đang ở trên đó.
“ Giúp, giúp ta đưa nó lên”
Hai người Takeshi cùng với Yumi nghe vậy liền áp chế lấy tâm tình mừng rỡ của mình và gấp gáp kéo Aya lên.


Gặp em gái mình đã được mang lên rồi, Hiroshi cũng nhanh chóng trèo lên bờ băng trong tình trạng cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng mà ngay lúc thân trên của hắn đã vươn lên bờ rồi, thì Hiroshi đột nhiên cảm nhận được hai chân của mình cứng đờ. Chuột rút?


Còn chưa chịp hắn kinh hãi thì hai cánh tay cũng không còn sức nữa và trượt nhẹ trên mặt băng, khiến cho Hiroshi mất cân bằng rồi lại đổ ngã vào trong hồ. Lần này thì cả người hắn đều đi theo cứng đờ và không thể vùng vẫy lấy một chút nào, thế là chìm xuống dưới trong khi mang lấy vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.


Sau khi cẩn thận đưa Aya vào bờ và nghe được nhịp để đều dặn của nàng, hai người Takeshi và Yumi còn chưa kịp vui mừng thả lỏng, thì liền nghe được những tiếng kinh hãi của lũ bạn.


Vội vã quay đầu lại rồi thấy được Hiroshi đang dần dần chìm xuống dưới, sửng sốt lấy một lúc, Takeshi liền muốn lao xuống lại mặt băng để cứu người, nhưng mà còn chưa kịp hắn hành động, vùng sụp đổ vừa nãy đã bắt đầu lan rộng ra ngoài với một tốc độ rất là nhanh.


Gặp vậy, hắn cũng không biết nên phải làm gì nữa, chỉ có thể cùng với Yumi lo lắng kêu lên.
“ Hiroshi-oniichan”X2


Còn Hiroshi lúc này thì sao? Mặc dù trước khi chìm xuống, hắn đã kịp lấy một hơi thật mạnh rồi. Nhưng có vẻ cũng không thể chống đỡ được bao lâu, trước khi ánh mắt của hắn chìm vào trong bóng tối.
Lúc này Hiroshi mới hốt hoảng nhận ra, bản thân mình sắp ch.ết ư?


Không,… không thể như thế được! Mình không thể ch.ết được!
Nhà chỉ còn mỗi ba người, nếu mình mà ch.ết đi thì mẹ và em gái sẽ ra sao?
Giá như,… giá như mình có thể sống,… được.


Và cứ như vậy, mang lấy tâm tình không cam lòng, ý thức của Hiroshi dần dần chìm vào bóng tối và biến mất.
Lúc này đây, mấy đứa trẻ ở trên bờ trong khi vô cùng lo âu và hốt hoảng, thì những người lớn cũng đã tìm đến đây.


Trong đó có mẹ của hai người Hiroshi và Aya, nàng nhanh chóng cùng mọi người chạy đến chỗ mấy đứa trẻ, rồi cấp tốc lại gần con gái của mình trong tâm thái vô cùng sốt ruột.


Sau đó, khi nghe được tin con trai của mình vẫn còn bên dưới, nàng liền trở nên lo lắng và muốn nhảy xuống thì bị những người khác cản lại.


Để cho hai người đàn ông trưởng thành lao xuống, đợi một lúc khi con trai mình được bọn họ mang lên, và thấy được nó không còn thở nữa, nàng đã không thể kiềm chế được sự đau thương và tuyệt vọng nữa mà khóc rống lên.


Những người khác thì chỉ có thể mang lấy tâm tình trầm mặc đứng đấy nhìn mà thôi.
***


Sau khi ý thức của mình chìm vào bóng tối, mơ mơ hồ hồ không biết qua bao lâu, Hiroshi liền cảm giác được bản thân mình dường như được thứ gì đó kéo đi. Tiếp đó hình như là phải trả lời ai đó mấy câu, nhưng hắn vẫn mờ mịt không có ý thức gì cả.


Chỉ đến khi cảm giác mình được thứ gì đó ấm áp và dễ chịu bao bọc lấy, thì Hiroshi mới lấy lại được ý thức của bản thân, sau đó ngay lập tức có một thông tin chuyền vào trong tâm trí của hắn.


Đó là bản thân hắn đang được một thực thể vĩ đại tái sinh lại một lần nữa đến thế gian này, nhưng vui mừng để sau, hắn phải làm quen với thân thể mới này của mình trước đã.


Và trong khi thích ứng thì Hiroshi có thể cảm nhận được cái thân thể mới này của mình cực kỳ tuyệt vời và mạnh mẽ, nó tràn ngập lấy một loại năng lực của sự sống.


Cuối cùng khi mở đôi mắt của mình ra và nhìn lấy thế gian một lần nữa, thì sau khi lấy lại tinh thần cùng với cảm nhận được tình trạng của bản thân mình lúc này, Hiroshi liền cùng với bốn sinh vật có hình dạng giống mình, hướng về người đã tái sinh bọn họ, dâng lên sự kính trọng lớn nhất của bản thân mình.


“ Thuộc hạ xin ra mắt chủ nhân, vô cùng cảm kích ngài đã ban cho ta sự tân sinh một lần nữa” X4






Truyện liên quan