Chương 27
Hôm nay nguyên cả nhà hàng không tiếp tục kinh doanh nữa mà nghỉ ăn cơm uống rượu, xem như là mọi người cùng nhau mừng năm mới. Ngày mai cũng được nghỉ, vừa vặn cho mọi người một đêm không say không về.
Bình thường nhà ăn đến thời điểm này là sẽ bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách, cho nên cố ý nán lại quán bar phía trong uống một ít rượu, ăn một bữa ăn. Quan Lệ Dĩnh nâng chén hướng mọi người cảm tạ, cảm ơn mỗi người vì đã nỗ lực cả một năm qua, ngồi mỗi người đều cầm lấy cốc của mình, cùng nâng ly đón mừng ngày tết truyền thống của nơi họ.
Chu Khải không biết có phải hay không do mình già rồi, đối với hoàn cảnh như vậy, hắn cũng không phải mới tới đây mà cảm thấy xa lạ, nhưng bỗng nhiên lại nảy sinh cảm giác không phù hợp. Khiến chính hắn cùng khung cảnh xung quanh không thể nào hòa hợp. Đại khái là hắn cổ hủ, tổng cảm thấy tết âm lịch nên mọi người ngồi ở một bàn ăn, ăn chút rau trộn, lại uống vài ngụm rượu, dường như chỉ có thế này, mới là chân chân chính chính ăn tết.
Trên bàn bày đầy các loại đồ ăn cùng rượu bia. Buổi tối khi đã qua 11 giờ, tất cả các loại rượu cốc-tai giảm còn nửa giá. Đại khái là trước khi bia kịp ngấm vào người, Dư Dương lại uống thêm hai ly rượu cốc-tai. So với một đám thực tập sinh ồn ào bên cạnh, cậu thoạt nhìn giống như một học sinh ngoan hiền, nhưng hóa ra lại biết uống rượu.
Chu Khải Chúc Vân Tường đọc không hiểu menu rượu, nhưng cũng không gọi bừa một thứ, mà lại nhờ thực tập sinh bên người tư vấn.
“Này, giúp tôi chọn một cái.” Chu Khải một tay chống đầu, thẳng tắp nhìn Dư Dương.
Người nọ không thấy menu, liền giúp Chu Khải gọi một ly giống của mình.
“Là cái gì?” Cố ý dùng khuỷu tay phải đụng đụng cậu, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của cậu… Trông giống như là đang ve vãn.
Dư Dương trái lại không có phản ứng gì, “Anh uống rồi không phải sẽ biết sao.”
12 giờ kém, Quan Lệ Dĩnh bởi vì trong nhà còn có con nhỏ, cho nên liền về trước. Mấy thực tập sinh bởi vì thứ hai còn có việc, cũng lục tục đi về. Dư Dương khoát khoát tay với bọn họ, một chút ý định về nhà cũng không
“Tiểu Dư, nhìn không ra tửu lượng tốt vậy nha!” Chúc Vân Tường cười trêu chọc.
Dư Dương hắc hắc cười hai tiếng, “Em với mẹ có thể uống rất tốt đó!”
“Đừng nói thế chứ, không đến lúc sau bị chuốc không đứng dậy nổi đâu!” Chu Khải cười nhạo, nhưng không lâu sau đã phải hối hận.
Tại WC tìm được Dư Dương, người đã đi vệ sinh rất lâu không thấy trở lại, nhìn cậu đang không ngừng rửa mặt.
Nguyên bản là lo lắng cậu có phải hay không uống nhiều nên khó chịu, Chu Khải đứng ở phía sau, thấy cậu chậm chạp không chịu ngẩng đẩu lên, bờ vai thì hơi run, lúc này anh mới ý thức được có gì không thích hợp.
Cảm giác được bàn tay của Chu Khải, vai cậu lập tức cứng đờ, sau đó lại giống như mất khí lực như vậy, cả người thiếu chút nữa trượt xuống.
Trên mặt đầy vệt nước, cái trán và tóc phía trước cũng ướt hết.
“Đây là chuyện gì?”
“… Không, chính là uống nhiều nên có điểm khó chịu…”
“Ai bảo cậu uống!?”
Điện thoại di động rung lên không ngừng. Giống như có ai gọi.
Định lấy điện thoại từ trong túi quần Dư Dương, ngược lại bị tên say này sống ch.ết đè lại. Thoạt nhìn người này, trên tay dùng sức đã đành, đến cả răng cũng nghiến chặt, hai mắt thì đỏ bừng bừng.
Hai người cứ như vậy giằng co rất lâu, thẳng đến khi chấn động dừng lại.
Dư Dương không biết tự nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng kéo một phát, kéo ra một nụ cười lớn. Nhưng mà loại biểu cảm này, Chu Khải từ trước chưa bao giờ gặp qua. Đó là một loại tuyệt vọng rồi tự cười giễu bản thân, hắn đã từng có một thời gian thật giống như vậy, nên nhìn một phát đã hiểu, vì cái gì hôm nay một người như thế này có thể thất thường như vậy.
“Cậu đi m* về nhà cho tôi!”
Chu Khải tâm từ đau đến đố kị cuối cùng biến thành tức giận, hắn không biết rõ chính mình đến tột cùng là bị làm sao.
Thực tập sinh đã sớm đi về hết. Chu Khải cùng Chúc Vân Tường bọn họ đánh tiếng bắt chuyện, cuối cùng mang theo Dư Dương về. Đến trạm xe lửa, Dư Dương sống ch.ết không cho Chu Khải đi cùng mình về Düsseldorf, bị Chu Khải mắng ồn ào rồi nói hai câu: “Tôi hiện tại không có tâm tình nói nhảm với cậu. Sân ga nào?”
Gần sáng số tàu càng ngày càng ít, Dư Dương ngồi ở sân ga biên, tay bị gió thổi trúng lạnh cóng, hai má trái lại bởi vì cồn mà nóng lên. Chu Khải tìm tiền lẻ đi ra mua hai ly cà phê.
Bị gió tạnh tạt qua một lúc, đã bình tĩnh không ít, lúc nhận ly cà phê còn biết hướng Chu Khải cười: “Kỳ thực tôi thật không uống say, anh không cần đi cùng, tôi tự đi về được.”
Chu Khải tâm lý nghẹn nửa ngày, không hiểu sao lại bực, nhưng vừa nhìn thấy cậu cười với mình, tức giận liền một phát không còn.
Chu Khải tại điểm chờ xe hút thuốc, hút tới khi tàu tới trạm dừng. Hắn ném tàn thuốc, túm lấy Dư Dương, “Lên xe.”
Đem người kéo đến cửa, Dư Dương ồn áo nói muốn tìm chỗ nào bán sim để đổi số điện thoại. Thực là tổ tông, đã muộn thế này rồi còn mua bán gì, còn bảo mình không uống say.
“Dữ liệu của cậu đều để trong điện thoại mà?”
“Trong điện thoại di động.”
Thấy Chu Khải phòng thủ, Dư Dương liền từ túi áo lấy ra chiếc điện thoại vừa mới tắt.
Chu Khải đem sim của mình lắp vào điện thoại di động Dư Dương. Tất cả thông tin đều ở trong điện thoại di động, muốn tìm ai đều không là vấn đề, chỉ là, sẽ không nhìn lại đến thứ chính mình không muốn nhìn, coi như chính mình đổi một cái dãy số mới.
Chu Khải khởi động máy, tin nhắn liền một cái một cái không ngừng hiện lên, điện thoại di động rung mất nửa ngày, thật không dễ dàng mới dừng lại.
“Nhìn không?”
Dư Dương lắc đầu.
“Không nhìn.”
Chu Khải không chút nghĩ ngợi, một cái một cái xóa sạch sẽ.
‘ Anh ở Dusseldorf. ’
‘ Hai ngày trước phải qua tổng ở New York họp, anh cố ý xin bay qua đây, chúng ta có thể nói chuyện không? Nếu như hôm nay quá muộn không tiện thì ngày mai giữa trưa chúng ta cùng ăn một bữa cơm, anh chỉ muốn nhìn thấy em. ’
“Dương, anh sai rồi, anh rất nhớ em.”
Những tin này, toàn bộ đều đến từ một người gọi là Tưởng Vũ Châu gửi đến.
Dư Dương nhìn Chu Khải mắt cũng không chớp đem xóa từng tin nhắn một, ngồi xổm xuống dùng sức xoa xoa mặt mình.
Hai tay che hết khuôn mặt khiến âm thanh đều trở nên mơ hồ: “… Tôi có phải hay không rất vô dụng?”
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh ý tứ không sao hết, nói: “Nga, nguyên lai chính cậu cũng biết rõ.”
Thế nhưng cậu nhìn không thấy biểu tình của Chu Khải lúc này, lông mày đều bất tri bất giác nhíu lại. Dư Dương cho rằng Chu Khải sẽ giống như trước đây, gõ đầu cậu cười nhạo, thế nhưng không có.
Cho dù nói “sẽ ngủ trường kỉ” nhưng cuối cùng vẫn là bị bắt lên giường đi ngủ, Chu Khải đêm hôm đó cũng một dạng, hai chân gác cuối giường, ở ghế trên chấp nhận một đêm.
Dư Dương nằm ở trên giường, nghĩ thầm khoảng thời gian mình nhất mất mặt nhất Chu Khải đều ở cạnh. Ở Thượng Hải thì là như thế này, trở lại Nordrhein Westfalen, còn là như thế này. Hắn gặp qua một đêm kia mình còn khóc lóc; gặp tại sân bay mạnh miệng nói muốn đánh ch.ết Tưởng Vũ Châu cuối cùng trái lại không hạ thủ được; cũng gặp qua lúc này chính mình mềm yếu.
Hắn gặp qua những mặt kém cỏi nhất của Dư Dương, nên cũng vì thế mà thành người duy nhất cậu nguyện ý xé ra tâm phế kể hết chuyện của mình.