Chương 26
Đầu tháng hai, vì vừa qua Giáng Sinh cùng năm mới nên người Đức trở nên tiết kiệm hơn, nhà ăn do đó đón rất nhiều khách Trung Quốc đến ăn tết. Đồ trang trí mừng Giáng Sinh bị tháo xuống và được thay vào bằng chữ « Phúc » thật lớn, hai bên là hai câu đối đỏ cùng những thứ khác.
Giao thừa đêm đó các phòng trên tầng hai tầng ba đều đã được đặt kín từ trước. Đây cũng là lý do mà Chu Khải chọn trở về Đức trước năm mới. Hắn không ở đây, trong bếp chỉ còn hai người Chúc, Lưu. Mà đêm giao thừa chắc chắn sẽ rất đông người, mặc dù cũng gọi vài ba sinh viên đến giúp đỡ, nhưng ba cái đầu này quay trong nhà bếp thì không biết sẽ tới bao giờ.
Cuối năm trước có đi mua đồ ăn một lần, Chu Khải phải cùng với Lưu Bân ngồi kiểm kê và làm một ít sổ sách.
Làm xong thì hơn thời gian dự kiến mười phút, hắn ngồi ở cửa bên của nhà bếp, rút hai điếu L&M, Chỉ vừa định rút điện thoại ra gọi Dư Dương thì một chiếc Viano từ nhà sửa xe đối diện đi ra..
“Chậm quá đấy, cẩn thận bị Mã quản lý của cậu trừ tiền công.” Một người ngồi vào ghế phó lái, tùy tiện oán giận một câu.
Tuy nói trở lại Dusserdolf còn chưa tới một tuần, nhưng này đây lại là lần đầu tiên Chu Khải gặp lại Dư Dương.
Vừa bước ra vừa cởi áo khoác len mỏng của mình, sau đó treo lên lưng ghế.
Chu Khải nhìn cậu một cái, “Ngày hôm trước thế nào không đi làm?”
“Hôm trước bay mệt nên chuyển ca để mai làm cả ngày.”
Nói dối. Rõ ràng nói chính mình trước nay đi máy bay lúc nào cũng ăn ngon ngủ tốt, một đường đi về Chu Khải cũng đã lĩnh giáo bản lĩnh ngủ như ch.ết của cậu ta.
Từ siêu thị Châu Á đi ra, Chu Khải mua thêm một chai sô-đa.
Lần trước sau khi Dư Dương hảo tâm đưa cho hắn chai nước, hắn một phát uống cạn. Dư Dương uy một tiếng, thấy Chu Khải một bên uống một bên liếc mình, nửa đùa nửa thật hỏi có được không, khiến cho chính mình giống kiểu hẹp hòi, thế là cũng không nói gì nữa.
Vặn chặt nắp chai, Chu Khải lấy từ trong túi ra một gói kẹo mềm của Nhật và một quả, ném cho Dư Dương.
Lúc đó ở Thượng Hải cùng nhau ăn cơm, Dư Dương nói chính mình không chỉ thích ăn đồ Nhật, mà các loại hoa quả, đồ ngọt, điểm tâm cũng rất thích. Chỉ đáng tiếc tại Đức không ăn được nhiều, tuy nói nhà hàng Nhật Bản không ít, nhưng chỉ khi về nước mới ăn được đồ ngon.
“Á… Thế nào mà anh lại có cái này?”
Chu Khải hạ cửa sổ, lại bắt đầu tìm thuốc, “Hôm trước gọi điện thoại cho bà chủ quán, nhờ cô ấy nhập hộ một chút hàng.”
Ai chẳng biết rõ, người này ở trước mặt thì tính tình chả thể hiện ra chút nào, kể cả buồn phiền cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đối cậu tốt một chút, cậu liền vui vẻ như đứa nhỏ. Có đôi khi Chu Khải không hiểu, cũng không tưởng tượng hay phỏng đoán gì tâm tư suy nghĩ Dư Dương, hắn biết cậu thích cái gì liền cho cậu cái đó, không phải thích làm trò, chỉ đơn giản là muốn làm vậy.
Giao thừa đêm đó, so với trong tưởng tượng càng thêm bận rộn.
Căn phong to nhất tầng ba là xí nghiệp tư hiệp hội (CEA) đặt sáu bàn, dưới tầng hai cũng có một phòng của khách quan trọng. Sảnh đường nửa đêm khách ra vào không ngớt.
Chu Khải không ngờ tới chính là, bình thường sẽ có một cặp vợ chồng lớn tuổi người Đức, là khách quen, sẽ đến nhà ăn vào ngày này để dùng cơm. Đôi vợ chồng đã qa tuổi bay mươi này đặc biệt thích ăn dim sum và vịt quay Bắc Kinh. Mỗi năm họ sẽ ghé thăm quán khoảng hai lần.
Có order bàn số 17 gọi vịt quay Bắc Kinh, Chu Khải chính mình đội mũ đầu bếp, đeo găng tay chuyên dụng, còn chưa có đi tới trước bàn, đã thấy hai vị lão nhân mặt đối mặt ngồi ở trước bàn.
Dư Dương phụ trách bàn số 17 đành phải làm phiên dịch tạm thời: “Thật tốt quá, cậu về rồi. Hai tuần lễ trước, tôi cùng với vợ đến đây ăn cơm, cũng gọi vịt quay Bắc Kinh, nhưng mà lại không thấy cậu ra, hỏi thì bọn họ nói cậu về nước nghỉ phép. Tôi lại nghe nói hôm nay người Trung Quốc mừng tết năm mới, nên cũng muốn đến để trải nghiệm bầu không khí đặc biệt này.”
Chu Khải lễ phép cười: “Vâng, cháu cũng mới về đầu tuần.”
Sau khi thấy hắn bắt đầu cầm dao, bọn họ không tiếp tục nói nữa, chỉ an tĩnh nhìn. Chu Khải làm thịt con vịt một cách thuần thục, tùy theo kích cỡ to nhỏ mà cắt từng miếng đều nhau đẹp mắt.
Làm xong, bà lão giống như bình thường đem tiền tip cố ý nhét vào túi áo trái của Chu Khải.
Hành động này thể hiện khách hàng vừa ý với trình độ của đầu bếp và hài lòng với sự phục vụ, phần lớn người Đức sẽ để tiền tip lại ở cuối hóa đơn sau khi đã thanh toán. Nhưng trái lại đôi vợ chồng này lần nào cũng kiên trì đưa tiền cho Chu Khải như vậy.
Nói cảm ơn rồi, Chu Khải vội vàng đi lên phòng trên tầng hai, trước khi đi cũng không quên nhờ Dư Dương chuyển lời cho hai vị khách “Năm mới vui vẻ”.
Lúc đi cầu thang lên tầng hai, hắn thấy Mã Húc Dương bưng đồ từ phòng đi ra.
“Tại sao đồ ăn lại bị nguội?”
Chu Khải kiểm tra, rõ ràng lúc cho ra còn nóng hôi hổi, thế nhưng cả bàn ăn bây giờ lạnh ngắt.
Hắn còn không kịp hỏi tầng hai vì cái gì lại đi gọi món sớm như thế, Mã Húc Dương đã bắt đầu oán giận: “Tôi từng nói khách bàn này rất quan trọng, đều là khách của Tào tổng? Thế nào còn để xảy ra sự cố !? Thôi đi thôi đi, cậu đi vào đi, vit được đẩy lên rồi đấy!”
Nghe nói những người đang ngồi trong đều giữ chức vụ quan trọng ở chính phủ nước nhà. Vì thế khi nghĩ thực đơn Quan Lệ Dĩnh cũng đã căn dặn: đều khách của Tào tổng, hầu như đều là người phía nam, muốn Chu Khải nghĩ một cái thực đơn sa hoa một chút nhưng vẫn phải phù hợp với khẩu vị của bọn họ.
Chu Khải đi vào nhìn sơ qua thì tâm lý cũng đoán được đại khái, từng người một ai cũng đều bốn năm mươi tuổi, làm lãnh đao chắc cũng lâu rồi. Ngoại trừ vị Bắc Kinh, còn cố ý sử dụng tất cả đều là nguyên liệu đắt đỏ.
Làm xong con vịt thì có một người đàn ông trung niên cố ý đứng lên chào hỏi Chu Khải Loại này hồi làm ở quán rượu trong nước cũng gặp qua không ít, những người này làm lãnh đạo khi nhìn thấy đầu bếp trưởng bắt đầu hỏi vài câu, lại khen này nọ. Hoàn hảo, không hỏi gì về mấy món nguội kia.
“Vì cái gì không gọi điện báo cho tôi biết?” Chu Khải tháo bao tay, đi tới bếp.
Các ngày lễ quan trọng đều phải do đầu bếp chính nấu. Nói cách khác, một bàn ăn hôm nay tất cả các món ăn đều phải do Chu Khải phụ trách.
Chúc Vân Tường đầu đầy mồ hôi, “Mã chim đã gọi hai cuộc điện thoại để giục rồi, nói cho dù 12 giờ trong sảnh ngừng thì chúng ta cũng không thể dừng..”
“Còn có, tại sao các món lại nguội hết như thế?”
Hắn biết rõ thời gian vội, người phụ trách bưng các món nhất định là phục vụ sinh. Khi hỏi đến thì lại ấp úng, cho rằng mình sai nên khiến Chu Khải tức giận, vội vàng nói: “Thật có lỗi em, em, lần sau nhất định em sẽ chú ý!”
Chu Khải bắt tay xử lý cái chảo trước mặt mình, không quay đầu chỉ đạo phía sau.
“Mang hai cái này lên.” Chúc Vân Tường từ bên kia lấy xuống hai cái khăn trải, cũng bắt đầu bận rộn.
Chu Khải cũng không có tức giận, hắn chỉ là giải quyết việc chung.
Hắn đương nhiên có thể thông cảm, nơi này nguyên bản chỉ còn ít người, làm lỗi là không thể tránh được. Hắn không ở đây, một mình lão Chúc không thể chú ý đến nhiều việc như vậy, hắn cũng không lạ việc tự cho món ăn ra, dù sao cũng làm chung với nhau lâu như vậy, hắn có lẽ còn xào rau ngon hơn lão Chúc.
Chỉ là Chu Khải tuy rằng bình thường hồ đồ, nhưng lại không chịu nổi nơi này có một chút vết nhơ nào, cho nên mới mỗi lần đều muốn làm sao cho tốt nhất. Hắn biết rõ, lão Chúc cũng nhất định có cùng suy nghĩ với hắn.