Chương 150. Hoả hoạn



Từ khi Hiroshi sống lại và âm thầm ở bên cạnh gia đình mình thì cũng đã được hai ngày rồi, trong thời gian này không biết bao nhiều lần nhìn thấy mẹ và em gái của mình mang lấy vẻ u sầu sống qua ngày, hắn liền muốn lao ra trước mặt và đoàn tụ với bọn họ. Nhưng khi nhớ đến lời dặn dò của ông Tengen, Hiroshi chỉ có thể từ bỏ và chịu đựng lấy sự xót xa trong lòng mình.


Hai ngày này hắn để ý được một điều mà khiến cho bản thân cực kỳ đau lòng, đó là em gái của mình không còn vui vẻ và hoạt bát như trước nữa, cả ngày cũng không nở lấy được một nụ cười tươi tắn nào, và cũng chỉ ru rú ở trong mà không đi đâu chơi với bạn bè cả.


Lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác nhìn lấy bầu trời tuyết ở bên ngoài, làm việc gì cũng đều không hề chú tâm, khiến hắn phải luôn luôn chú ý đến nàng và đề phòng những bất trắc nhỏ xảy ra, giống như lúc này đây.


Bởi vì không để ý đến vũng nước do tuyết tan ở dưới mặt đất mà Aya bất cẩn bước đến, khiến cho nàng trượt chân và ngã ngửa ra sau, trong khi hốt hoảng, Aya tưởng rằng mình sẽ ngã đập xuống nền đất cứng, nhưng mà không, nàng cảm giác được lưng của mình đè lên một thứ gì đó cực kỳ mềm mại, và không hiểu sao lại bị đẩy đứng lên.


Giật mình, Aya ngay lập tức quay người ra phía sau thì lại mờ mịt vì không hề thấy gì cả.
Trong khi Aya tưởng rằng nhà mình có ma thì phía bên ngoài cửa vang lên một tiếng nói quen thuộc, là bạn thân của nàng Yumi.
“ Aya ơi, đi chơi với ta đi, ngươi ở nhà không đi đâu cả một tháng rồi.”


Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Yumi, Aya chán nản lắc đầu nói.
“ Không đi đâu, ta không có hứng.”
Từ khi Hiroshi-oniichan mất đến giờ, Aya cứ mãi buồn rầu như vậy. Yumi thực sự không thể nhìn được nữa, đôi mắt của nàng sáng lên quyết tâm.
“ Không được, hôm nay ngươi phải đi cùng ta”


Nói xong nàng liền chạy lại kéo lấy tay của Aya và lôi nàng ra ngoài.
Từ từ bị kéo ra khỏi nhà, Aya chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng.
“ Ngươi đừng như vậy Yumi, để ta lặng yên một mình đi mà.”
Nghe vậy, Yumi càng kiên quyết.


“ Không, ngươi đã đau buồn vì Hiroshi-oniichan mất đi cả một tháng rồi, còn muốn thương tâm đến bao giờ nữa. Hôm nay phải đi chơi với ta bằng được.”


Ở phía sau thấy được em gái của mình đang bị bạn thân của nó từng bước từng bước lôi đi, Hiroshi liền lộ ra vẻ vui mừng. Đúng vậy a, làm tốt lắm Yumi-chan, phải lôi con bé này ra ngoài mới được, cứ để nó ở nhà thì hắn sẽ mệt ch.ết mất.


Khi bị kéo trên nền tuyết được một lúc, Aya cũng không còn cố chấp muốn trở về nhà nữa, mà thuận theo bạn thân của mình, bắt đầu bước đi cùng đối phương.
Dù là vậy, Yumi cũng không yên tâm thả tay bạn thân mình ra mà cứ nắm lấy. Nàng sợ buông ra đối phương sẽ chạy mất.


Cứ như vậy, đi được một lúc hai người bọn họ đến một khu đất trống đầy tuyết, và thấy được ở đó đang đứng sẵn lấy một người.


Nhìn thấy người đó, vẻ mặt của Aya liền trầm xuống và trở nên khó chịu. Nàng không nghĩ đến Yumi cũng gọi cả tên đó nữa. Aya không một chút do dự quay người lại và muốn về nhà, nhưng mà lại quên mất tay của mình vẫn bị Yumi cầm lấy. Thế là cả người liền mất cân bằng và ngã đập mông xuống tuyết.


Trong khi mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ và muốn đứng lên, thì cái tên mà nàng không muốn gặp kia liền chạy lại trước mặt nàng, rồi quỳ xuống dập đầu.
“ Aya, ta thực sự vô cùng xin lỗi.
Chỉ vì trò đùa của mình mà khiến cho ngươi gặp nguy hiểm cùng với anh trai của ngươi mất đi tính mạng.


Cả tháng trời nay, ta thực sự rất là hối hận vì việc mình đã làm và không biết phải nên nhìn mặt ngươi như thế nào.
Nhưng mà ta lại càng không muốn ngươi ghét ta hơn nữa. Cho nên là Aya, làm ơn hãy tha lỗi cho ta đi mà.”
“ Hừ”


Aya nghe vậy cũng có một chút mềm lòng, nhưng mà vẫn hừ lạnh lấy một cái và quay sang chỗ khác không để ý đến đối phương.


Lúc này, ở trên đầu của mấy đứa trẻ là Hiroshi đang trốn đằng sau mấy tán lá cây. Nghe được toàn bộ cuộc hội thoại phía dưới, hắn liền trở nên khó chịu và tức giận.


Ra là chính thằng nhóc này khiến cho em gái của mình suýt ch.ết đuối và hại bản thân ch.ết đi đây mà, không thể để yên cho nó được, phải trả thù.


Và thế là, khi mà Takeshi ngẩng đầu lên mong đợi nhìn lấy người con gái trước mặt mình thì đột nhiên có một đống tuyết rơi từ trên cao đập mạnh vô đầu của hắn. Khiến cho Takeshi không thể làm gì khác ngoài việc lại phải cắm mặt một lần nữa xuống mặt tuyết.
“ Xìiiii”
“ Ha ha ha ha”


Tình huống quá bất ngờ, khiến cho hai người Aya và Yumi không thể kiềm được mà bật cười ra tiếng.
Lần đầu tiền thấy được em gái mình nở nụ cười vui vẻ trong hai ngày nay, khiến cho tâm của Hiroshi cũng thoải mái lấy một chút, thế là liền quyết định tha thứ cho đứa bé kia, không tìm cách trả thù nó nữa.


Cũng bởi vì tiếng cười bất chợt của mình nên là Aya không còn giận lấy người con trai trước mặt mình nữa và cũng quên đi sự đau buồn mấy tháng nay của bản thân.
Rồi cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với hai người bạn, dần dần những nụ cười vui vẻ cũng xuất hiện thường xuyên trên mặt của nàng.


Thấy vậy Hiroshi liền nở lấy một cười an tâm mà nhìn em gái của mình, may làm sao, con bé rốt cuộc cũng đã vui lên rồi.


Nhưng khi thấy được Aya vẫn vụng về như cũ, khi suýt chút nữa thì trượt chân ngã sấp mặt xuống tuyết vì không đi đứng cẩn thận. Hiroshi chỉ có thể cố gắng dùng thân thể nhỏ bé của mình để kéo lấy cái thân thể to đùng đó, ngăn chặn cho cái bản mặt dễ thương của em gái mình đập xuống mặt đất. Rồi thở dài bất đắc dĩ, có vẻ như mình an tâm quá sớm rồi a.


Vui vẻ ở cùng với bạn bè của mình cả một buổi chiều, cho đến khi trời sắp tối thì Aya mới trở về nhà để ăn cơm tối với mẹ của mình.


Thấy được con gái trở về với vẻ mặt tươi tắn và hoạt bát như trước kia, mẹ của Aya dường như cũng bị lây nhiễm và nở lấy nụ cười an lòng có chút vui vẻ.
Bữa cơm tối của hai người cũng trở nên ngon miệng hơn rất nhiều.


“ Mẹ, ta đột nhiên có cảm giác Oniichan luôn ở bên cạnh và chiếu cố ta vậy.”
Nghe Aya đang ăn cơm lại đột nhiên lên tiếng nói như vậy, khiến cho núp ở ngoài cửa sổ Hiroshi giật mình lên. Chẳng lẽ con bé đã phát hiện ra mình, không nên a, mình giấu kỹ như vậy mà.


Nhìn lấy đứa con gái bé bỏng đáng thương của mình, mẹ của Aya bất giác nở một nụ cười ôn hoà rồi nhẹ nhàng vuốt đầu của nàng.
“ Đúng vậy a Aya, Hiroshi luôn luôn ở trong trái tim của ta.”
Aya nghe vậy là biết mẹ mình cũng không tin, nàng có tâm muốn chứng minh nhưng lại không biết nên làm thế nào.


“ Không, không phải ý như vậy, ta chắc chắn là Oniichan đang ở cạnh chúng ta, từ hai ngày này có mấy lần…”
Aya nói đến đây liền đột ngột dừng lại, bởi vì ngay lúc này, xuyên qua cửa sổ nàng thấy được phía trước không xa bất ngờ xuất hiện một đám lửa to lớn đang rực cháy.


“ Cái…cái kia.”
Thấy được con gái mình đột nhiên hốt hoảng và run rẩy chỉ ra phía sau, mẹ của Aya liền quay người lại và giật bắn mình lên.
“ Cháy, có nhà bị cháy.”
“ Là,… là nhà của Yumi”


Nghe lấy tiếng nói hoảng loạn của con gái mình, mẹ của Aya mới phản ứng lại và gấp gáp ra khỏi nhà, chạy đến nơi đám cháy, trước khi đi cũng không quên lên tiếng dặn dò.
“ Aya, người cứ ở yên trong nhà, để ta sang đấy xem thử”


Thấy mẹ mình vội vã rời đi, Aya mới lấy lại tinh thần và ngay lập tức đuổi theo. Bạn của mình đang gặp nguy hiểm, làm sao nàng có thể không quan tâm mà ở trong nhà đợi được.


Khi đến nơi, Aya liền hốt hoảng khi thấy đám cháy lớn hơn mình tưởng rất nhiều, nó đã bao chùm lấy toàn bộ nhà của Yumi rồi, và ở trước ngôi nhà là những người lớn đang cố gắng dập tắt đám lửa, nhưng dường như không hề có hiệu quả gì cả.


“ Yumi, Yumi, ngươi, … ngươi đừng có xảy ra chuyện gì cả, Oa oa oa oa oa”
Nghĩ đến anh trai mình đã mất rồi, giờ bạn thân lại mất đi nữa thì Aya không thể kiềm được sự tuyệt vọng trong lòng của mình mà khóc toáng lên.


Thấy được em gái của mình mới vui vẻ được một chút lại trở nên đau khổ như vậy, tâm của Hiroshi lại đột nhiên đau sót vô cùng.


Hắn cũng muốn lao vô ngay lập tức để cứu lấy gia đình của Yumi, nhưng mà, bản thân mới chỉ sống lại có ba ngày, thời gian ngắn như vậy vẫn chưa đủ để hắn làm quen với cơ thể mới mạnh mẽ này, chưa thành thạo sử dụng được năng lực của nó, thì làm sao có thể cứu người được chứ.


Nhưng nếu như dung hợp với ai đó thì Hiroshi có thể sử dụng ra sức mạnh chân chính của bản thân. Nên là mọi người, thật sự xin lỗi, ta phải thất hứa rồi.


Đã kiên định với quyết định của bản thân, Hiroshi liền bay ra trước mắt của Aya, thấy con bé vẫn khóc lấy mà không chú ý thấy mình, hắn liền dùng cánh tay nhỏ bé của bản thân vỗ lên trán đối phương.
“ Aya, bình tĩnh lại một chút coi nào”
“ Auu”


Bởi vì đau mà mở ra con mắt của mình, Aya liền trông thấy được người anh trai mà mình tâm niệm suốt cả tháng nay. Nàng không thể kiềm chế được sự vui sướng của mình mà hét lên.
“ Oniichan, ta biết ngay mà, ngươi không có ch.ết, ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta mà.”


Nói đến đây Aya liền sửng sốt dừng lại, bởi vì lúc này nàng mới để ý được hình dạng kỳ lạ của anh trai mình hiện tại.
“ Ngươi, ngươi,… thân thể của ngươi.”


Thấy được em gái mình lúc này mới để ý tới hình dáng của bản thân, nhưng mà lại quên mất một chuyện, Hiroshi đành phải gấp gáp lên tiếng nói.
“ Chuyện này để sau ta giải thích cho ngươi, giờ việc quan trọng nhất là chúng ta phải cứu gia đình của Yumi.”






Truyện liên quan