Chương 149. Về nhà



Trong khi vui sướng vì lại một lần nữa được sống trên đời này, một lần nữa được nhìn thấy mẹ và em gái, và một lần nữa có thể bảo vệ bọn họ trong cuộc sống sau đó. Hiroshi để ý thấy, trong ba người khác cũng được tái sinh giống mình thì có hai người là hắn quen biết.


Còn về người cũng có ngoại hình giống hệt bọn hắn đang ngồi ở trên vai của chủ nhân vĩ đại, thì Hiroshi thực sự không chắc chắn đối phương cũng là người được tái sinh giống như bọn hắn.


Hiroshi có thể cảm nhận được đối phương mang lấy tinh khiết và ngây thơ hơn bọn hắn rất nhiều, cảm giác như là một sinh mệnh vừa mới được chào đời trên cái thế giới này vậy. Nhưng mà hắn cũng không có chắc chắn với nhận định này của mình cho lắm.


Dù phân vân là thế, Hiroshi cũng không tính lên tiếng hỏi thăm làm gì cả, mà là trung thực đứng yên đấy, để nghe lấy những người được tái sinh khác giới thiệu bản thân bọn họ với chủ nhân.


Nói đến hai người mà Hiroshi đã quen từ trước, thì đó là Tengen – Ông nội của một người bạn thân hắn, hình như ch.ết trước Hiroshi một năm thì phải. Và người khác là cô thợ may, chủ của một tiệm bán quần áo mà gia đình bọn hắn hay đến để mua.


Còn người đàn ông trung niên có vẻ vạm vỡ mà Hiroshi không quen biết thì nghe đối phương nói là một thợ mộc ở phía bên kia của thị trấn thì phải.
Sau khi cả ba người lớn đều giới thiệu xong thì Hiroshi cũng cung kính hướng về chủ nhân vĩ đại nói về bản thân của mình.


Và khi mà bốn người bọn hắn hướng về người đã tái sinh mình biểu đạt sự trung thành của bản thân xong thì ngài ấy liền lên tiếng dặn dò mấy câu.


Chủ yếu cũng chỉ là muốn mấy người bọn hắn ở lại cái thị trấn và bảo vệ nó trong vòng hai mươi năm, sau đó thì bọn hắn sẽ được tự do làm việc mình muốn làm, đi nơi mình muốn đến. Ngoài việc đó ra thì cũng không còn bất kỳ nhiệm vụ nào khác cả.


Nghe xong những điều đó thì cả bốn người Hiroshi đều cực kỳ bất ngờ và lại càng biết ơn, kính trọng sự tồn tại vĩ đại ở trước mặt mình hơn nữa.
Ngài ấy không chỉ ban cho bọn hắn sự tân sinh, càng không muốn bọn hắn phải thực hiện bất kỳ bổn phận nào của người thuộc hạ cả.


Còn về cái nhiệm vụ bảo vệ thị trấn thì thực sự quá đúng với nguyện ước của bốn người Hiroshi rồi. Chỗ này là nơi mà gia đình thân yêu của bọn hắn sinh sống, nơi mà mấy người bọn hắn cực kỳ quý trọng, thì làm sao có thể không tận tâm tận lực bảo vệ nó được cơ chứ.


“ Mà, chỉ có như vậy thôi, các ngươi nhớ phải cẩn thận giữ gìn sự an toàn của mình đó.
Vậy ta đi đây”


Ngay khi bàn giao mọi việc xong, thì người đã tái sinh bọn hắn liền mang theo sinh vật tên là Gelel rời đi mà không hề có một chút chần chừ nào. Để lại bốn người Hiroshi ngơ ngác đứng ở đó nhìn nhau.


Đến lúc này bọn họ mới có cảm giác mọi chuyện như là trong mơ, việc mình được sống lại một lần nữa như là ảo tưởng vậy. Nhưng mà cái thân thể tràn đầy sức sống này không thể là giả được.


“ Hiroshi-kun, thấy ngươi, ta thực sự rất là bất ngờ đó, không nghĩ tới ngươi còn trẻ như vậy cũng…. Haizzzz.”


Trong lúc Hiroshi vẫn đang mông lung thì liền nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của cô thợ may. Gặp vậy hắn cũng nở lấy nụ cười tự giễu lên tiếng đáp trả. Sau đó thì cả bốn người bọn họ liền bắt đầu lên tiếng trò chuyện với nhau.


Như là hỏi thăm về cách mà mọi người đã ch.ết, cũng không là tất mọi người đều biết người khác ch.ết vào thời gian và hoàn cảnh nào, nhất là ông lão Tengen, người đi xuống tịnh thổ trước cả đám.


Sau đó thì nói về gia đình của mình. Rồi lại cảm khái việc bản thân được sống lại một lần nữa, cùng với ca ngợi người chủ nhân vĩ đại của bọn họ.
Lúc này ông lão Tengen hơi trầm mặc một chút rồi lên tiếng nói.


“ Trước khi trở về nhìn lại gia đình của mình, thì ta muốn nói cho mọi người một chuyện.
Có lẽ các ngươi không biết rằng thứ mà chủ nhân dùng để tạo ra cơ thể mới cho chúng ta nguy hiểm đến thế nào đâu. Haizzz”
Sau đó dưới ánh mắt lo âu của mọi người, lão đem nguồn gốc của thị trấn kể ra.


Từ việc thời xa xưa có một cái quốc gia cực kỳ hùng mạnh cùng với nguyên do cho sự sụp đổ của nó.
Lão cũng nói về sức mạnh phi thường cùng với sự nguy hiểm tiềm tàng của nguồn năng lượng có tên là Gelel.


Nhưng có một điều lão Tengen không nói ra cho mọi người biết đó là, khả năng cao người đã tái sinh bọn họ dùng mấy viên đá Gelel được lấy từ trong kho của nhà hắn.


Bởi vì đến bây giờ, cả cái thị trấn này, có lẽ chỉ còn có mỗi lão là biết về cái lịch sử xa xưa này thôi. Lí do cũng chỉ là vì gia đình của lão chính là hậu duệ hoàng tộc của cái vương quốc đã từng hùng mạnh đó.


Thế nên là gia đình của lão mới hiểu rõ cái bí mật này cùng với có được năm viên đá Gelel và một quyển cổ thư. Trước khi ch.ết lão cũng tính đem chuyện này nói cho con trai của mình rồi cơ mà, ai ngờ đâu lại gặp sự cố khiến cho bản thân ch.ết đột ngột như vậy.


Và bốn người bọn họ cùng với sinh vật tên Gelel kia rất khớp với số lượng của mấy viên đá, thế nên là làm sao mà Tengen có thể không thể đoán ra được bảo vật gia truyền của gia đình mình đã bị phát hiện và lấy đi chứ.


Nhưng mà Tengen cũng không hề có một chút trách móc nào thực tại đã khiến mình sống lại một lần nữa.


Ngài ấy cũng không hề dùng mấy viên đá vào chuyện gì xấu cả, với lại bản thân mình cũng nhờ đó mà được tái sinh. Lão biết ơn còn không đủ thì làm sao lại có chuyện trách cứ cơ chứ.


Sau khi nói ra mọi chuyện xong thì thấy được ba người còn lại đều mang vẻ mặt trầm trọng, lão Tengen đành phải thở dài một hơi rồi khó khăn nói.
“ Ta biết như thế này thì thực sự rất có lỗi với các ngươi.


Nhưng mà vì sự nguy hiểm của loại năng lượng này, có lẽ chúng ta không nên để bất kỳ người nào khác biết được sự tồn tại của bản thân mình, kể cả đó là người nhà của chúng ta đi chăng nữa.
Nếu không thì có thể bọn họ sẽ gặp rắc rối và nguy hiểm mất.


Ta nghĩ chủ nhân khi dặn chúng ta nhớ cẩn thận giữ gìn an toàn cũng là có ý tứ như vậy.
Nên là hãy âm thầm bảo vệ lấy cái thị trấn này được không, mọi người?”


Nghe xong yêu cầu của lão Tengen, ba người Hiroshi đều trầm mặc lại, tâm tình vui mừng của bọn hắn đều cấp tốc biến thành đau thương. Mấy người bọn hắn lúc này thực sự rất muốn trở về gặp gia đình thân yêu của mình để nói lên câu ‘ Ta đã trở về’ nhưng mà….


“ Haizzz, nếu như có thể gây ra phiền phức và rắc rối, thì có lẽ những người đã ch.ết như chúng ta thực sự không nên xuất hiện trong cuộc sống của người thân mình một lần nữa.”


“ Đúng vậy, nếu như gặp lại chồng và con của ta, có thể sẽ khiến bọn họ gặp nguy hiểm thì ta thực sự cũng không muốn chút nào cả.”
Nghe hai người khác nói như vậy, Hiroshi cũng chỉ có thể khó khăn gật đầu đồng ý.
“ Cảm tạ mọi người đã nghe lấy yêu cầu vô lí này của lão.


Và lão già này cũng thực sự chân thành xin lỗi vì đã khiến mọi người phải khó xử như vậy.”


Biết sao được, lão cũng rất muốn cùng con cháu của mình gặp lại một lần nữa, nhưng mà khi nhớ đến những lời dặn dò từ cha của mình về hiểm hoạ mà đá Gelel sẽ dẫn đến, thì cũng chỉ có thể đau khổ làm ra quyết định này thôi, gia đình có thể sống yên ổn vẫn là điều quan trọng nhất a, haizzzz.


Nếu đã không thể chính thức gặp mặt lại thì âm thầm quan sát cũng được nên là bốn người Hiroshi cũng không muốn ở lại khu mộ này thêm một chút nào nữa, thế là liền vẫy lên đôi cánh nhỏ bé của mình cấp tốc bay về thị trấn.


Lúc này trời vẫn chưa còn tối hẳn nên là trên đường bay về Hiroshi có thể thấy được cảnh tượng cả thị trấn đều ngập tràn trong tuyết trắng, khung cảnh này giống ý hệt ngày mà mình rời khỏi thế gian này.


Bí mật bay xuyên qua những ngôi nhà đang toả ra nghi ngút khói lửa của bếp núc, dường như là sắp tối rồi nên mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị lấy bữa tối cho gia đình mình thì phải.


Nghe thoáng qua từng người từng người nói chuyện, hắn mới biết được hôm nay là ngày cuối năm. Mang lấy tâm tình thổn thức, Hiroshi cứ thế bay về phía ngôi nhà thân thuộc của mình. Đã qua một tháng từ khi mình mất a, không biết mẹ và em gái của mình lúc này thế nào?


Rất nhanh Hiroshi liền bay đến một ngôi nhà nhỏ với mái nhà đang được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng, và cũng như bao ngôi nhà khác, căn bếp của nó lúc này cũng đang phun ra một làn khói bếp. Chắc là mẹ của mình đang nấu ăn đây mà.


Nghĩ như vậy Hiroshi liền muốn vòng qua phía trước cửa bếp để nhìn lấy mẹ mình, nhưng mà hắn lại bắt gặp được đứa em gái đáng yêu của bản thân đang buồn rầu ngồi ở thềm cửa bếp và thẫn thờ nhìn lên bầu trời đang ngả lấy màu vàng của hoàng hôn.


‘ Tại sao con bé lại buồn bã như vậy? chẳng lẽ lại có thằng nhóc nào bắt nạt nó sao?’
Hiroshi rất muốn giống như khi xưa lại gần rồi vỗ nhẹ đầu của em gái của mình và an ủi nó, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể lo lắng trốn ở xa nhìn lấy mà thôi.


Cứ như vậy, Hiroshi đau sót nhìn lấy em gái mình, người vẫn cứ u sầu trông về phương xa đường chân trời. Chỉ đến khi ánh nắng màu cam cuối cùng biến mất khỏi bầu trời và nghe thấy tiếng mẹ mình kêu gọi vô ăn cơm thì Aya mới lấy lại tinh thần và chậm rãi bước vào trong nhà.


Hiroshi thấy vậy cũng liền lén lút bay vô và rồi rốt cuộc hắn thấy được mẹ mình một lần nữa, và nhìn lấy bộ dạng hiện tại của nàng, Hiroshi càng trở nên đau sót hơn. Mẹ có vẻ như đã tiều tuỵ rất nhiều so với trước kia.


Cả hai người bọn họ đều không hề mang lấy vẻ mặt vui vẻ nào cả, rõ ràng hôm nay là ngày cuối năm, rõ ràng lúc này đang là bữa cơm chào tạm biệt năm cũ để đón chào năm mới, rõ ràng lúc này nên vui vẻ và hạnh phúc như mọi năm cơ mà. Tại sao,…tại sao hắn lại đột nhiên muốn khóc là sao?. Mẹ, Aya, hai người đừng đau khổ như vậy nữa được không.






Truyện liên quan